Hôm nay là ngày mười ba, vầng trăng trên trời gần như tròn đầy.
Ánh sáng dịu dàng trải khắp mặt đất, nhảy múa theo làn gió đêm.
Xuân Lệ mặc đồ mỏng manh, vừa bước ra ngoài đã cảm thấy trên người lạnh buốt.
Dù cho Kỳ thiếu gia có tuấn tú đến đâu, nhưng hắn đã phát triển mối quan hệ cùng chung chăn gối với tiểu thần y, nói thật lòng, nếu nàng không để tâm thì thật là giả dối. Từ nhỏ nàng đã mong ước một cuộc sống một đời một kiếp chỉ có hai ta, trong lòng lang quân chỉ có thiếp. Hôn ước giữa nàng và Kỳ thiếu gia, nói đến cùng chỉ là một tờ giấy và một lời hứa mà thôi, có lẽ nếu nói rõ thì cũng không đến nỗi phải rắc rối ra tới quan phủ. Hơn nữa, là Kỳ gia của bọn họ sai trước, nhìn tình hình này Kỳ nhị thiếu gia chắc chắn sẽ không cưới cô nương nào, vì vậy bọn họ mới để nàng giả làm nha hoàn, nghĩ lại cũng thật chua chát, trong chuyện này, tốt xấu gì nàng cũng coi như là một nạn nhân, không truy cứu Kỳ gia đã là tốt rồi, còn mặt dày đòi nàng giúp đỡ, thôi thì ai bảo nàng mềm lòng, giờ đây nàng với tư cách là người ngoài cũng đã làm hết sức mình. Đợi khi nàng trở về núi Sùng Minh, nàng nhất định sẽ nhờ sư phụ tìm cho một lang quân như ý.
Xuân Lệ lần này xuống núi tuy mang theo một cái gói quần áo nhỏ, nhưng bên trong chỉ có vài bộ quần áo thay tắm rửa, nàng cũng không định giữ lại. Hiện tại trời đã khuya, xung quanh bốn bề vắng lặng, đúng là thời cơ tốt, nàng hít sâu một hơi, nhảy người qua tường viện.
Kỳ phủ thật sự như đầm rồng hang hổ, ở trong đó thêm một khắc cũng như rơi vào nước sôi lửa bỏng. Xuân Lệ thong thả vuốt ve dây đai bên hông, chưa kịp bước đi thì bỗng ngẩn người—thật, thật sự muốn c.h.ế.t rồi!!
Kỳ lão gia đứng đối diện cách nàng vài bước, đã tính trước mọi việc mà nhìn nàng, vẻ mặt như vừa bắt được kẻ gian, “Nhi tức thật sự không quan tâm đến bọn ta nữa sao?”
Xuân Lệ nhớ lại cảnh hai người vừa rồi ở trong phòng tình chàng ý thiếp, liên tục lắc đầu, “Xin lỗi, ta thật sự không giúp được các người. Sau này không gặp lại!” Nói xong, nàng nhanh chóng quay người, không muốn nghe ông lải nhải nữa, vậy thì dùng khinh công mà chạy thôi!
“Á!” Một tiếng thét bi thương thảm thiết vang lên.
Lại có chuyện gì nữa? Xuân Lệ lập tức quay lại, hóa ra Kỳ lão gia đã đ.â.m d.a.o găm -- vào đùi! Ngay lập tức m.á.u chảy như suối! Nhìn thấy cảnh này khiến Xuân Lệ kinh hãi! Kỳ lão gia một tay cầm đèn lồng khéo léo chiếu vào vết thương, vẻ mặt nghiêm nghị như một tráng sĩ chặt tay* lâm nguy không sợ hãi!