Lê Hấp Đường Phèn

Chương 107

Liêu Chấn Vũ vĩnh viễn không thể quên được lần đầu tiên gặp Hạ Mộng Hoan.

Vóc dáng trung đẳng, gầy teo, mặt rất nhỏ, ngũ quan thanh tú, màu da trắng bệch, một đôi mắt không tính lớn, nhưng tinh khiết vô hạ, giống như hai quả nho đen.

Cô mặc một bộ váy liền áo, dài đến đầu gối, váy nền trắng với các họa tiết là các bông hoa vụn màu cam, để trần hai bắp chân, đứng ở bên cạnh Đường Tuyết, thế đứng chữ bát (八) cùng với thế đứng thẳng tắp của lão đại tạo nên sự đối lập rõ ràng. Tựa như một con thỏ trắng nhỏ đứng bên cạnh một con hổ.

Thật đáng yêu!

Đây là phản ứng đầu tiên của Liêu Chấn Vũ, từ thị giác thần kinh đánh tới tâm lý hoạt động.

Liêu Chấn Vũ chính là một thẳng nam —— chỉ là tính cách biểu hiện ra bên ngoài lại giống như là chim non nép vào người khác. Hiện tại nhìn thấy Hạ Mộng Hoan, cậu theo bản năng có một chút tim đập nhanh hơn.

Nhưng mà rất nhanh, cậu liền thấy được manh muội lời nói cợt nhả lại liên thiên, bản chất lưu manh, cái gì đáng yêu, cái gì động tâm, hết thảy đều là ảo giác.

Sau đó thì sao? Tại sao lại chiếm hữu người ta vậy?

Thật lâu về sau Liêu Chấn Vũ nhớ lại chuyện cũ, phát hiện hết thảy mọi chuyện đều là có dấu vết mà lần theo.

Cái sự phát triển này khởi điểm không phải là ngày bọn hắn gặp gỡ nhau lần đầu tiên, mà là một lần không hề có chuẩn bị mà lại vô tình gặp nhau.

Ngày đó, cậu vừa học xong tiết giải phẫu, một tay ôm bụng, một tay lái xe đạp, lại bắt gặp Hạ Mộng Hoan đeo cặp sách nhỏ đi ngang qua. Người gầy, cặp sách cũng nhỏ, nhìn bề ngoài thấy như thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui, suy nghĩ lại một chút bản chất... Được rồi.

Liêu Chấn Vũ đánh tiếng chào, "Cậu đi tìm lão đại à?"

Hạ Mộng Hoan lắc đầu, "Không phải, đại vương ở cùng một chỗ với Lê Ngữ Băng. Cậu đang trở về phòng ngủ à?"

"Ừ."

"Vậy cậu chở tôi về được không, tôi cũng không muốn đi bộ về, mệt quá."

Dù sao cũng không có gì lớn, Liêu Chấn Vũ sảng khoái gật đầu.

Hạ Mộng Hoan vì vậy liền ngồi lên yên xe sau của Liêu Chấn Vũ. Chỗ ngồi phía sau có chút thấp, cô cong chân, chân đặt lên khung bên ngoài bánh xe, chợt nhìn như đang ngồi xổm.

Liêu Chấn Vũ một tay vịn tay lái, tay kia như cũ vẫn ôm bụng.

Hạ Mộng Hoan có chút kỳ quái hỏi: "Liêu Chấn Vũ, cậu đau bụng à? Không thì cậu thả tôi xuống, tôi tự mình đi thôi."

"Không có việc gì, không cần." Liêu Chấn Vũ tuy rằng đã đem Hạ Mộng Hoan loại ra khỏi danh sách hình mẫu lỹ tưởng của mình, bất quá lúc này vẫn như trước thể hiện bãn lĩnh của một nam tử hán.

Hạ Mộng Hoan tuy gầy nhưng vẫn là một người lớn, Liêu Chấn Vũ một tay đỡ tay lái, không ổn, có hai lần thiếu chút nữa đụng vào người, cậu rốt cuộc chịu buông tay ở bụng, hai tay vịn tay lái.

Thời điểm quẹo cua, xe đạp độ nghiêng rất lớn, Hạ Mộng Hoan có chút sợ hãi, theo bản năng liền vịn lên eo Liêu Chấn Vũ.

Lúc tay cô chạm vào bụng cậu, sợ hết hồn, vội vàng rút lại.

"Cậu..." Hạ Mộng Hoan muốn nói lại thôi, giọng điệu tràn ngập không thể tưởng tượng nổi.

Liêu Chấn Vũ trầm mặc không nói, cô ngửa mặt nhìn cậu, phát hiện lỗ tai của cậu cùng ót đều đỏ cả lên.

Hạ Mộng Hoan ngạc nhiên nghi ngờ, "Liêu chấn vũ, cậu mang thai à?"

Kít ——

Theo một hồi tiếng cọ xát chói tai, xe đạp đột nhiên ngừng lại, Hạ Mộng Hoan không hề phòng bị, mặt liền bị đụng vào eo của Liêu Chấn Vũ.

Liêu Chấn Vũ một chân chống xe đạp, quay đầu quýnh quáng nhìn cô, "Cậu chớ nói nhảm."

Hạ Mộng Hoan vuốt vuốt mặt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn cậu: "Tôi sờ được thai động rồi."

"Cậu.. cái này ——" Liêu Chấn Vũ nhất thời không tìm thấy từ nào phù hợp để hình dung, cuối cùng chỉ là phiền muộn mà đập một cái lên tay lái, "Cậu đi theo tôi."

Cậu dẫn cô tới một chỗ vắng, xốc quần áo lên, từ bên trong móc ra một thứ, nâng trong tay.

Là một bé thỏ trắng, lỗ tai hướng về phía sau lưng, ngoan ngoãn nấp trong tay cậu, theo hô hấp, thân thể lông xù nhẹ nhàng phập phồng.

Hạ Mộng Hoan tiếp nhận bé thỏ trắng, ôm vào trong ngực, "Ở đâu ra bé thỏ con vậy, thật đáng yêu... Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn đang suy nghĩ cha đứa bé là ai."

"Cậu nghĩ hơi nhiều rồi..."

"Nhưng mà tại sao trong áo cậu lại giấu một con thỏ?"

"Hạ Mộng Hoan, trong phim truyền hình người biết được quá nhiều chuyện, đều sống không được lâu."

"Cậu không nói cho tôi, tôi tự đi hỏi đại vương." Hạ Mộng Hoan nói xong, ôm con thỏ quay người muốn đi, "Hơn nữa con thỏ này cũng không trả lại cho cậu."

Một chiêu này rất có tác dụng, Liêu Chấn Vũ kéo tay cô lại, "Cậu đừng nói cho người khác biết." Sau đó đem chân tướng nói ra.

Nguyên lai bé thỏ con này là cậu trộm từ phòng giãi phẫu ra. Giáo sư yêu cầu mổ thỏ, mỗi người một con, Liêu Chấn Vũ giơ dao lên khoa tay múa chân cả buổi cũng không hạ thủ được, cuối cùng đành phải bắt nó vụng trộm mang về. Cậu không đem cặp, không mặc áo khoác, quần jean túi lại chặt, vì vậy đành phải đem con thỏ giấu ở trong áo thun, vạt áo thun bỏ vào trong lưng quần.

Hạ Mộng Hoan sau khi nghe xong cảm thấy rất khó để lý giải, "Vì sao lại không hạ thủ?"

"Nó còn sống, cứ nhìn tôi."

Hạ Mộng Hoan vẻ mặt kỳ quái, "Cậu giết nó thì nó sẽ chết mà?"

"Cậu..." Liêu Chấn Vũ cảm giác không có cách nào nói chuyện được với cô, hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ cậu ở giờ học giải phẫu đều là giơ tay chém xuống chưa bao giờ do dự?"

"Ừ" Hạ Mộng Hoan gật đầu, "Tôi đặc biệt thích học giải phẫu, giáo sư cũng khen tôi."

"Nữ nhân đáng sợ, tạm biệt."

"Tạm biệt..." Hạ Mộng Hoan ôm bé thỏ con, dùng khuôn mặt cọ xát nó, "Con thỏ cho tôi mượn chơi vài ngày được không? Thật đáng yêu."

"Không được, trả lại cho tôi." Liêu Chấn Vũ không muốn đưa con thỏ cho Hạ Mộng Hoan, sợ cô ăn.

Liêu Chấn Vũ đoạt lại thỏ, Hạ Mộng Hoan cũng không ngăn lại, tò mò nhìn Liêu Chấn Vũ: "Cậu chỉ là có con thỏ không thể giết, đừng nói là những con khác cũng không thể giết nha?"

Liêu Chấn Vũ không để ý tới cô, con mắt đảo vòng, nhìn trời.

Hạ Mộng Hoan kinh ngạc: "Không thể nào, cậu như vậy rồi sao học ngành y? Về sau còn làm giải phẫu cho người kiểu gì đây."

"Ai cần cậu lo" Liêu Chấn Vũ tức giận nói, "Còn nữa, không cho phép nói với lão đại."

Dù sao, đối với một sinh viên ngành y mà nói, đây không phải là chuyện có thể diện cho lắm. = =

Sau đó, liên tục ba ngày, Hạ Mộng Hoan luôn luôn trước mặt Liêu Chấn Vũ hát một bài vè lưu truyền trên mạng:

"Bé thỏ trắng, trắng lại trắng, hai cái lỗ tai dựng thẳng.

Cắt xong tĩnh mạch cắt động mạch, vẫn không nhúc nhích thật đáng yêu."

Liêu Chấn Vũ nghe vào tai, cơ hồ có thể tưởng tượng được cái hình ảnh đẫm máu kia, hết lần này tới lần khác cô còn dùng cái loại giọng điệu nhẹ nhàng mà hát ra, quả thực không thể chịu đựng được. Liêu Chấn Vũ bị ép đến mức nóng nảy, tức hổn hển nói: "Hạ Mộng Hoan, cậu có phải là đồ biến thái hay không? Như vậy mà lại thích bạo lực đẫm máu?"

Hạ Mộng Hoan sửng sốt một chút, ngay sau đó, nước mắt ở trong mắt nhanh chóng tích tụ, cô mở to đôi mắt sương mù mông lung, vô tội nhìn cậu.

Liêu Chấn Vũ không có cách nào để đối mặt với một đôi mắt như vậy, liếc nhìn một chút lại không giải thích được vì sao mà chột dạ. Cậu quay mặt đi hướng khác. (edit by jamjam 1230)

Hạ Mộng Hoan: "Liêu Chấn Vũ, tôi là chỉ muốn điều chỉnh lại một chút tâm lý cho cậu, hy vọng cậu đối với chuyện này có thể tiếp nhận tốt một chút. Tôi không có ý gì khác."

Liêu Chấn Vũ trầm mặc không nói, có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ xin lỗi lại sợ mất mặt.

Hạ Mộng Hoan: "Hơn nữa tôi cũng không phải là đồ biến thái ưa thích máu me bạo lực. Người nào lại thích đi giết mấy con động vật nhỏ đáng yêu kia? Nhưng mà chuyện này vẫn phải làm. Muốn chăm sóc người bị thương, trước tiên tay phải nhiễm máu tươi."

Tuy rằng cô là một bác sĩ thú y mà lại đi đàm đạo với cậu về việc chăm sóc người bị thương, cảm giác này là lạ, bất quá Liêu Chấn Vũ lại vẫn có chút cảm động, cũng có chút áy náy.

"Được rồi, thực xin lỗi, " Cậu thấy được nước mắt trong mắt cô sắp tuôn ra ngoài, liền không tự chủ được mà thanh âm cũng dịu đi vài phần, "Cảm ơn cậu."

Hạ Mộng Hoan xoa xoa khóe mắt, bộ dạng yếu đuối này lại làm cho nội tâm của Liêu Chấn Vũ tăng thêm mấy phần tội lỗi. Hạ Mộng Hoan: "Liêu Chấn Vũ, nếu như cậu thật sự cảm thấy có lỗi với tôi, vậy giúp tôi làm một chuyện."

"Chuyện gì?"

Hạ Mộng Hoan chậm rãi mở cặp sách ra, từ bên trong móc ra một con ếch trâu.

Liêu Chấn Vũ: "..." Cằm muốn rơi xuống đất.

Hạ Mộng Hoan đem ếch trâu đưa cho cậu, "Đem cả nhà nó giết hết."

Ếch trâu chết thẳng cẳng, hai con ngươi vẫn không nhúc nhích, Liêu Chấn Vũ luôn cảm giác nó đang nhìn cậu.

Liêu Chấn Vũ chỉ chỉ ếch trâu, nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại là cả nhà? Nó mang thai?"

"Nó huynh đệ năm con, nó là lão Tam."

"..." Liêu Chấn Vũ đỡ trán, vừa bất đắc dĩ vừa hiếu kỳ nói, "Các huynh đệ của nó đâu?"

"Ở quán cơm."

Hạ Mộng Hoan mua năm con ếch trâu ở tiệm cơm cổng trường, nuôi dưỡng tại tiệm cơm, một ngày giữ một con, bảo đảm tùy lúc tùy nơi đều có thể móc ra một con, hơn nữa mọi người còn có thể luân phiên nhau nghỉ ngơi, có thể nói cân nhắc rất chu toàn.

Liêu Chấn Vũ cảm giác Hạ Mộng Hoan quả là nữ tử hiếm thấy.

Hôm nay cậu trước cái nhìn chăm chú của nữ tử hiếm thấy giết năm con ếch trâu, rành mạch rõ ràng, giết hết trả lại cho ông chủ cầm đi làm đồ ăn, một chút cũng không lãng phí.

Giết xong cậu nôn rất lâu, chẳng qua từ đó về sau thần kỳ mà khắc phục được chướng ngại tâm lý của việc làm giải phẫu.

*edit by wattpad jamjam1230
Bình Luận (0)
Comment