Lê Hấp Đường Phèn

Chương 21

Đường Tuyết nghe Liêu Chấn Vũ nói mình bị ức hiếp, cười ha ha đáp: "Đừng có giở trò trốn tránh trách nhiệm."

"Thật mà, lão đại, hôm nay ở quảng trường Hồ Quảng, tớ..."

Sau khi bảy trường sát nhập thành Đại học liên kết thành phố Lâm, vấn đề quy hoạch có hơi phức tạp, nhiều khu vực thuộc quyền sở hữu của Lâm Đại nhưng người ngoài cũng có thể tự do ra vào, quảng trường Hồ Quảng chính là ví dụ, nó vốn là quảng trường công cộng để nghỉ ngơi, cư dân xung quanh thường xuyên đến tản bộ khiêu vũ.

Lâm Đại có một số xã đoàn thích hoạt động ở nơi này bởi vì không cần tìm Đoàn trường phê chuẩn, rất tiện lợi.

Địa điểm tập trung của xã đoàn Liêu Chấn Vũ hôm nay chính là ở quảng trường Hồ Quảng, cùng lúc đó, còn một nhóm khác cũng đang trượt patin, là câu lạc bộ trường ngoài.

"Sau đó thì sao? Các cậu đánh nhau hả?"

"Không, nhưng suýt thì đánh thật. Tớ không cẩn thận đụng phải một người trong số họ, bọn họ liền đẩy tớ, mắng tớ. Rồi hai bên gây gổ."

"Về sau thế nào?"

"Sau đó hạ chiến thư."

"... Cái quái gì vậy?"

"Mọi người quyết định so tài, bên thua phải xin lỗi."

"Ừm, người không có chuyện gì là được."

"Lão đại quan tâm tớ, tớ rất cảm động."

"Khi về đừng quên giặt tất."

"..." Cảm động gì đó đều là ảo giác.

*

Buổi tối Đường Tuyết chuyển phát tất của Lê Ngữ Băng đến tay Liêu Chấn Vũ, tiếp theo đánh giá Liêu Chấn Vũ từ trên xuống dưới một lần, hỏi: "Thực sự không bị đánh?"

"Không. Nhưng mà lão đại, bọn họ quá kiêu ngạo, cậu xem." Liêu Chấn Vũ nói xong, đưa di động cho Đường Tuyết, nhân tiện giải thích, "Bọn họ rêu rao chuyện này khắp nơi trên mạng, đăng Weibo, đăng vòng bạn bè, đăng lên diễn đàn trường và thành phố. Đáng sợ hơn là, tớ vừa tìm kiếm thông tin, Câu lạc bộ của họ có người đạt giải trượt patin nghệ thuật. Tớ cảm thấy xã đoàn của mình sắp xong đời rồi."

Đường Tuyết gạt ngón tay, xem nội dung bài đăng, sau đó xem tư liệu của Câu lạc bộ kia, cô xâu chuỗi các sự việc lại: "Ha ha."

"Sao thế?"

"Ngu ngốc, các cậu trải đường cho người ta thì có."

"Có ý gì?"

"Câu lạc bộ mới thành lập cần khuếch trường thanh thế, cố ý bới móc, khơi mào mâu thuẫn, thu hút sự chú ý của mọi người, tuyên truyền khắp nơi... Tất cả đều là chiêu trò PR. Người ta là muốn dẫm Lâm Đại dưới chân quảng cáo cho Câu lạc bộ đấy."

"Hơ."

Liêu Chấn Vũ cảm thấy sự tình không ổn, lập tức báo cáo suy đoán của lão đại với xã trưởng.

Xã trưởng cũng đã nghi ngờ như vậy, nhưng vấn đề là, mặc kệ đối phương có PR hay không, bọn họ đã đâm lao thì phải theo lao, hiện giờ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là thắng, hoặc là bẽ mặt.

"Tôi đang thử liên lạc xem có thể nhờ thành viên trong đội trượt băng nghệ thuật hỗ trợ không." Xã trưởng đại nhân nói.

Đường Tuyết ở bên cạnh nghe được, thẳng thừng lắc đầu, "Như thế quá liều lĩnh."

Tắt điện thoại, Liêu Chấn Vũ lặng lẽ chọc cánh tay Đường Tuyết, "Lão đại, cậu có cách mà, đúng không? Giúp một chút?"

"Giặt tất."

"Được, giặt thì giặt."

*

Tối chủ nhật, bát quái trên mạng lan truyền chóng mặt như virut, qua một đêm, cả trường học đều biết xã đoàn trượt patin muốn quyết đấu với người ngoài trường. Nhất thời, người nói mát có, xem kịch có, bày mưu có, toát mồ hôi cũng có, nhưng phần đông là chung kẻ thù, là sinh viên Lâm Đại, không ai muốn nhìn bạn cùng trường bị người ngoài ức hiếp.

Nhất định phải thắng!

Đây là tiếng lòng của rất nhiều người, bằng chứng là họ đang điên cuồng bình luận trong vòng bạn bè.

Chẳng hiểu sao Đường Tuyết cảm thấy vô cùng áp lực.

Ngày quyết đấu ấn định vào thứ hai, Đoàn trường sau khi nghe nói lập tức mở "luồng xanh", từ 5 rưỡi đến 6 rưỡi sân vận động khu Đông do xã đoàn trượt patin toàn quyền sử dụng, thầy phụ trách Đoàn sâu xa căn dặn, trường học mang lại lợi thế sân nhà, hi vọng các sinh viên cố gắng blabla...

Trước giờ xã đoàn trượt patin chưa từng hưởng đãi ngộ lớn như vậy... xã trưởng thật sự được quan tâm mà lo lắng.

Tan học, Đường Tuyết chạy về phía sân vận động, vừa đến đến, ồ, sao đông người thế!

Hầu hết đều là đến xem náo nhiệt.

Ngay cả Lê Ngữ Băng cũng đến, cậu khoác ba lô một vai, mặc quần áo thể thao màu trắng, nhàn nhã dựa vào cột sắt của hàng rào lưới, thoạt nhìn như bức tranh phong cảnh.

Có một số người chính là đặc biệt như vậy, cậu khiêm tốn, yên tĩnh, lẳng lặng không nói nhưng lại khiến người ta không cách nào bỏ qua cậu.

Đường Tuyết không có thời giờ để ý Lê Ngữ Băng, chạy thằng vào giữa tâm bão.

Lê Ngữ Băng nhìn thấy cô đi qua, lập tức theo sau.

Đường Tuyết đi đến bên cạnh xã trưởng xã đoàn trượt patin, giả mù sa mưa hỏi: "Xã trưởng, bắt đầu chưa?"

"Vẫn chưa, còn chưa quyết định thi gì." Xã trưởng đáp.

Đường Tuyết nhìn thoáng qua chỗ đối diện xã trưởng, nhóm kia có năm sáu người, đều là nam, cầm đầu là người tóc nhuộm màu xám. Cô hỏi tóc xám: "Rốt cuộc là thi cái gì?"

"Còn phải hỏi sao, đương nhiên là thi trượt patin nghệ thuật."

"Trượt patin nghệ thuật không được, không có trọng tài, làm sao mà biết ai thắng ai thua? Muốn phân rõ thắng bại phải gia tăng độ khó chứ? Vả lại chẳng may bị thương thì sao? Cậu mua bảo hiểm chưa? Hơn nữa, các cậu có người đạt giải toàn quốc, bây giờ chạy đến ức hiếp lũ nghiệp dư chúng tôi, các cậu có ý gì?"

"Nói bậy, cô muốn thế nào? Không thi trượt patin nghệ thuật thì thi cái gì?"

Đường Tuyết nhún vai, "Thi tốc độ. Tất cả mọi người ở đây làm chứng."

Dứt lời, không ít người xem phụ họa theo.

Tóc xám vui vẻ, trên mặt mang theo vẻ châm chọc, nói: "Em gái, cô coi tôi là đồ ngốc hả? Các cậu đã xin viện trợ từ bên ngoài, bây giờ định chờ tôi sập bẫy hả?"

Đường Tuyết khoanh tay, học vẻ mặt của cậu ta, trả lời: "Cậu cũng coi tôi là đồ ngốc hả, rốt cuộc là ai chơi xấu, trong lòng mọi người trong lòng đều rõ ràng." Nói xong, móc thẻ sinh viên đưa cho cậu ta, "Đây là thẻ sinh viên của tôi, nhìn kỹ một chút, dấu đỏ, không phải thẻ giả mấy đồng. Không tin cứ đi tìm giáo vụ điều tra."

Hành động của cô khiến tóc xám sửng sốt, "Cô nói cô thi?"

"Đúng, tôi."

"Cô muốn thi trượt patin tốc độ với chúng tôi?" Tóc xám không tin nổi, nhấn mạnh lại câu hỏi.

"Tôi thì sao, không được à?" Dứt lời, Đường Tuyết đưa mắt nhìn xã trưởng, "Xã trưởng, được không?"

"Được, được..." Xã trưởng cảm thấy người mình bắt đầu đổ mồ hôi.

Tóc xám không hài lòng: "Như vậy sao được, thi với cô, chúng tôi thắng cũng không vẻ vang, gọi nam sinh ra đây, tốc độ thì tốc độ, ai sợ là cháu."

Đường Tuyết cười một tiếng, kiêu ngạo lại ngang tàng, "Tôi nói này, chưa chắc các cậu thắng được nữ sinh như tôi đâu."

Tóc xám nhíu mày định lên tiếng, một người đằng sau bỗng đứng ra, nói: "Tôi thi với cô ta."

Đường Tuyết theo tiếng nói nhìn lại, người nọ vóc người tung bình, da hơi ngăm đen, mặc áo khoác đỏ in hình đầu lâu, trông như một rapper trẻ.

Cậu ta đi tới trước mặt Đường Tuyết: "Tôi thi với cô."

"Được."

"Người thua phải khỏa thân chạy."

Lời vừa nói ra, xung quanh chấn động, rất nhiều người líu ríu phản đối, lên án cậu ta ức hiếp người. Nữ sinh thi trượt patin tốc độ với nam sinh, hầu hết mọi người cảm thấy chắc chắn là thua không thể nghi ngờ, thậm chí có người còn giải thích hộ xã đoàn trượt patin: Cử một em gái thi đấu, cho dù thua, cũng sẽ không quá mức xấu mặt đúng không? Hành động của xã đoàn trượt patin lần này chính là biết trước sẽ thua nên mới cố gắng hạ thấp cảm giác xấu hổ xuống mức thấp nhất. Để một em gái đến khuấy vũng nước đục, chiêu này tuy không lỗi lạc nhưng vẫn có tác dụng.

Không chỉ quần chúng vây xem, ngay cả tóc xám cũng nghĩ vậy.

Thậm chí, trong lòng xã trưởng xã đoàn cũng nghiêng theo chiều hướng đó.

Đầu lâu nói xong càng khiến cục diện tệ hại hơn, xã đoàn trượt patin Lâm Đại muốn lăn lộn như trước là điều không có khả năng.

Đường Tuyết ngây người một chút, dùng ánh mắt trịnh trọng hỏi: "Cậu nghiêm túc?"

"Đương nhiên."

Đường Tuyết chỉ mặt cậu ta, "Tôi bội phục dũng khí của cậu. Được, theo ý cậu, thua sẽ khỏa thân chạy."

Mọi người ồ lên, chợt đồng cảm với cô, em gái này mất lý trí rồi!

Liêu Chấn Vũ sắp rơi nước mắt: "Lão đại, không thể!"

Lúc này, một giọng nói từ trong đám người vang lên, trầm thấp nội liễm, ngữ khí lãnh ngạnh, nghe qua không mấy vui vẻ: "Tôi thi."

Mọi người quay đầu, thấy Lê Ngữ Băng bước ra, cậu đi đến sau lưng Đường Tuyết, nói: "Tôi thi, ai thua người đó khỏa thân chạy."

Wow...

Sinh viên vây xem đồng loạt kinh hô. Ngay cả Lê Ngữ Băng cũng xuất hiện rồi! Cậu ấy còn muốn thay em gái này thi đấu! Rốt cuộc cậu ấy và em gái này có quan hệ gì?

Trận đấu hôm nay có vẻ lắm bất ngờ, đáng giá để xem.

Đường Tuyết không ngoái lại, tay đẩy phía sau, vừa vặn đúng ngực Lê Ngữ Băng, rất khí phách cản ngăn cậu. Cô nói: "Không cần. Cậu cầm di động quay video là được, lát nữa cậu ta sẽ phải khỏa thân chạy."

Lê Ngữ Băng hơi bất đắc dĩ: "Cậu chớ làm loạn."

"Tôi không làm loạn."

Lê Ngữ Băng nắm cổ tay cô, kéo xuống, "Chẳng lẽ cậu đã quên, bây giờ cậu phải nghe lời tôi nói."

"Cậu đứng một bên xem tôi thể hiện. Ngày mai tôi sẽ nghe cậu nói."

Lê Ngữ Băng trầm mặt, "Họ Đường, sao cậu vẫn tùy tiện như vậy?"

"Họ Lê." Đường Tuyết ngoảnh mặt nhìn cậu, "Lúc này cậu chỉ cần hét "cố lên" cổ vũ tôi là đủ rồi."

Nội tâm quần chúng vây xem... khóc thét, còn đóng phim tình cảm nữa hả! Mẹ nó, muốn xem tiếp...

Rốt cuộc Lê Ngữ Băng không lay chuyển được Đường Tuyết, lùi lại chỗ đám đông. Cậu đứng cạnh Liêu Chấn Vũ, thì thầm với cậu ta: "Lát nữa nếu thua, tôi bế cô ấy chạy, cậu mở đường cho tôi."

"Được!" Liêu Chấn Vũ gật đầu lia lịa, đột nhiên cảm thấy Lê Ngữ Băng cũng không quá đáng ghét.

Tuy cậu ta luôn đối nghịch với lão đại nhưng vào thời khắc quan trọng vẫn còn chút nhân tính...

"Tôi nguyện giặt tất cho cậu." Liêu Chấn Vũ chân thành nói.

Trên trán Lê Ngữ Băng nổi đầy vạch đen, "Tôi không đồng ý..."
Bình Luận (0)
Comment