Lệ Quỷ, Lệ Quỷ, Mấy Giờ Rồi?

Chương 37

 

Anh cố gắng dùng sự đe dọa, hăm dọa để xua đuổi cô, nhưng Úc Tinh đã không còn sợ anh nữa.

Bị cô phát hiện ra sự quan tâm rồi thì anh còn lý do gì có thể ngăn cản cô đến gần, từ chối cô bước vào cuộc sống của anh?

Chỉ cần anh đến gặp cô, Úc Tinh nhất định sẽ tiếp tục đến gần anh. Cô giống như một chú sóc nhỏ, tha thiết ôm hạt thông, cố gắng đến gần con quái vật này, cọ cọ vào anh, đưa hạt thông của mình cho anh.

Sự thay đổi này sắp xảy ra, như thể số phận đã thổi kèn xung phong.

Mà anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận.

Trời sáng rồi.

Bóng ma cao gầy nhận ra mình đã giữ nguyên tư thế vuốt ve cô suốt cả đêm.

Anh rời khỏi căn nhà nhỏ này. Giống như mọi lần trước, trốn trong bóng tối của tòa nhà, đèn đỏ dừng, đèn xanh đi, chậm rãi quay trở lại Quái Đàm đó.

Ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào khu rừng hoang vắng, bóng tối và lạnh lẽo quen thuộc bao trùm lấy anh.

...

Trước khi có sự thay đổi lớn, bóng ma cao gầy cố gắng quay trở lại cuộc sống yên tĩnh trước đây của mình.

Anh không bước vào thế giới của người sống nữa, quyết định ít nhất bốn mươi năm nữa mới đi thăm cô. Bóng ma lang thang trong Quái Đàm ngày này qua ngày khác. Anh không đi gặp Úc Tinh thì có đủ thời gian để ăn những oan hồn kia để tăng cường sức mạnh cho bản thân, cũng không cần dẫm lên nước mưa lầy lội đi một quãng đường dài nữa.

Cuối cùng cũng rảnh rỗi, bóng ma thậm chí bắt đầu nuôi những bông hoa dại nhỏ dưới gốc cây, đi ngang qua một lần thì tưới nước một lần.

Ba ngày sau, bông hoa dại nhỏ c.h.ế.t thảm.

Anh lại đổi sang nuôi nấm.

Bàn tay ma vỗ một cái, nấm c.h.ế.t thảm.



Bóng ma cao gầy đành phải nuôi oan hồn.

Nuôi một hồi thì thấy khá thơm.

Anh ăn luôn.

Oan hồn c.h.ế.t thảm.

Nhưng vừa lang thang trở về, lại nghe thấy tiếng cục tác quen thuộc.

Bóng ma cao gầy cuối cùng cũng phát hiện ra rằng, thứ duy nhất anh nuôi sống được bao nhiêu năm nay chính là con gà của Úc Tinh.

...

Gần khu rừng có năm mươi con thỏ con chạy qua trong một ngày.

Anh muốn treo năm mươi con thỏ c.h.ế.t lên cửa sổ nhà Úc Tinh xếp thàh hàng.n

Ý nghĩ như vậy thỉnh thoảng lại xuất hiện.

Bóng ma cao gầy không thể không rời khỏi khu rừng, anh muốn tìm một nơi không nhìn thấy thỏ để ở.

Như vậy có thể xua đuổi hình bóng của Úc Tinh trong đầu.

Trời mưa rồi. Cô ấy đã thu quần áo chưa, cửa sổ có bị nước mưa hắt vào không?

Trời nổi gió rồi. Cô ấy có bị gió thổi bay không?

Bóng ma cao gầy chung quy không thể chạy đến thế giới không có thời tiết chứ.

Không chỉ vậy, mỗi ngày anh còn phải cho gà của Úc Tinh ăn đúng giờ.

Vì nuôi gà quá tốt, trứng gà lại bắt đầu chất đống như núi.

Bóng ma cao gầy âm trầm nhìn những con gà dưới đất.



Cuối cùng cũng nhận ra

Con "gà đe dọa" này đã biến thành "gà âm mưu" của Úc Tinh.

Sự thay đổi đã không thể tránh khỏi.

Số phận đã thổi kèn xung phong.

Hiệp sĩ gà chính là chiến binh tiên phong đã được sắp xếp từ trước xông thẳng vào cuộc sống của anh.

Tất cả đều mang dấu ấn của Úc Tinh.

...

Úc Tinh có một linh cảm không lành. Lần trước, bóng ma dỗ dành cô như dỗ trẻ con, xoa đầu cô, rồi ném cô ra khỏi Quái Đàm. Lần này anh lại xoa đầu cô, rất giống kiểu an ủi "cảm ơn đã tham gia".

Nhưng dù sao cô cũng không có gì để giữ anh lại. Nhà của cô thậm chí còn không chứa nổi anh. Cô cũng chỉ có thể tưới nước cho hoa cúc nhỏ, thay một sợi dây treo rèm cửa lấp lánh hơn. Cô thậm chí còn nghèo khó và túng quẫn, không thể báo đáp anh điều gì.

Úc Tinh đợi rất lâu, anh cũng không xuất hiện nữa, tiếng chuông gió thỉnh thoảng vang lên, chỉ là gió thoảng qua.

Có lẽ anh không quen gần gũi với con người, không thích người khác bước vào cuộc sống của mình.

Giống như một số loài vật sống bầy đàn, dựa vào nhau, một số sinh vật lại thích sống một mình trên thảo nguyên.

Cuộc sống bận rộn không cho người ta nhiều thời gian để thở dốc.

Úc Tinh mỗi ngày vẫn phải dậy sớm đi giao đồ ăn, chỉ là cô có thêm thói quen thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại. Thỉnh thoảng nhìn thấy bóng đen di động lại tưởng là anh mà vội vàng chạy xuống lầu, nhưng chỉ là một cái cây lớn bị gió thổi lay động.

Những ngày mưa, cô thỉnh thoảng cũng cố tình không mang ô, đi được một đoạn thì bị ướt mưa, đành phải ôm đầu chạy vào mái hiên. Mái hiên thì không bị mưa, nhưng lại bị nước từ điều hòa nhỏ xuống đầu Úc Tinh.

Sau lần đó, cô ra ngoài sẽ không bao giờ không mang ô nữa.

Cô thỉnh thoảng sẽ lật tung bệ cửa sổ nhà mình và các ngóc ngách gần đó, xem có con thỏ c.h.ế.t nào xuất hiện một cách kỳ lạ không. Tuy nhiên, không còn thỏ c.h.ế.t nào nữa, ngược lại, ngày nào cũng lật tung, nhặt được không ít chai nhựa.
Bình Luận (0)
Comment