Cô xấu hổ và giận dữ, tức tối đóng sầm cuốn nhật ký lại, tìm chổi khắp sân thượng, định xuống đối chất với tên Tử Thần hèn hạ vô sỉ kia.
Cô phải liều mạng với anh!
Nhưng sau khi lật ra được vài viên gạch, Úc Tinh hùng hổ bỗng dần dần buông thõng vai, lại chìm vào u sầu.
Ninh Ninh đã biết rồi sao?
Úc Tinh cũng có bí mật riêng của mình, cô không muốn tăng thêm gánh nặng cho Ninh Ninh, nên chưa bao giờ nói về quá khứ của mình. Ninh Ninh là một bóng ma tự do tự tại trong Quái Đàm này, mỗi ngày chỉ cần xuống lầu dọa dẫm oán linh, vốn dĩ không cần phải băn khoăn về chuyện của thế giới người sống.
Anh đã cưu mang cô, cho cô một nơi nương tựa. Nhưng Úc Tinh lại không thể báo đáp anh điều gì, dường như chỉ mang đến cho anh vô số phiền phức.
Hơn nữa…
Cô hình như có chút thích anh.
Đây là điều khiến Úc Tinh khó chịu nhất.
Khoảng thời gian trước, Úc Tinh rất lạc quan, nghĩ rằng mình có thể giải quyết mọi việc.
Cô đã lên kế hoạch cho tất cả mọi thứ: Tìm một công việc tốt, đợi đến khi những khoản nợ trong quá khứ không còn là gánh nặng, giải quyết hết mọi rắc rối trên người, thì có thể nhẹ nhõm nói với Ninh Ninh rằng: Cô có chút thích anh.
Giống như ấp một chú thỏ trong lòng, mong chờ mùa xuân đến.
Nhưng mùa xuân năm nay sẽ không đến nữa, chú thỏ nhỏ cũng sắp c.h.ế.t rồi.
Cô không dám nói ra.
Gió trên sân thượng rất yên tĩnh, đưa tay ra như có thể chạm tới những vì sao lấp lánh trên bầu trời, đúng là một đêm trời quang mây tạnh.
Nhưng cô còn buồn hơn cả bông tuyết nhỏ sắp rơi xuống trong gió rét năm ngoái.
…
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng bước chân.
Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, ánh sao trên đầu cô bị che khuất, bóng ma cao lớn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô. Từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài co lại của anh.
Đã bị anh biết rồi, cũng không còn gì phải giấu diếm nữa.
Sau khi cùng nhau ngắm sao trong im lặng một lúc, Úc Tinh nói: "Ninh Ninh, để em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé."
Bóng ma hơi nghiêng đầu. Cũng giống như trước đây, ngồi dưới gốc cây đại thụ trong rừng rậm, lặng lẽ lắng nghe cô kể chuyện.
Nhân vật chính của câu chuyện là một cô ngốc tên Tinh Tinh.
Một hôm, cô nằm mơ thấy mình mua vé số trúng độc đắc. Cô cho rằng đây là một loại khai sáng nào đó của Chúa, liền mua vé số theo dãy số trong giấc mơ - trên TV chẳng phải đều diễn như vậy sao?
Tuy nhiên, trên thực tế, căn bản không có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống tốt đẹp như vậy.
Chẳng bao lâu, Úc Tinh nhận được cuộc gọi báo trúng thưởng, thông báo cô đã trúng mười triệu, yêu cầu cô mang theo giấy tờ tùy thân đến văn phòng giao dịch gần trung tâm xổ số để đăng ký. Bị niềm vui trúng độc đắc làm choáng váng đầu óc, cô đã bỏ qua rất nhiều chi tiết.
Đến tối khi về nhà mới phát hiện ra điều bất thường, văn phòng giao dịch đã không còn một bóng người.
Cô đã báo cảnh sát, nhưng tiền đã bị chuyển qua bốn năm lượt, căn bản không thể truy tìm được.
Theo lời cảnh sát, bọn lừa đảo thuê văn phòng giao dịch trong tòa nhà đó một tháng, tổng cộng chỉ lừa được mỗi mình cô. Họ còn rất quan tâm hỏi cô rốt cuộc đã bị lừa như thế nào.
Kể lại chuyện quá khứ này, cuối cùng cô không nhịn được mà bắt đầu lau nước mắt.
Úc Tinh chưa bao giờ dám kể chuyện này với bất kỳ ai.
Nếu là do tai nạn mà nợ nần, Úc Tinh sẽ không khó chịu đến vậy. Nếu thủ đoạn lừa đảo của bọn lừa đảo cao minh hơn một chút, cô cũng sẽ cho rằng do mình không đủ thông minh — nhưng không, ngay cả bà cụ tám mươi tuổi ở dưới lầu cũng không bị lừa.
Cô đã chìm trong sự tự ti tự trách rất lâu: Tinh Tinh sao mày ngốc thế, sao trong nháy mắt lại khiến cuộc đời mình trở nên rối ren, hỗn độn như thế này?
Cô không dám tâm sự với bất kỳ ai, sợ nói ra người ta sẽ cười nhạo cô: Ôi chao, Tinh Tinh cô ngốc thật đấy.
Trong màn đêm, bóng ma lặng lẽ nghe xong.
Quả nhiên nói: "Ngốc thật."
Úc Tinh đã nghĩ nếu có người cùng cô lên án bản thân, có lẽ cô sẽ thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng giờ thật sự nghe anh nói cô ngốc, cô lại cảm thấy trời sắp sập xuống, vừa nức nở vừa quyết định tối nay sẽ rời khỏi Quái Đàm này, không gây thêm phiền phức cho anh nữa.
Đột nhiên, trán cô bị búng một cái.
Bóng ma lặp lại: "Ngốc thật."
Không phải là trách móc hay chế giễu, giọng điệu giống như nhìn thấy Úc Tinh giẫm phải vũng nước nhỏ trên đường —
Dường như là chuyện trời sập xuống, chỉ là một vũng nước nhỏ trên mặt đất, cùng lắm là làm ướt váy cô, anh chỉ cần nhấc cô lên khỏi mặt đất là được rồi.
Tiếng nức nở của Úc Tinh dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.