Lệ Quỷ Ở Ngay Bên Người

Chương 95

May mắn, tuy rằng ba vị lệ quỷ ra tay rất hung ác, nhưng từ đầu đến cuối, bọn họ vẫn luôn âm thầm bảo vệ Miên Dương.

Nếu không, chỉ bằng vào sức mạnh linh dị đang tỏa ra, y cũng đã mất mạng từ lâu.

Mắt thấy tình huống đang bắt đầu mất kiểm soát, không thể làm gì khác hơn, Miên Dương cũng chỉ có thể đứng ra khuyên ngăn: "Khoan đã, bây giờ không phải lúc nên đánh nhau!"

"Không có quỷ vực của các ngươi trấn áp, Quỷ Tai và Si Mị đều sắp sửa chạy thoát rồi!"

Hai vị hung thần nào đó đang chuẩn bị nhân cơ hội này, len lén chạy đi: "............"

Tuy rằng biết rõ Miên Dương nói đúng, nhưng thời khắc này, hai bên vẫn chần chừ, không chịu nhượng bộ.

Cuối cùng, vẫn là An Vũ Hiên tỉnh táo hơn một chút, lựa chọn thu tay lại.

Nhưng lửa giận vẫn đang cuộn trào thì phải làm sao đây?

Đương nhiên là trút hết lên người của hai hung thần xui xẻo nào đó rồi!


Quỷ Tai và Si Mị vô duyên vô cớ bị đạp xuống đất ma sát:???

Nửa canh giờ sau, một khung cảnh quỷ dị cũng đã bất ngờ xuất hiện...

Miên Dương đang ngồi xổm trên đất, còn ba vị lệ quỷ nào đó thì lại xếp thành một hàng, nghiêm mặt đứng sau lưng của y.

Trước mặt, thì lại là hai vị hung thần đã bị chà đạp không ra nhân dạng.

Nếu bây giờ có thêm vài chiếc kính râm, cùng vài bộ vest đen, thì hoàn toàn chính là hình ảnh lão đại hắc đạo đang thanh trừng kẻ phản bội...

"Khoan đã, nếu là lệ quỷ bình thường, muốn thôn phệ hung thần, xác thực sẽ cần thời gian rất dài..."

Đang vắt óc suy nghĩ, tìm cách xử lý Quỷ Tai và Si Mị, rốt cuộc, linh quang lóe lên, Miên Dương cũng đã tìm được điểm đột phá...

"Bởi vì không biết năng lực đặc biệt của Tiểu Nhạc, nên An Vũ Hiên mới cảm thấy, muốn thôn phệ Si Mị và Quỷ Tai, thì cần phải tốn ít nhất nửa năm..."

"Nhưng Tiểu Nhạc không phải là lệ quỷ bình thường!"

Có lệ quỷ nào có thể thăng cấp từ bạch y đến đỉnh cấp hồng y trong một thời gian ngắn như vậy?

Hơn nữa, còn có thể cắn nuốt quỷ vực, cướp đoạt năng lực...

Nghĩ đến đây, Miên Dương liền lập tức hỏi: "Tiểu Nhạc, nếu là đệ, thì cần phải mất bao lâu mới có thể thôn phệ hai hung thần này?"

Không muốn khiến Miên Dương cảm thấy khó hiểu, Tiểu Nhạc đã trực tiếp dùng hành động để trả lời cho câu hỏi này.

Chỉ thấy lúc này, trên mặt đất, nước mưa vốn luôn rả rích tuôn rơi cũng đã giống như có được sinh mệnh, bắt đầu ngọ nguậy, bao phủ lấy cánh tay của Quỷ Tai.

"Ách..." Bị ba tầng quỷ vực chế trụ, lúc này, Quỷ Tai đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chết máy, chẳng khác gì cá nằm trên thớt, căn bản không có khả năng chống cự.

Gần như trong nháy mắt, cả cánh tay đen kịt tựa như bùn đất của nó cũng đã bị hòa tan, biến thành một vũng nước, hòa vào trong quỷ vực của Tiểu Nhạc.


Miên Dương cũng chú ý tới, sau khi nuốt chửng cánh tay của Quỷ Tai, khí tức trên người Tiểu Nhạc đã càng khủng bố hơn nhiều.

Vết mực đen bên trên huyết y cũng đều lan ra thêm một chút, có lẽ chẳng bao lâu nữa liền sẽ có thể bao trùm toàn bộ vạt áo.

Nhưng so với đó, quan trọng nhất là, bên trong quỷ vực của hắn, cũng đã bất ngờ dâng lên một tia sương xám, tuy rằng rất phai nhạt, nhưng rõ ràng chính là năng lực của Quỷ Tai!

Nhìn thấy một màn này, đừng nói là Miên Dương, ngay cả An Vũ Hiên và A Thất cũng đều không khỏi nhíu mày, cảnh giác.

Ngay cả hung thần cũng có thể dễ dàng nuốt chửng, loại năng lực này, không chỉ quỷ dị, mà còn phải dùng hai chữ "nghịch thiên" để hình dung...

Phát hiện ánh mắt ca ca nhìn mình đã có chút thay đổi, dường như còn lấp lánh tinh quang, thời khắc này, Tiểu Nhạc cũng đã có chút thẹn thùng cúi đầu.

Chỉ là, nếu bây giờ sau lưng hắn có một cái đuôi, thì nhất định cũng đã sớm ngoe nguẩy, vểnh lên tận trời.

Cuối cùng, ôm lấy tư tưởng: lãng phí "thức ăn" là đáng xấu hổ, Miên Dương cũng đã để Tiểu Nhạc thôn phệ Quỷ Tai.

Sau khi cắn nuốt một vị hung thần, không ngoài dự đoán, Tiểu Nhạc cũng đã hoàn toàn "hắc hóa".

Trước khi bước vào quá trình ngủ say, chuẩn bị tấn thăng thành hung thần, Tiểu Nhạc cũng đã đi đến trước mặt Miên Dương.

Y phục cũ kĩ trên người hắn bị gió đêm thổi qua, nhẹ nhàng tung bay, không hiểu vì sao lại mang theo một cỗ thê lương.


Thời khắc này, bóng dáng của nam tử cao lớn trước mặt, dường như cũng đã chồng chéo lên thân ảnh nhỏ yếu, đơn độc ngày hôm đó trong ký ức của Miên Dương.

Nhìn xem mái tóc đen rối tung, đang buông xõa trên vai hắn, tất cả cảm xúc thoáng chốc lại trở nên bình lặng, Miên Dương liền từ trong thương thành, mua sắm một sợi dây buộc tóc...

Giờ phút này, khung cảnh ngày hôm đó, dường như cũng đã được tái hiện lại một lần nữa.

Sờ vào chiếc nơ hồng trên tóc vừa được Miên Dương buộc lên, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của mình kia, trên mặt Tiểu Nhạc, thế mà lại hiện ra một nụ cười hiếm hoi.

Thời khắc đó, tựa như tất cả cảnh vật xung quanh đều hoàn toàn lưu mờ, chỉ có thể dùng bốn chữ "phong hoa tuyệt đại" để hình dung.

Nếu nói đối với An Vũ Hiên, Miên Dương là gia đình, là nơi kết nối hắn với thế giới này...

Hay với A Thất, Miên Dương là ánh sáng, là màu sắc và hơi ấm duy nhất giữa thế giới tràn ngập bóng tối...

Thì với Tiểu Nhạc, Miên Dương chỉ đơn giản là một điểm đột phá.

Nếu y không xuất hiện, hắn có lẽ vẫn sẽ tiếp tục làm một cô hồn dã quỷ, tiếp tục lưu lạc trên thế giới này. Mỗi ngày đều không ngừng tái diễn, tựa như một cái máy được thiết lập sẵn trong vòng lặp vô hạn.

Bình Luận (0)
Comment