Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 46

Sau sự việc bị bắt cóc lần trước, Tầm đối xử với tôi càng lúc càng tốt hơn, cầu gì được nấy, lại còn hứa với tôi, đợi đến khi hết bận sẽ đưa tôi đi ngắm tuyết rơi trên núi. Thật là quá hay, kể từ khi mượn xác hoàn hồn, ngoại trừ kinh thành với Âm Sơn, Dương Sơn mà tôi chẳng tình nguyện đến, tôi vẫn chưa được đi đâu chơi cả. Vì chuyện này mà tôi đã chạy quanh hồ sen mấy vòng liền, nhìn thấy a hoàn nào cũng chạy lại ôm ấp thân thiết.

Tuy rằng phấn chấn, nhưng tôi không hề lơ là chuyện Hạ Trọng Đường với Hạ Tích Mai.

Hôm nay, trời đổ cơn mưa thu. Dường như mỗi kiếp nạn của tôi đều bắt đầu từ một cơn mưa, cho nên, tôi cực kì ghét trời mưa.

Tôi bỗng thấy nhớ người phụ nữ ngốc nghếch Hạ Tích Mai, nghe nói người cũng đang ốm, nhưng hiện nay muốn đến gặp người còn khó hơn lên trời. May mà vẫn còn Hỉ Đức công công, sau một hồi nịnh nọt, nói khó, đút lót ít nhiều, cuối cùng Hỉ Đức công công cũng sắp xếp để tôi nhập cung.

Hạ Tích Mai trông gầy guộc hơn trước nhiều, bệnh tật ốm yếu nằm liệt giường, chẳng còn thấy vẻ cao quý, tự tại như trước nữa. Hỉ Nhi nói với tôi rằng, mỗi ngày ngoài việc ăn cơm, đi ngủ, gấp hạc giấy, người chẳng làm gì khác. Hoàng thượng có tới thăm một lần, nhìn thấy người vẫn trong tình trạng ngô nghê như vậy lại càng thêm tức giận, liền sai người đốt hết những con hạc giấy trong phòng đi. Ai ngờ, người lại xông vào ôm lấy đống hạc bị đốt cháy đó chẳng khác kẻ điên, sau khi cứu được, người ốm liên tục, lúc này chẳng khác nào đang nằm chờ chết.

Hạ Trọng Đường đã thế, Hạ Tích Mai lại như vậy, rốt cuộc hai người muốn thế nào đây?

Tôi ngồi bên giường cầm tay Hạ Tích Mai, nói với người, Hạ Trọng Đường sắp qua đời, có thể sẽ chẳng đợi nổi mùa đông năm nay. Ban đầu tôi tưởng rằng người sẽ thay đổi thái độ, nhưng thứ mà tôi nhìn thấy chính là người nằm thẳng đờ trên giường như một kẻ sắp chết, không chút cảm xúc gì. Sau cùng, tôi bất đắc dĩ rời khỏi cung Tây Thừa với tâm trạng vô cùng thất vọng.

Trước khi ra khỏi cửa cung, phía sau lưng tôi truyền lại giọng nói yếu ớt: “Thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành.”

Vào lúc chiều muộn, mưa rơi không ngừng, tôi thương Thanh Thanh đi theo kiệu bị thấm nước mưa nên bảo cô bé cùng tôi ngồi trong chiếc kiệu bé đó. Tựa vào vai của Thanh Thanh, nghĩ đến đôi nam nữ chỉ một lòng muốn chết kia, tôi cảm thấy thật đau đầu. Tại sao bọn họ lại không thể giống như tôi? Chết “vinh” chẳng thà sống “nhục”! Hầy…

Lúc đi qua Thái Bạch Lâu, chiếc kiệu đột nhiên dừng lại.

“Tiểu thư, có một lão bà ngăn kiệu!” Thanh Thanh vén rèm lên nhìn rồi bẩm lại với tôi.

Có người chặn kiệu? Quá kì lạ, tôi đâu phải là phủ doãn phủ Thuận Thiên, muộn thế này rồi chặn kiệu rôi làm gì chứ?

Tôi vừa định xuống dưới xem sao, liền thấy lão bà đó xông thẳng về phía tôi, vừa từ kiệu bước ra, tôi đã bị bà ta đẩy ngã xuống đất. Bà ta liều mạng đánh tôi liên tiếp, liên miệng chửi rủa: “Con đàn bà ác độc! Ngươi là con quái vật đáng xuống mười tám tầng địa ngục! Ngươi là đồ súc sinh! Mau trả lại con trai cho ta, mau trả lại con trai cho ta…”

Dưới sự giải cứu của Thanh Thanh và phu kiệu, tôi mới có thể miễn cưỡng thoát ra khỏi đôi tay mạnh mẽ của bào lão. Trời ơi, vị lão bà này tại sao lại khỏe đến vậy chứ? Đánh tôi đau chết đi được!

May mà trời vừa tối lại đang mưa, người trên đường thưa thớt, vắng lặng nên cũng chẳng mấy ai thấy bộ dạng thê thảm của tôi lúc này. Tôi vén gọn tóc vương trên mặt lên rồi dịu giọng nói với bà lão: “Vị đại nương này, chúng ta chưa từng gặp mặt, ta sao có thể quen biết con trai bà được? Phải chăng bà đã nhận lầm người?” Khoảng thời gian gần đây, không biết có phải đại hạn của tôi không mà cứ ra ngoài đường là y như rằng tôi gặp chuyện chẳng lành.

“Họ Hạ kia, ngươi là đồ súc sinh, ngươi còn mặt mũi nó không quen biết con trai ta hả? Vậy người bị ngươi bán vào Hiệt Hương Các là ai chứ? Ngươi là loài đê tiện, chẳng bằng loài cầm thú, ngươi không phải là người, không ngờ lại dám bán Tiểu Vũ của ta vào Câu Lan viện, tại sao ngươi có thể làm ra những chuyện này chứ? Súc sinh, mau trả con trai lại cho ta, mau trả con trai lại cho ta…” Lão bà này vừa gào thét, vừa xông về phía tôi, tôi nhất thời hoảng loạn, còn bị bà ta tát mạnh một cái. Đây là lần đầu tiên tôi bị người khác đánh như vậy, đau quá!

Tôi đã bán Tiểu Vũ của bà ta vào Câu Lan Viện? Tiểu Vũ là ai? Là nam tại sao lại bị bán vào Câu Lan Viện?

Tôi đưa tay sờ má, rưng rưng nước mắt nhìn vị lão phu nhân này. Bà ta đang bị phu kiệu chặn lại, cũng chẳng chạm được đến tôi nữa, chỉ biết vừa mắng chửi và khóc lóc thảm thương. Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, không biết nghe ai nói, Hiệt Hương Các là kĩ viện không chỉ cung cấp nữ sắc mà còn cung cấp cả nam sắc. Tôi vỗ nhẹ vào trán mình, không dám tưởng tượng chuyện này. Tiểu Vũ mà bà ta nhắc đến rốt cục là ai? Tôi nhất định phải làm rõ chuyện này, xem ra phải đến Hiệt Hương Các một chuyến rồi.

Tôi dặn dò Thanh Thanh đưa lão bà này về khách điếm nghỉ ngơi trước, còn tôi dựa vào kí ức của mình, đội mưa đi thẳng đến Hiệt Hương Các. Vừa đến Hiệt Hương Các, tôi gặp ngay mấy người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, gợi cảm, ưỡn à ưỡn ẹo đứng xếp hàng chào gọi khách làng chơi ở ngoài cửa. Bọn họ nhìn thấy tôi mà chẳng hề bất ngờ, tự nhiên kéo tôi vào trong.

Hiệt Hương Các nổi danh hơn so với các thanh lâu khác không chỉ vì những cô nương xinh đẹp, gợi cảm, mồm miệng ngọt ngào, khiến khách hàng vui vẻ, khả năng hầu hạ bậc nhất nơi đây mà còn bởi vì cung cấp cả nam lẫn nữa. Chỉ cần có nhiều ngân lượng, cho dù là đàn ông hay đàn bà, đều có thể đến Hiệt Hương Các mua vui. Ở nơi này, phụ nữ cũng có thể chơi phụ nữ, đàn ông cũng có thể chơi đàn ông, chỉ có chuyện nghĩ không ra, chứ không có chuyện mua không được. Sở dĩ tôi được hoan nghênh như vậy chính là vì tôi đã bị coi là khách làng chơi tới đây mua vui.

Tôi cố gắng kìm nén cảm giác ghê tởm trong lòng, đi theo một cô gái vào phòng. Vừa bước vào trong, một cô gái ăn mặc hở hang liền áp sát lại tôi.

“Vị tiểu thư này, người ướt đẫm rồi, có cần thay một bộ khác không?” Cô ta áp miệng vào sát tai tôi rồi thì thầm ẽo ợt đến mức tôi sởn cả tóc gáy. Mùi hương nồng nặc trên người cô ta sộc lên mũi khiến tôi hắn hơi liên tục. Bộ ngực cỡ D của cô ta bị ép đến mức sắp bật ra khỏi y phục, không ngừng ấn vào lưng tôi, đôi bàn tay cũng chẳng hề rảnh rỗi, từ lúc nào đã nằm lấy tay tôi, định cởi y phục tôi ra.

Trước nay chỉ có tôi “vô lễ” với người khác, lần đầu tiên bị một cô gái thất lễ, lại còn ở thời cổ đại, đúng là ghê tởm, cho dù làm “gái” thì cũng nên thẹn thùng chút chứ!

Tôi chẳng thể chịu đựng được nữa, tức giận đẩy cô ả ra. Cô ta bất ngờ nhất thời mất trọng tâm ngã xuống, hai chân xoạc ra. Tôi nhắm mắt lại, đưa tay chống trán, đầu đau như búa bổ. Trời ơi, người phụ nữ này còn chẳng thèm mặc nội y, không, nên gọi là quần trong. Còn gì là thế đạo nữa? Tôi chán nản trợn trừng mắt lên.

Còn vị cô nương này lại chẳng hề ngượng ngùng, bình thản quay người lại, cong chiếc mông gợi cảm về phía tôi, sau đó chậm rãi đứng dậy. Trong lòng tôi rên rỉ: Trời ơi, tôi chỉ muốn đá thẳng vào chiếc mông đó!

Cô ta đứng thẳng lên, bật cười hớn hở: “Thật không ngờ tiểu thư lại là người hào sảng như vậy, trước đó còn sợ người thẹn thùng, nên thiếp tới đây giúp người khai vị. Thế nhưng dựa vào tình hình hiện nay, thiếp thấy tiểu thư hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ, vậy để thiếp gọi luôn mấy vị “thiếu gia” đến hầu hạ người.” Cô ta lại cười khanh khách.

Nghe xong, tôi thật sự chỉ muốn xông đến bóp chết cô ta tại chỗ.

Tôi tức giận lên tiếng: “Cô đừng gọi “thiếu gia”, “cô nương” gì hết, mau gọi tú bà ở đây tới đi!” Tôi chẳng muốn phí lời với những người phụ nữ thế này.

“Hả?” Cô ả liếc tôi sau đó bật cười kì quái, õng ẹo bước ra ngoài. Chắc hẳn người phụ nữ này cho rằng tôi là một kẻ biến thái, chỉ có hứng thú với những người phụ nữ lớn tuổi!

Không lâu sao, một vị tú bà được gọi là Lí ma ma, lả lướt bước vào, còn nhiệt tình đưa danh sách các “thiếu gia” ở Hiệt Hương Các cho tôi xem. Tôi vứt danh sách đó xuống đất. Sau khi nhìn rõ mặt tôi, bà ta lập tức la lên thất thanh: “Thụy Vương… Vương phi nương nương…” Bà ta vội vàng cung kính hành đại lễ, sau đó mặt mày hớn hở nói: “Tiểu nhân bái kiến Vương phi nương nương! Thứ cho tiểu nhân lắm chuyện, hôm nay không biết Vương phi nương nương ghé thăm Hiệt Hương Các của tiểu nhân vì chuyện gì vậy? Người… người đang muốn tìm một “thiếu gia” sao?”

Bà ta nhận ra thân phận của tôi. Vậy thì quá tốt, tôi không cần tốn thời gian nói nhiều với bà ta, liền đi thẳng vào vấn đề: “Lí ma ma, hôm nay ta đến đây không phải muốn gọi “thiếu gia”, ta đến đây tìm người.”

“Tìm người? Vương phi nương nương, người muốn tìm ai?” Khuôn mặt Lí ma ma rạng rỡ, nghe thấy tôi nói muốn tìm người, cơ mặt cứng sựng lại.

“Người ta muốn tìm mà bà còn không biết sao? Đừng nói linh tinh với ta nữa, hắn đang ở đâu?”

“Ây dô, Vương phi nương nương, người nói gì thế? Tiểu nhân còn phải cảm ơn người đó, nếu như không phải người tặng cho chúng tiểu nhân cái cây hái tiền đó thì Hiệt Hương Các này không biết còn cầm cự đến lúc này không.”

Nghe tú bà nói vậy, tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng, xem ra người đàn ông có tên Tiểu Vũ kia thật sự đang ở đây. Hạ Chi Lạc, cô đúng là kẻ khốn kiếp, độc ác, không ngờ cô lại đê tiện ép dân lành làm những chuyện bất lương này. Bây giờ thì hay rồi, sau khi chết đi, chẳng biết hồn phách cô phiêu dạt nơi đâu, để lại một đống nợ nần, bắt tôi phải trả thay!

“Ta muốn gặp hắn ta, mau đưa ta đi!”

“Vương phi nương nương, người cũng biết mà, Hiệt Hương Các của tiểu nhân mở cửa để làm ăn, đặc biệt là người nổi tiếng như Tư Phong, không thể nào ra hầu tùy tiện được…”

Tôi nhìn vào khuôn mặt như đít khỉ cùng đôi môi đỏ như nhuốm máu đang nói không ngừng của Lí ma ma, thật không chịu nổi, liền vứt mấy tờ ngân phiếu vào mặt bà ta rồi quát lớn: “Tại sao bà nói lắm thế hả? Mau đưa ta tới đó!”

“Vương phi nương nương, xin người đừng nổi giận, cần gì phải bực mình vì những người như chúng tiểu nhân, lại ảnh hưởng đến sức khỏe! Xin mời đi hướng này!”

Có tiền mua tiên cũng được, tú bà nhận được ngân phiếu, lập tức mỉm cười rạng rỡ, nhiệt tình dẫn tôi ra phía sau. Lần trước là nơi các cô nương ở, lầu sau dành cho các “thiếu gia” tiếp khách.

Lúc đi ngang qua một căn phòng, một cô gái mỉm cười hớn hở, hét lớn phi ra va vào người tôi, ả nhìn tôi rồi lặng người đi. Tôi nhìn cô ả trần trụi không có gì trên người, trong lòng thầm chửi rủa, đầu đau như búa bổ, day mạnh hai huyệt thái dương, tôi tiếp tục tiến lên phía trước.

Đi đến căn phòng trong cùng ở lầu sau, bên ngoài cửa còn có hai tên đàn ông lực lưỡng đứng canh. Không biết Tư Phong mà tôi sắp gặp mặt đây có phải Tiểu Vũ mà bà lão vừa nãy nhắc tới không, cũng không biết hắn ở nơi đây làm cách nào có thể trở thành người nổi tiếng, lại còn có người trông cửa, đang bị giam lỏng sao?

Từ bên trong vọng ra tiếng cười dâm đãng của đàn ông, kèm theo đó là một loạt những câu chửi rủa, sỉ nhục, kèm theo là tiếng rên rỉ đau khổ của một người đàn ông khác. Tôi không chịu đựng được nữa, tức tốc xông vào trong, nhưng liền bị hai tên đàn ông kia chặn lại bên ngoài.

Tú bà mỉm cười giữ tôi lại rồi nói: “Tư Phong vẫn còn đang tiếp khách, Vương phi nương nương, người cứ xông vào thế này không được hay lắm thì phải!”

Tôi quắc mắt lườm Lí ma ma: “Nếu như không muốn ta phá tan Hiệt Hương Các của bà đi thì hãy biết điều tránh sang một bên!”

Tú bà đưa mắt ra hiệu cho hai tên gác cửa, bọn chúng ngoan ngoãn đứng tránh sang một bên.

Tôi đạp mạnh vào cửa, hiện ra trước mắt tôi là cảnh tượng khiến cho người ta buồn nôn. Một người đàn ông lớn tuổi mặt mày bóng nhẫy, thân hình béo ục ịch đang lõa thể bò trên giường, định đè cả thân hình to lớn kia lên một thanh niên gầy yếu. Tên cầm thú này, nếu như con trai của hắn bị giày vò theo cách này, liệu hắn có còn đến đây giở trò biến thái vậy không?

Khi thấy chúng tôi xông vào, tên đàn ông béo ục ịch kinh ngạc, hãi hùng, dừng lại mọi hoạt động.

Nhìn cảnh tượng này, tôi vô cùng phẫn nộ, xông đến tóm chặt tóc lão béo kia đẩy ra ngoài. Tên cầm thú này đau đớn, cũng chẳng màng đến việc trên người không một manh áo che thân, đưa tay ôm đầu nhảy khỏi giường.

Tôi còn định tìm chiếc gậy đánh hắn một trận, nhưng phát hiện ra trong căn phòng này ngoài chiếc giường chẳng còn bất cứ thứ gì. Chẳng còn cách nào, tôi đành đá mạnh vào người hắn. Tên cầm thú lồm cồm bò trên mặt đất, đẩy tôi sang một bên rồi chập choạng chạy về phía chiếc giường.

“Lí ma ma, có phải Hiệt Hương Các không muốn mở cửa nữa không? Tại sao lại dám đối đãi với khách hàng như vậy hả?” Tên cầm thú này phát nộ với tú bà.

Nhìn người đàn ông trẻ tuổi lõa thể nằm trên giường, tôi thật sự nộ khí xung thiên, nhìn tên đàn ông béo ục ịch kia thét lớn: “Ngươi đi chết đi! Ngươi là con heo béo vừa già vừa xấu, vừa vô liêm sỉ, chơi phụ nữ, chơi cả đàn ông, ngươi có còn là người nữa không? Tại sao ngươi không về nhà mà “chơi” luôn con trai mình đi?”

“Con quỷ cái, lão tử hôm nay “chơi” luôn cả mày!” Con heo béo chết tiệt, không ngờ lại dám xông về phía tôi.

“Giang đại ca à, ngài không nên và cũng không thể dây vào vị quý nhân này đâu!” Lí ma ma sợ hãi, tức tốc lại gần giải cứu.

“Con heo béo đê tiện kia, hôm nay ngươi dám động vào một sợi tóc của ta, ta sẽ giết chết cả nhà nhà ngươi!” Hắn vừa định xông về phía tôi liền bị tú bà kéo lại, tôi nhắm thật kĩ, đá mạnh vào điểm chí mạng dưới háng hắn rồi thét lớn: “Cút về làm thái giám đi!”

Tên heo béo bị tôi đá một cú chí mạng, đau đến mức nhảy dựng lên, sau đó không ngừng mắng nhiếc: “Hôm nay không “thịt” mày, lão tử sẽ theo họ mày, con tiện nhân kia…” Hắn lại chuẩn bị xông tới làm liều.

“Con heo già béo ị đáng chết, đồ đê tiện! Ngươi cứ thử lại gần đây xem nào? Ngày mai ta sẽ tìm một đàn heo nái đến cưỡng đoạt ngươi!”

“Hai người các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau lại đây can ngăn đi!” Tú bà thấy chuyện không ổn, vội gọi người vào giúp đỡ. Ngay khi tên heo biến thái kia vừa định chạm vào tôi, liền bị hai tên canh cửa ngăn lại.

Tiếp đó, tú bà thì thầm vào tai tên đàn ông đê tiện kia, đoán chắc đang nói thân phận của tôi. Tên heo béo nghe xong sắc mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn đầy trán.

“Giang đại gia, hôm nay coi như cho qua đi, ta sẽ đưa ngài đi tìm vị “thiếu gia” khác, hoặc đến lầu trước tìm vị cô nương khác, tùy ý của ngài hết, xin hãy nguôi giận. Đông Mai à, mau đưa Giang đại gia đi sang phòng khác!” Tú bà vừa kéo con heo chết tiệt ra ngoài vừa đưa lời khuyên bảo.

Nhìn con heo biến thái người không manh vải bị kéo ra ngoài, tôi vẫn chưa thấy hả giận, tiến lên trước đạp vào mông hắn một phát: “Súc sinh! Cầm thú! Tại sao ngươi không đi cưỡng đoạt phụ thân với con trai của mình đi?”

“Ây da, bà cố của tiểu nhân, tổ tông của tiểu nhân, mẫu thân của tiểu nhân ơi, tiểu nhân xin người đó, hãy bớt giận đi!”

“Bà còn đứng đó làm gì? Còn không bảo người mau đi bê nước sạch tới đây hả?” Tôi quay sang quát tú bà.

Gọi tôi là mẫu thân? Tôi nhổ vào, định làm mẫu thân của tôi, tôi còn chê không nhận ấy chứ!

Lúc này, nhìn người đàn ông đang bò trên giường, tôi cảm thấy trái tim quặn thắt lại. Một người đàn ông bị giày vò đến độ này, làm sao mà sống tiếp được đây? Thảo nào từ khi chúng tôi xông vào đến giờ, hắn không hề nói tiếng nào.

Không phải tôi háo sắc, mà quả thật thân hình người đàn ông này chuẩn không cần chỉnh, có điều đem so với Tầm thì trông hắn có phần gầy gò hơn chút. Nói cho cùng, thân hình của Tầm vẫn là tuyệt nhất, vai rộng eo thon, mỗi khuôn thịt đều cực kì rắn chắc, gợi cảm, khiến người ta mê mẩn lạ thường.

Lạc Bảo, mày đang làm gì vậy? Mày tới đây là để cứu người, chứ không phải tới để thưởng thức trai đẹp. Tôi thầm nhắc nhở bản thân, lại nhìn người đàn ông này.

Lưng hắn chỗ xanh chỗ tím, phần mông và đùi đầy những vết sẹo do bỏng hoặc bị cứa thương, tuy đã lên vẩy nhưng vẫn còn rỉ máu, phần thắt lưng cũng đầy những vết thương đáng sợ. Vết thương mới, vết thương cũ chồng chéo lên nhau, không biết làm cách nào mà hắn có thể sống qua nổi. Nếu như không phải thấy hắn vẫn còn động đậy, tôi đã nghĩ mình đang đứng trước một xác chết, thật sự quá tàn nhẫn!

Tôi mím chặt môi, cầm chiếc khăn, nhẹ nhàng đắp lên người hắn, mới nhận ra hai tay hắn đang bị trói ở thành giường. Tôi vội vàng cởi trói cho hắn, lại thấy vết máu tím đen do cọ xát vào dây thừng trên hai cổ tay. Tôi nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở, mới dám đối diện tiếp với thảm cảnh trước mắt.

Vì hiếu kì nên tôi muốn xem người đàn ông kiên cường này trông thế nào, liền vén mái tóc lòa xào trên mặt hắn lên, rồi quay mặt hắn ra nhìn.

“Á…” Sau khi trông rõ khuôn mặt này, tôi thét lên thất thanh.

Gương mặt trẻ trung, tuấn tú này phải giống Tầm đến bảy, tám phần, chỉ có điều khuôn mặt của Tầm trông cương nghị, đôi mắt cũng sâu hơn, lông mi dài hơn so với hắn. Còn khuôn mặt hắn thì gày guộc, mềm mại, nếu là một phụ nữ thì khuôn mặt này thực xứng tầm quốc sắc thiên hương.

Tay tôi run rẩy chống đầu, đôi môi càng lúc càng mím chặt. Người này chính là Tiểu Vũ, chẳng còn gì chứng minh rõ ràng hơn khuôn mặt này. Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra Hạ Chi Lạc không chỉ biến thái mà còn quá đỗi khủng bố, tại sao nàng ta có thể gây ra chuyện này, rốt cuộc là vì sao?

Người đàn ông có tên Tiểu Vũ này vẫn nhắm nghiền mắt, không động đậy gì, coi tôi như thể không khí. Hầy… không biết sau khi nhìn thấy khuôn mặt tôi hắn sẽ phản ứng thế nào nhưng dù sao đi nữa, hắn vẫn phải đối diện với thực tại. Tôi khẽ lên tiếng: “Tiểu Vũ, ta…” Tôi biết nói gì đây? Lẽ nào lại nói lời xin lỗi? Cũng đâu phải do tôi bán hắn vào đây chứ?

“Á!” Đúng lúc tôi đang ngây lặng người đi, cổ họng liền bị ai đó bóp chặt.

Tôi không dám tin vào người đàn ông tóc tai rối bời trước mặt mình nữa, vừa lúc trước hắn còn nằm ở đấy, vậy mà giờ đôi tay gầy yếu đó đã ra sức bóp nghẹt cổ họng tôi. Hắn tỉnh dậy từ lúc nào chứ?

“Này… thả… thả tay ra…” Tôi lên tiếng yếu ớt, đồng thời lấy hết sức mình, kéo đôi tay gầy guộc mà tràn đầy sức mạnh đó ra.

“Ngươi có biết hơn nửa năm nay ta đã làm thế nào để sống qua ngày không? Tất cả chính vì giây phút này. Hạ Chi Lạc, ngươi đi chết đi!” Mặt hắn đằng đằng sát khí, tôi chẳng còn thấy gì ngoài sự căm hận trong ánh mắt hắn.

“Cứu…cứu ta…” Tay hắn càng lúc càng xiết mạnh, tôi cố gắng vùng vẫy, thậm chí còn dùng đầu đập mạnh vào hắn, nhưng chẳng khiến hắn buông tay, cổ họng bị bóp đau quá, cảm giác như máu bị ép hết về mặt, bức bí đến đáng sợ! Con mụ tú bà cùng hai tên đàn ông lực lưỡng kia đang ở đâu chứ?

“Ây da, mau bỏ tay ra, Tư Phong à, ngươi muốn diệt tận Hiệt Hương Các này hay sao?” Tú bà kịp thời xông tới cứu tôi.

“Khụ khụ khụ…” tôi ôm cái cổ đau buốt của mình, cuối cùng đã có thể hít thở bình thường, nghẹt thở là cách chết khủng bố nhất với tôi.

Trước khi Tiểu Vũ bị lôi ra, tôi bị hắn tát cho một cái rất mạnh. Đây là lần thứ hai tôi bị ăn tát trong buổi tối hôm nay, cả hai lần đều đau đớn vô cùng. Đừng quá coi thường người đàn ông này, hắn tuy trông gầy guộc nhưng không hề ốm yếu, cái tát đó làm tôi đau đến trào cả nước mắt.

Thấy vậy, tôi cũng ngoan ngoãn nhảy ra cách hắn mấy mét, tựa vào thành cửa sổ, vuốt nhẹ lên gò má vừa bị tát, đột nhiên cảnh tượng quen thuộc hiện lên trong đầu tôi.

Người đàn ông này có tên là Tư Hành Phong.

Có lẽ khoảng thời gian sau khi Tầm cùng Hạ Chi Lạc thành hôn, Tầm mãi không chịu động phòng cùng nàng ta, nàng ta mới nghĩ đến cách phóng hỏa để dụ Tầm tới Liên Hiên. Sau khi Tầm tới, phát hiện những thứ bị cháy chẳng hề quan trọng và hiểu ra mục đích thật sự của Hạ Chi Lạc, đã mắng nhiếc nàng ta một trận rồi tức giận bỏ đi. Vì vậy mà nàng ta luôn cảm thấy buồn bực, sầu muộn.

Một ngày, Hạ Chi Lạc chạy tới Thái Bạch Lâu mượn rượu giải sầu, trời đất run rủi thế nào, nàng ta lại gặp được Tư Hành Phong vừa tới kinh thành, chuẩn bị tham gia kì thi điện đầu xuân. Nếu như diện mạo của hắn bình thường thì đã chẳng sao, giống ai không giống đằng này hắn lại giống Tầm đến bảy, tám phần, chỉ có điều cử chỉ, hành động nho nhã, thư sinh hơn Tầm. Hạ Chi Lạc lúc đó ngây lặng người đi, có lẽ do đã ngà ngà men rượu nên nàng ta nảy ra ý định dùng người đàn ông này khỏa lấp cảm giác thiếu thốn do Tầm gây ra. Thế là nàng ta liền tìm tới tên Vương Chính Xung khốn kiếp và đồng bọn của hắn, bí mật bắt Tư Hành Phong đến một căn phòng trong khách điếm.

Trong căn phòng đó, Hạ Chi Lạc đã uống say bí tỉ, vừa nhìn thấy Tư Hành Phong với diện mạo giống Tầm, lập tức xông lại ôm lấy hắn, miệng không ngừng nói: “Tầm, Tầm, cầu xin chàng đừng đi!”

Đột nhiên bị người phụ nữ xa lạ ôm ấp thân mật, Tư Hành Phong cảm thấy vô cùng kì lạ. Con người này có lẽ đọc quá nhiều sách cho nên rất ngô nghê, chứ không như những người đàn ông háo sắc khác, cứ thấy phụ nữ xông tới là chấp nhận ngay. Hắn liên tục né tránh Hạ Chi Lạc, hành động này càng khiến tà niệm trong lòng nàng ta trào dâng. Mượn mem rượu, Hạ Chi Lạc chẳng để tâm điều gì, ôm chầm lấy Tư Hành Phong cưỡng hôn, đồng thời cởi y phục hắn ra, liền bị Tư Hành Phong đẩy sang một bên.

Điều đáng sợ là, Hạ Chi Lạc có lẽ đã uống quá nhiều rượu nên không ngừng vừa khóc vừa gọi hắn là “Tầm”, thậm chí còn cởi hết y phục trước mặt hắn, ôm hắn định lên giường, không ngờ nàng ta bị Tư Hành Phong tát mạnh một cái và bị mắng là hạng phụ nữ dâm đãng, vô liêm sỉ.

Nhớ lại đoạn kí ức này, cả người tôi ớn lạnh, run rẩy. Cảm ơn ông trời, may mà đồng chí Tiểu Tư là người chính trực, vững chí!

Kết quả, cái tát đó chẳng khiến Hạ Chi Lạc tỉnh táo hơn mà còn chạm đến phần tàn bạo nhất của người phụ nữ, nàng ta thề sẽ khiến Tư Hành Phong phải trả giá vì cái tát này, bắt hắn muốn sống không được, muốn chết chẳng xong. Sau khi mặc lại y phục, Hạ Chi Lạc liền gọi bọn Vương Chính Xung đến. Chúng đánh ngất Tư Hành Phong, sau đó bán đến Hiệt Hương Các làm “thiếu gia”. Lần trước chúng tìm đến tống tiền tôi chắc cũng vì chuyện này, bởi lúc đó Hạ Chi Lạc đã hứa sẽ thanh toán cho chúng nốt số tiền còn lại.

Vẫn trong cơn say rượu, Hạ Chi Lạc đã đốt hết tư trang và tài liệu dự thi kì thi điện của Tư Hành Phong và rồi những chuyện sau này đã tệ đến mức như tôi vừa chứng kiến.

Điều này không phải là sự thật, không phải là sự thật, tôi nhắm nghiền mắt lại. Nếu như không vì cái tát của Tư Hành Phong, tôi không thể nào nhớ ra câu chuyện bẩn thỉu, đáng sợ này. Thật sự tôi muốn ôm mặt khóc lớn hỏi trời xanh! Tôi nhíu mày, hai tay nắm chặt, trong lòng cảm thấy phức tạp vô cùng, nhìn Tư Hành Phong đang bị hai tên đàn ông lực lưỡng không chế, nửa người trên trần trụi, đầy rẫy những vết thương chằng chịt.

Hiện giờ, hắn chẳng khác nào một con mãnh thú phát điên, dồn hết sức lực lao về phía tôi, nhưng hắn không sao vùng vẫy ra khỏi hai tên đàn ông lực lưỡng kia, chỉ biết lớn tiếng chửi rủa: “Hạ Chi Lạc, con dâm phụ khốn kiếp, ngươi cho rằng cởi hết y phục đứng trước mặt thì ta sẽ chấp nhận ngươi sao? Ha ha… ha ha… thảo nào mà hắn không cần ngươi, một dâm phụ lòng dạ rắn rết, ác độc như ngươi, bất cứ người đàn ông nào cũng không thèm! Đáng kiếp cho ngươi vì không có ai yêu thương! Ta nguyện lên giường cùng hàng trăm kĩ nữ, hàng ngàn dâm phụ cũng quyết không ở với ngươi, bởi vì cơ thể ngươi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều bẩn thỉu, đáng sợ! Ngươi là đồ rắn độc, dâm phụ, đê tiện, đáng lẽ người phải ở lại nơi này để cho kẻ khác giày vò, chọc ghẹo, hành hạ, lăng nhục là ngươi mới đúng! Ta còn sống đến hôm nay chỉ vì mong đến mọt ngày có thể uống máu, lột da, rút gân, gặm xương của ngươi thôi. Tại sao ngươi còn chưa xuống địa ngục? Ông trời mù mắt rồi sao, tại sao lại cho loại người như ngươi tiếp tục sống để hại người? Họ Hạ kia, thế nào cũng có ngày ngươi bị trời chu đất diệt, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!”

Nghe kĩ từng câu, từng chữ, trong lòng tôi lại càng cảm thấy khó chịu, buồn rầu hơn, còn nghe thêm nữa, chắc tôi chẳng thể nhẫn nhịn nổi nữa. Thực ra, nỗi phẫn nộ trong lòng tôi không hề kém Tư Hành Phong, nhưng tôi cũng là kẻ bị hại, đâu phải tôi bán người, vậy mà vô duyên vô cớ lĩnh hai cái tát, lại còn phải chịu đựng những lời mắng nhiếc, sỉ nhục ghê rợn này.

Tôi day day huyệt thái dương, ra hiệu tú bà theo tôi ra ngoài. Tiếng mắng chửi của Tư Hành Phong vẫn văng vẳng bên tai, đợi khi đã bình tĩnh lại tôi liền dặn dò tú bà: “Lập tức sai người tìm đại phu giỏi nhất trong kinh thành tới, chữa trị vết thương trên người cho hắn. Sau đó bảo người lau rửa sạch sẽ, thay cho hắn một bộ y phục thoải mái, còn nữa…” Còn chưa dứt lời, tôi đã thấy rất nhiều người đứng ngoài hành lang chờ xem kịch hay. Đột nhiên nộ khí dâng trào, nỗi giận ban nãy không biết trút vào đâu, tôi lập tức quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy người khác cãi nhau sao? Có phải các ngươi cũng muốn nếm thử cảm giác bị đánh? Còn không cút về phòng mình đi hả?”

Sau khi mắng xong, tôi cũng chẳng để tâm căn phòng phía trước có người hay không, xông thẳng vào đó, anh chàng đẹp trai bên trong sợ hãi quá, chạy vụt ra ngoài, tú bà cũng theo vào trong.

“Hắn, ta sẽ đưa đi!” Sau khi ngồi xuống ghế tôi mới lên tiếng.

Tú bà vừa nghe vậy liền đáp lại bằng nụ cười đầy ẩn ý: “Vương phi nương nương, người này có thể đưa đi, nhưng vẫn phải làm theo quy định.”

“Quy định khốn kiếp gì hả?”

Bà ta đưa bàn tay béo múp ra trước mặt tôi rồi nói tiếp: “Vương phi nương nương, nể mặt người, tiểu nhân cũng không giám đòi nhiều quá. Với thân giá của Tư Phong hiện nay, muốn chuộc hắn ra, ít nhất cũng phải năm ngàn lạng.”

Nghe xong, tôi bật cười lạnh lùng, sau đó bình thản đáp lại: “Lí ma ma, xem ra tuổi tác của bà cũng không lớn lắm, tại sao lại mắc bệnh đãng trí của người già thế?”

“Bệnh đãng trí của người gì?” Tú bà có lẽ vẫn chưa hiểu lời tôi nói.

“Từ ngày bọn Vương Chính Xung đưa hắn tới đây, ta đã thu ngân lượng của bà chưa? Tại sao bây giờ còn dám đòi ta năm ngàn lạng, bà coi ta là đần độn hay người chết đây?” Năm ngàn lạng, bà ta nghĩ tôi là kẻ ngốc chắc.

“Ai nói là bọn Vương Chính Xung không lấy ngân lượng, tiểu nhân đã mất năm trăm lạng đó, còn cả giấy bán thân làm nhân chứng.” Tú bà nhận ra mình đã lỡ lời, vội che miệng.

Ba tên khốn này đã ăn của bị cáo lại còn đòi cả nguyên cáo, đúng là tham lam!

“Năm trăm lạng, bây giờ bà đòi ta bao nhiêu, gấp mười lần sao? Lãi suất ngân hàng nửa năm cũng chưa đến mười phần trăm, bà lại dám đòi ta năm ngàn lạng? Bọn họ đòi ngân lượng của bà, đó là vì bà ngu ngốc, bà muốn đưa tiền cho ai là việc của bà, hôm nay dù thế nào đi nữa, ta cũng phải đưa hắn đi, hơn nữa, một lạng cũng không cho bà!” Tôi tức giận đập mạnh lên bàn, nhất thời bực bội, đập quá mạnh khiến bàn tay đau nhói, lại không dám đưa lên xuýt xoa.

“Vậy chẳng phải là tiểu nhân… lỗ to rồi…” Khi nói đến câu này, bà ta cất giọng cao vút, sau khi bị tôi lườm cho một cái, liền hạ thấp dần.

“Lỗ? Lỗ cái đầu bà! Trong nửa năm hắn ở đây, không biết đã kiếm về cho bà bao nhiêu thỏi bạc bẩn thỉu rồi. Ta còn chưa đòi tiền công, tiền chữa bệnh, tiền đền bù cho hắn, bà lại còn dám nói lỗ à? Đừng nói với ta phải nuôi ăn, nuôi mặc, cung cấp phòng ở rồi thầy thợ đến day dỗ gì hết. Bà cho rằng lớp phấn chát trên mặt bà dày hơn cả ta sao, đừng có múa rìu qua mắt thợ! Đi, mau lấy giấy bán thân của hắn lại đây! Còn nữa, trong nửa năm nay, tất cả những người đã vào phòng hắn, bất luận là đàn ông hay phụ nữ, chó mèo súc vật gì đều ghi lại tên cho ta!” Sau khi nói một tràng, tôi tưởng bà ta sẽ ra ngoài ngay lập tức, không ngờ bà ta vẫn đứng ngô nghê trước mặt tôi. Tôi tức quá không thể nào chịu được, thét lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm cái gì? Làm những chuyện thất đức vẫn chưa đủ sao, muốn ta trừng trị cho đến nơi đến chốn mới biết thân hả?”

“Vương… Vương phi nương nương, chuyện giấy bán thân còn nói được, chứ tên của khách hàng, chúng tiểu nhân…”

“Ồ, không ngờ các ngươi cũng biết tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, giữ bí mật danh tính cho khách hàng cơ đấy! Bà có tin ta đếm ba tiếng, nếu như bà còn không ra ngoài, ta sẽ bắt đầu dỡ Hiệt Hương Các từ căn phòng này? Một, hai, ba…” Vừa đếm dứt miệng, tôi đã hất đổ cả chiếc bàn.

Tú bà thấy vậy sợ hãi vô cùng: “Vương phi nương nương xin người bớt giận, xin người bớt giận, tiểu nhân xin đi làm luôn!”

“Còn không cút mau?” Đúng là đồ tiện nhân đáng chết!

Sau khi mụ tú bà cắp đít ra ngoài, tôi mới cảm thấy khát nước, cầm li nước trên bàn lên vừa định uống thì sực nhớ ra đây là kĩ viện, ngộ nhỡ trong nước này có pha xuân dược gì đó, Tầm lại không ở đây, chẳng phải tôi sẽ chết chắc sao? Hầy, thực đúng là khiến người ta phát điên!

Hành vi uy hiếp, bán người của Hạ Chi Lạc ở Hoàng triều Kim Bích này là một trọng tội, huống hồ Tư Hành Phong kia còn là một tú tài lên kinh dự kì thi điện. Lúc đó, hắn mất tích một cách vô duyên vô cớ, mọi người cho rằng hắn bỏ cuộc, còn chuyện xảy ra tại đây vừa rồi, không lâu nữa sẽ truyền ra ngoài. Tất cả mọi chuyện sẽ bị khui ra, đến lúc đó, e rằng tôi khó thoát được trọng tội này. Hầy, còn không biết sẽ phải gánh chịu hình phạt thế nào? Cứ nghĩ tới đây, cả người tôi lại ớn lạnh, run rẩy liên hồi.

Ông trời ơi, kiếp trước, hoặc kiếp trước nữa phải chăng tôi đã thiếu nợ Hạ Chi Lạc, cho nên tôi sinh ra là để trả nợ thay nàng ta? Có lẽ đây chính là số phận của tôi!

Một lát sau, tú bà cầm một tờ giấy bước vào, lại còn bảo người dựng chiếc bàn lên.

Tôi mở tờ giấy chi chít đầy chữ ra, lật xem từng trang, càng lúc tay càng run rẩy, càng nhìn lại càng tức giận, sau đó tôi đập mạnh tờ đấy đó vào mặt tú bà, rồi xé tan tờ giấy bán thân kia, ném tiếp vào khuôn mặt đầy mỡ của bà ta.

Mới có bảy tháng ngắn ngủi mà có hơn hai trăm người đi vào phòng Tư Hành Phong, đa số là đàn ông, còn phụ nữ thì đại đa số đến từ nước Thanh Long. Cầm thú từ bốn trại thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đều đến cả, đủ các ngành nghề, thậm chí còn có cả vài người quen trong này…

Tại sao đến tận hôm nay tôi mới nhớ ra chuyện này, nếu như nhớ ra lúc bị ba tên khốn kiếp kia tống tiền, có lẽ Tư Hành Phong sẽ bớt phải chịu khổ hơn. Hầy…

Tôi ngồi xuống ghế, lại lên tiếng: “Bà mau đi chép thành hai bản cho ta, nhanh lên!”

Một lúc sau, cầm hai bản danh sách, tôi bước vòa phòng Tư Hành Phong lần nữa. Đại phu đã khám bệnh và kê đơn thuốc cho hắn xong. Lúc này, hắn đang nằm trên giường, sau khi chỉnh đốn lại, diện mạo hắn đã tuấn tú hơn trước nhiều. Hai tay hắn bị trói, miệng bị nhét vải, không động đậy, cũng không nói chuyện được, chỉ dùng đôi mắt tuyệt đẹp mà tràn đầy sát khí nhìn tôi.

Tôi né tránh ánh mắt hắn, cố gắng kìm nén tâm trạng của bản thân, lấy miếng vải nhét miệng hắn ra, bình tĩnh nói với hắn: “Ta đến đây để đưa ngươi đi!” Nói xong, tôi liền ra lệnh tú bà cho người đỡ hắn đứng dậy, cùng tôi đến lầu Trạng Nguyên tại khách điếm.

Thế nhưng tôi hoàn toàn không ngờ được, vừa bước ra khỏi căn phòng, tôi liền bắt gặp đôi mắt lạnh lùng, đáng sợ của Tầm, bên cạnh chàng còn có cả Hoa Thanh Thần còn có một vị cô nương nữa, chính là người bất cẩn va vào người tôi trước đó. Tôi đã nhớ ra, lúc trước Hoa Thanh Thần còn ở trong Thụy Vương phủ đã từng đưa vị cô nương này đến đình Quan Liên chơi đùa, thảo nào mà khi nãy tôi lại cảm thấy cô ấy quen mặt đến vậy.

Cảnh tượng lúc này cực kì kịch tính, trước mắt tôi là Tầm, phía sau là Tư Hành Phong, được coi là thế thân của Tầm. Đúng là tạo hóa trêu ngươi, giờ mà bị hiểu lầm thì tôi làm sao mà mở miệng giải thích được chứ?

Tôi không biết mình làm cách nào ra khỏi Hiệt Hương Các, chỉ nhớ sau khi nghe thấy tiếng cười mỉa mai lạnh thấu xương của Tầm, chàng lạnh lùng quay đi, không nói một lời nào khác. Ngược lại, Tư Hành Phong phía sau lại bật cười điên cuồng, tôi thật sự không thể nào chịu đựng được tiếng cười đó, lại nhét vải vào miệng hắn.

Trong căn phòng tại lầu Trạng Nguyên, Tư Hành Phong vẫn bị trói trên giường, miệng ngậm vải khô.

Tôi ngồi trước mặt hắn, mặt không biểu cảm: “Trước tiên, điều ra muốn nói chính là người bán ngươi vào Hiệt Hương Các thật sự không phải là ta, người bán ngươi đã chết rồi, tin hay không tùy ngươi. Nếu như nàng ta vẫn còn sống, cả đời này người đừng mong bước ra khỏi địa ngục trần gian đó. Thứ hai, mấy tờ giấy này chính là danh sách liệt kê tên của tất cả những người đã vào phòng ngươi suốt bảy tháng nay, còn về việc ngươi định làm gì với nó, thì phải xem bản lĩnh của ngươi sau này thế nào. Hôm nay, sở dĩ xảy ra chuyện này chính bởi vì ngươi thua trước tiền bạc và quyền thế. Thứ ba, tuy rằng ta không phải người bán ngươi, nhưng để tránh việc ngươi tìm ta báo thù, hiện nay ngươi vẫn không được gặp mẫu thân của mình, sáng sớm mai, ta sẽ sắp xếp đưa ngươi ra khỏi thành, sẽ cho ngươi đoàn tụ với mẫu thân ở ngoại thành. Thứ tư, để phòng tránh sau này ngươi sẽ làm chuyện gì dại dột, ta chỉ còn biết xin lỗi, vẫn phải trói ngươi cả đêm nay. Cuối cùng, hi vọng từ nay về sau, đêm nào ngươi cũng có thể ngủ an giấc. Ngày mai gặp lại.”

Nói xong những điều cần nói, tôi liền kéo miếng vải ở miệng hắn ra, đắp chăn lại cho hắn, đứng dậy chuẩn bị đi khỏi, phía sau lưng liền vang lên giọng nói lạnh lùng của Tư Hành Phong: “Họ Hạ kia, ngươi cho rằng hôm nay làm vậy, nói vậy là có thể chuộc được hết tội mà ngươi đã phạm phải sao? Rồi sẽ có ngày ta phải giết chết ngươi!”

Tôi quay đầu nhìn người đàn ông thề nhất định phải giết mình, hắn khiến tôi nhớ đến Bạch Ánh Đồng, tôi nhìn hắn mỉm cười rồi nói: “Nếu như muốn giết chết ta thì phải đợi đến khi ngươi có đủ năng lực tự bảo vệ bản thân rồi hẵng nói.”

Sau khi tôi ra khỏi lầu Trạng Nguyên thì đã đến giờ tí. Những cơn gió cuối thu lạnh buốt thổi liên tục vào người tôi. Cả người lạnh giá, đội gió đêm, tôi đi thẳng về vương phủ.

Đêm lặng như nước, gió thu buốt giá thổi xào xạc.

Tôi không quay về Liên Hiên mà tiến thẳng đến Li Hiên. Li Hiên trước mặt quy rằng tối đen như mực, nhưng tôi biết chắc Tầm ở trong đó. Tôi đã đoán đúng mọi chuyện, bởi vì tôi bị trận đồ hoa mai chặn lại. Chàng không muốn gặp tôi.

Dù cho là đàn ông hay phụ nữ, có những lúc tính cách thật kì lạ. Ngay từ khi bắt đầu hiểu lầm thường chỉ nghĩ người kia tuyệt đối sai lầm, quyết không chịu nghe lời giải thích, rồi suy nghĩ lung tung, sau cùng là khẳng định và tiếp tục hiểu lầm.

Tôi không muốn giữa chúng tôi nảy sinh hiểu lầm, cho nên trong bóng đêm tối mịt, tôi thét lớn về phía lầu hai của Li Hiên: “Thượng Quan Tầm, ta tới Hiệt Hương các không phải vì muốn mua vui. Nếu như chàng đã biết chuyện của Tư Hành Phong, cho dù chàng tin cũng được, không tin cũng được, ta đều muốn nói rằng, chuyện đó không phải do ta làm. Chuyện này nói ra rất dài, mà cho dù ta có nói, chưa chắc chàng đã tin, thế nhưng ta có thể thề với trời xanh, chuyện này thật sự không phải do ta làm.”

“Thượng Quan Tầm, có nhiều lúc những thứ mà mình nhìn thấy chưa chắc đã là chân tướng, những điều mình nghe thấy chưa chắc đã là toàn bộ sự thật. Nếu như bây giờ chàng vẫn còn giữ được bình tĩnh và lí trí để phán đoán, vậy thì xin chàng hãy nhớ lại lần đầu tiên khi ở trong Li Hiên, những lời chàng đã từng nói với ta.”

“Thượng Quan Tầm, ta chờ chàng nghe lời giải thích của ta. Thượng Quan Tầm… hu hu hu…”

Tôi đứng trong gió đêm rất lâu, không biết từ khi nào trời bắt đầu đổ mưa. Trong cơn mưa lất phất đó, tôi lặng im ngồi đợi rất lâu. Điều khiến tôi thất vọng chính là trận đồ hoa mai đó vẫn sừng sững phía trước, chặn bước đi của tôi.

Đem theo tâm trạng đau khổ, tôi quay về Liên Hiên, khóc lóc suốt cả đêm.
Bình Luận (0)
Comment