Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi

Chương 12

Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.

Tác giả: Chó Sủa.

***

Chương 12: Mua quần lót cho đàn ông là sai trái?

Cô đơn dạo bước trong dãy bán quần lót nam Lục Tuyến Yên như chìm vào một đại dương bao la rộng lớn. Nơi này còn phong phú hơn cả nhãn hiệu đồ lót nữ. Đã vậy kích cỡ của nó... đều là khủng.

Ở đây, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới có rất nhiểu nhãn hiệu khác nhau. Cô chỉ lướt qua một lần chẳng buồn để nhớ. Vì những cái ngôn ngữ này sẽ không có ích cho cuộc sống của cô sau này.

Ting!!

Là tin nhắn đến từ cái điện thoại mới của cô. Đây là điện thoại mới và sim mới cho nên cứ nghĩ rằng là tin nhắn từ tổng đài. Lục Tuyến Yên lơ đi, quyết định không xem. Quách Ân còn chưa biết số mới của cô có hình thù như thế nào.

Lục Tuyến Yên dám chắc chưa một ai trên đất nước Trung Quốc này biết đến số điện thoại cô cả. Ấy vậy mà 10p sau, tiếng chuông vang lên liên hồi giữ chốn đông người dễ bị chú ý. Nhìn dãy số in trên màn hình, mua trúng sim giả rồi chăng?

...

Mặc Băng Tước còn đang nhàn nhã ở phòng tắm. Hắn kiên nhẫn đặt điện thoại lên tai rồi hạ xuống nhấn số lại không biết bao nhiêu lần. Nước trong hồ tắm cũng vậy mà lạnh nhanh đi vì cái cô gái này không nghe máy. Hắn đã gọi không biết bao nhiêu cuộc rồi.

Trong lúc điên tiết đến cực điểm, định văng bĩnh cái điện thoại vào góc tường cho nó tan nát thì hành động liền dừng lại. Hắn lại chịu khó đặt lên tai nghe một lần nữa.

- Cô dám không nghe điện thoại của tôi??

Vì tiếng chuông ngân nga quá dài và quá lớn nên sự tồn tại của Lục Tuyến Yên tại dãy đồ lót nam càng bị chú ý. Trong khi vỗn dĩ một người phụ nữ bước vào đây đã sớm trở thành trọng điểm. Là sự khâm phục của cánh phụ nữ? Hay sự khoái chí của cánh đàn ông? Không liên quan đến cô.

Lục Tuyến Yên khó chịu đặt điện thoại lên tai mà đôi mày không khỏi nhíu lại. Tiếng nói của hắn chỉ vừa mới vang lên thì miệng đã nhanh hơn não định nói một tràng giang. Nhưng rồi cái âm thanh lạnh lẽo của hắn đã kéo cô lại. Cả cơ thể Lục Tuyến Yên cứng đờ, miệng định mấp máy cũng bị đóng băng đi.

Nhưng, thế quái nào hắn lại có số điện thoại của cô?

- A!!

Lục Tuyến Yên nhanh chóng lấy lại phong độ hê hê trả lời.

- Thì ra là tổng giám đốc của lòng tôi. Tôi lại tưởng là con chó... à không, là chú cún nào đó rãnh rỗi không có việc làm đi phá phách cuộc sống của người khác. Haha!! Vậy... tổng giám đốc gọi tôi có chuyện gì không?

Mặc Băng Tước thở hắc ra một hơi mang theo làn khói lạnh bao phủ. Được lắm, ả đàn bà này dám gián tiếp gọi hắn là chó. À không! Cún mới phải.

- Cô biết hãng hiệu và size quần mà tôi hay mặc?

- A!!

Lục Tuyến Yên định nói gì đó thì nghe hắn nói câu ngày thẹn đến cắn trúng lưỡi đau điếng. Cô đặt điện thoại ra xa mình một chút sau đó đặt lại lên tai.

- Vậy... tổng giám đốc của tôi có thể tiết lộ được không?

Giữa thanh thiên bạch nhật, Lục Tuyến Yên há to mồm khi nghe hắn nói ra kích cỡ thật sự của mình. Cô đang đứng trước gian hàng size to nhất, và cũng là kích cỡ mà hắn đang mặc. Cô giơ tay lấy một cái nhìn chăm chú, những ánh mắt khác cũng như vậy mà nhìn xem, xem thử cô định làm gì với nó. Ôi chao... họ nhìn... thân thể cô mảnh mai thế này đây.

Đề phòng lần sau sẽ bị hắn bảo đi mua lần nữa, Lục Tuyến Yên mua hẳn mười cái màu mè khác nhau đủ kiểu. Xong rồi cô mang ra ngoài một mạch tính tiền. Quét mã rồi lấy hết kiện hàng cho vào túi có một không hai, chị nhân viên thản nhiên nói.

- Kính thưa quý khách, thương hiệu này hiện đang có chương trình khuyến mãi. Mua 5 cái sẽ được tặng một hộp Durex, mua 10 cái sẽ được tặng ba hộp Durex. Quý khách vui lòng kí tên vào đây để hệ thống xác nhận ạ.

Nghe đến hai chữ quà tặng hai mắt Lục Tuyến Yên tự nhiên sáng lên như mắt mèo trong đêm. Cô nhìn ba ba chiếc hộp được cho là quà tặng trên bàn bằng ánh mắt thích thú. Khiến chị nhân viên kinh hãi nhìn mình. Xa xa đó, còn có tai mắt thiên hạ phóng qua. Lục Tuyến Yên có cảm nhận được nhưng không quan tâm.

Con mẹ nó!! Đi mua quần lót cho đàn ông là sai trái sao?! Tại sao cứ nhìn cô bằng ánh mắt người ngoài hành tinh vậy?

Đi ra khỏi siêu thị Lục Tuyến Yên lập tức nhìn đồng hồ lấy thời gian. Chết tiệt!! Đã gần hết mẹ nó ba mươi phút rồi. Cái tên này, chỉ muốn bắt nạt cô. Đi từ công ty đến đây cũng đã mất mười lăm phút. Vào siêu thị cũng phải mất 10 phút, rồi từ đây trở về... Bộ hắn tưởng cô là tay đua thiện xạ chắc.

Vội vã bước nhanh ra phía xe, vì mãi chăm chú ba hộp quà trên kia mà quên mất phải nhìn đường. Lục Tuyến Yên vô tư va phải ai đó đang chạy hấp tấp trên đường ngược chiều.

Cô bị va phải, trực tiếp một nước ngã xuống dưới nền đất. Bất chợt thu hút sự chú ý của mọi người, vì những gì trong túi đựng đồ đều vươn vãi ra ngoài. Lục Tuyến Yên thì bị ập mông xuống đất một cái rõ đau, bộ dạng quá ư là mắc cười. Nhiều người nhìn cô rồi nhìn những gì nằm bậy trên đất che miệng cười thầm. Làm Lục Tuyến Yên xấu hổ không dám ngước mặt lên. Cô vớ lấy mấy chiếc quần cho vào túi đi nhanh lên xe rồi phi đi. Biết trước đi shopping sẽ mất mặt thế này, dù có đánh chết cô cũng sẽ không đi.

...

Tống Liêm vừa mệt vừa chạy theo tên cướp. Cậu muốn quay lại xin lỗi người mình va phải một tiếng. Những cái thứ cậu đang cần lấy lại quan trọng hơn nhiều.

...

Đến bây giờ Lục Tuyến Yên mới để ý đến chiếc xe này. Cô không biết tên cũng chẳng buồn tìm nó. Chỉ biết nó có những chức năng giúp cho cô đến công ty nhanh nhất có thể.

Bên cạnh bánh lái có một cái nút, cô biết nó dùng để làm gì. Lục Tuyến Yên nhấn nút, lập tức bản đồ không gian khu phố này hiện lên. Hai mắt cô long lanh nhìn nó, chiếc xe thuận tiện như thế này cô phải dành dụm tiền mà mua một chiếc mới được.

Lục Tuyến Yên chạy xe ra khỏi chỗ đậu một chân liền nhấn chân ga. Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc với tốc độ 180km/h. Tốc độ vừa phải, nó khiến Lục Tuyến Yên thích thú cười đùa mở mui xe nhưng liền đóng lại ngay lập tức. Vì đây là xe hắn, cô không muốn số tiền lương ít ỏi còn lại của cô bị vung một cách vô ích vào chiếc xe này. Đi được thêm một đoạn, Lục Tuyến Yên liền phát hiện. Có kẻ bám đuôi theo mình.

***

Chương 13: Kẻ bám đuôi là ai?
Bình Luận (0)
Comment