Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi

Chương 7

Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.

Tác giả: Chó sủa.

...

Chương 7: Một ngày cận lực của hai cô nàng. (p2)

Theo lời của Quách Ân, Khả Sanh không nhanh không chậm nằm trên giường khám. Đôi mắt lo âu nhìn lên cái đèn pha bự chảng trên kia. Răng của anh đang rất là đau, đau đến nỗi không thể nói chuyện. Có lẽ cũng lại vì vừa nãy đã phiếm chuyện với Lục Tuyến Yên nhiều quá.

Khả Sanh nằm yên một chỗ nghe tiến khao khạt của những dụng cụ y khoa mà lòng run lên vài nhịp. Từ nhỏ anh đã không có mất thiện cảm với âm thanh của các dụng cụ ý tế. Thành ra cũng ghét nó luôn. Chính vì thế, anh nhớ rõ mỗi cảm giác khi mình phải đi khám răng, nhổ răng và ngay cả trồng răng.

Ngoài ra anh lại còn rất sợ nha sĩ vì nghĩ rằng họ chẳng rất dữ tợn. Mỗi lần âm thanh của máy trám răng vang lên, anh như mắc phải bệnh tim mà lấy tay ôm ngực.

Đoàn!!

Âm thanh đó lại tiếp tục vang lên. Theo bản năng anh đưa tay đặt lên ngực trái, hơi thở gấp gáp ra vào.

Quách Ân nhanh chóng mang khay dụng cụ đặt lên chiếc bàn bên cạnh anh. Đôi tay cô nhanh nhẹn xử lí mọi thao tác như một người chuyên nghiệp, vào nghề đã rất lâu vậy.

Cũng bởi vì bây giờ Quách Ân cảm thấy bản thân mình rất là khẩn trương. Không biết xúc cảm vừa nãy đã bay đi đâu mất, trong lòng bây giờ chỉ toàn là sự căng thẳng hồi hộp. Sống hai mươi bảy năm trên đời, cô chưa từng một mình ở với nam nhân trong một căn phòng như thế này. Cảm giác này cũng không phải là quá lạ lẫm.

Hành động của Khả Sanh tình cờ dán vào mắt của Quách Ân. Là một nha sĩ, cô rất thấu hiểu những xúc cảm này của khách hàng. Những nỗi sợ của họ, từ nhỏ cô cũng đã từng trải qua. Chỉ là Khả Sanh, một anh chàng trưởng thành như thế còn có tính cách như vậy, nó khiến Quách Ân vừa cảm thấy tò mò lại vừa cảm thấy thích thú. Đây có thật sự là ông chủ của Bari? Người mà cô luôn thần tượng và kính trọng? Haha!!

- Anh không sao chứ?!- Quách Ân miểm cười tươi rói nhìn anh. Mang theo sự dịu dàng của mình, cô rất mong tâm tình của anh có thể tốt hơn được phần nào.

Khả Sanh nảy mình nhìn Quách Ân. Vì mãi cuốn theo nỗi sợ hãi, anh nhất thời quên mất bản thân mình đang cùng một người phụ nữ ở chung một căn phòng. Anh gằn giọng.

- Đừng có mà muốn quyến rũ tôi.

?!

Đơn giản chỉ là cô đang hỏi thăm anh ta vì lo sợ có tinh thần không ổn. Vậy cuối cùng, người ta không hiểu cho mình mà lại nói gì thế kia?

- Rốt cuộc là anh đang nghĩ gì? Quyến rũ? Đừng so sánh tôi với những con điếm của Bari chứ?!- Quách Ân thật sự tức giận muốn bùng phát. Sinh hoạt ở Bari bao nhiêu lâu, chưa từng có ai dám nói với cô những lời như vậy. Ừ thì hắn là ông chủ của Bari, nhưng lại chẳng phải là ông cố nội của cô. Bộ muốn bình luận như thế nào là được nấy sao?

Nghe Quách Ân nói thế, Khả Sanh tức thì tối sầm mặt. Anh ghét nhất là kiểu phụ nữ lên mặt với mình. Bao nhiêu người bao lấy anh đều ham muốn tiền tài vật chất, loại phụ nữ như thế anh không cần. Cũng vì thế, đã có ác cảm với phụ nữ, đến bây giờ sự căm ghét về họ cũng tăng lên không ít.

Đối với Khả Sanh này, đàn bà trên đời chỉ có một.

- Mau mau khám cho tôi.

Anh chán nản nói nhìn thẳng lên trần nhà. Một cảm giác chán ghét dâng lên muốn tràn khỏi lồng ngực. Anh muốn rời đi, muốn người phụ nữ này khuất mắt đi.

Bản thân Quách Ân vẫn đang rất là tức giận, lửa trong người cô như muốn bật phát ra đi. Nhưng sau khi nghe ngữ liệu lạnh lùng của Khả Sanh mới bất chợt nhận ra, người này là ông chủ của mình. Vội vội vàng vàng cô lấy lại phong thái của mình tiếp tục miểm cười dịu dàng rồi quay ra đằng sau.

Quách Ân luôn chuẩn bị kĩ lượng trước những ca khám cho những người theo từng tầng lớp khác nhau như người già hay trẻ em. Đối với những người trẻ tuổi như Khả Sanh rất hiếm gặp, cho nên những thứ này căn bản chưa từng ai sử dụng qua. Cô vớ lấy hai miếng bịt tai mà mình đã chuẩn bị nghiêng đầu gắn nó vào tai bên này của Khả Sanh rồi chồm người gắn cái còn lại.

Chỉ là một cách vô tình, Khả Sanh nhìn thấy cảnh xuân trước mắt mình qua một lớp áo blu trắng dày.

Người phụ nữ này sao lại có cách ăn mặc táo bạo như thế? Sau cái áo phông rộng rãi đó chỉ vỏn vẹn một bôn nội y màu trăng da từ trên xuống. Bầu ngực của cô ta thật căn tròn và đầy đặn, làm Khả Sanh bỗng nhiên nảy sinh loại ham muốn hiếu kì mà muốn đưa tay bóp một cái. Đôi mắt Khả Sanh vẫn dán vào nó, bàn tay bên kia không hẹn mà nhẹ nhàng nâng lên.

Sau khi gắn vào xong cho Khả Sanh Quách Ân lại đứng thẳng người. Cô vẫn cứ thế lay lay dụng cụ khỏi động lại máy trám. Khả Sanh lúc này hạ tay xuống, thật cảm thấy cấu hổ với chính bản thân mình. Anh nhắm tịt mắt tự nhủ phải nhanh chóng bình tĩnh lại. Phụ nữ chỉ là phù du, phù du mà thôi.

Cho đến khi bản thân mình đã thực sự bình tĩnh Quách Ân mới nhận ra. Âm thanh, chẳng nghe lấy bấy cứ âm thanh nào xung quanh. Anh liếc nhìn chiếc máy trám răng trên tay Quách Ân đang quay đều, nhưng là quay đều trong yên lặng. Khả Sanh tò mò đưa tay lên, vốn chỉ định sờ mó một chút cái thứ mà Quách Ân vừa gắn vào tai mình thử xem.

Chạt!!!

Khả Sanh giật mình bỏ tay mình về vị trí cũ. Trông anh cứ như một cậu bé tám tuổi sợ hãi như bị mẹ mình bắt gặp làm chuyện xấu vậy. Quách Ân liếc xéo anh và không nói gì. Có nói cũng chắc gì anh đã nghe. Loại bịt tai đó là cô mua từ nước ngoài về, toàn những loại tốt chất lượng cao. Nhất là về phương diện ngăn chặn âm thanh, nó đứng số một thế giới đấy nhé.

Cảm thấy không còn gì để bận tâm nữa, Quách Ân bắt đầu vào công việc của mình.

Quách Ân dùng tay mình đưa ra hướng dẫn, Khả Sanh răm rắp làm theo. Mặc dù không nghe thấy gì nhưng anh vẫn cảm nhận được sự ân cần trong từng hành động. Người phụ nữ này, cứ như sợ anh bị đau, sợ anh cảm thấy khó chịu mà không ngừng đưa tay vuốt ve trấn an.

"Anh trai, không đau, không đau. Một lát sẽ hết thôi..."

Không biết từ lúc nào, anh đã đưa mình chìm vào giấc ngủ.

...

không!! Không!! KHÔNG!!

Không một ai tuyển dụng Lục Tuyến Yên này cả. Cái chữ thất nghiệp to đùng đó vẫn cứ như vậy ám ảnh cô cho đến bây giờ. Họ không thèm liếc ngó cái chữ từ chức và từ chức vì việc gì.

Ông trời à, ông vẫn đối sử với tôi quá bất công. Nếu là một nhà tiên tri biết trước tương lai, biết rằng mình sẽ phải trải qua những tình cảnh này thì chắc chắn tôi sẽ từ chối hết thảy những cái sung sướng kia từ thượng đế. Cô ăn ở tốt như thế tại sao lại phải rơi vào cảnh lấy một mất mười thế kia.

Lục Tuyến Yên chán nản dặm chân xuống đất, miệng không ngừng vang lên vài ca khúc buồn.

Cái xúc cảm đó cứ như vậy mà lấn áp hoàn toàn sự ý thức đến xung quanh. Chẳng nhận ra dưới cái bóng mát chập chừng một mảnh nhỏ đó không chỉ có một mình cô. Mà còn có cả một bộ bàn ghế lớn, bên cạnh có một chiếc xe hơi to đùng. Cô bị sao vậy nhỉ?! Lục Tuyến Yên ngơ ngác.

Trên bộ bàn ghế đó, một cô gái khoảng gần ba mươi đang ung dung ngồi đó. Trên mắt đeo một cặp kính dày cộm. Đó là Liễu Hê, không biết ở đây làm cái quái gì. Lục Tuyến Yên cũng không bận quan tâm. Bản thân mình lo chưa hết thì mắc mớ gì phải trông mắt sang người ta.

Nhưng có vẻ sự chú ý của cô gái đó không hẳn là dừng ngay trên những bộ hồ sơ trên bàn. Đôi mắt Liễu Hê chuyển tấm nhìn sang Lục Tuyến Yên đang ngồi ngân nga một mình.

- Đang đi tìm việc làm sao?

Liễu Hê lên tiếng, không cần phải hỏi cũng biết cô gái này đảm bảo nhỏ hơn tuổi mình. Nhìn vẻ mặt còn non bẹt thế kia. Lục Tuyến Yên nhận ra nơi này chỉ có hai người nên biết rằng đối phương đang gọi mình. Cô liếc mắt sang nhìn Liễu Hê, ánh mắt cũng coi như là mất hết sự sống. Vẫn là giả vờ hỏi lại.

- Cô gọi tôi sao?

- Cô nhìn xem xung quanh này còn ai ngoài chúng ta nữa không?- Liễu Hê thân thiện đáp lời đánh giá một lượt cô gái trước mặt mình từ trên xuống dưới. Tố chất bên ngoài cũng không thể nói là không đạt tiêu chuẩn. Cô đang tuyển chiếc ghế trợ lí nữ bên cạnh giám đốc, trùng hợp cô gái này cũng đang cần việc làm. Chỉ là làm công quả một chút chắc là không vấn đề gì.

- Có chuyện gì không?- Lục Tuyến Yên lạnh lùng trả lời bỏ đi cái sự thân thiện đằng kia. Xã hội này là như thế, tin người quá không phải là một điều tốt.

Liễu Khê thấy người này có chút bận tâm tới mình liền cao hứng rời ghế ngồi bệt xuống trước mặt Lục Tuyến Yên.

- Sao? Có hứng thú không?

- Ý cô là gì?- Lục Tuyến Yên vẫn giữ cái vẻ mặt cau có nhìn Liễu Hê. Tuy vậy nhưng lại chẳng làm suy chuyển tâm trạng hớn hở không biết từ đâu ra của ai kia.

- Cô có muốn vào làm ở công ty của chúng tôi không?

Nghe đến hai chữ đi làm hai mắt Lục Tuyến Yên bỗng nhiên sáng lên. Nhưng rồi lại cụp xuống khi ánh mắt vô tình va phải bộ bàn ghế đằng kia. Đây là đi tuyển nhân viên sao?

- Không phải là cô định lừa tôi bán thận kiếm tiền đó chứ?!

!!??

Liễu Hê khó hiểu nhíu mày.

- Tại sao cô lại suy nghĩ như vậy? Tôi... trông giống lừa đảo lắm sao?

- Vậy dựa vào đâu để tôi tin cô? Tuyển nhân viên như thế này...

Chưa kịp nói tiếp Lục Tuyến Yên đã thấy Liễu Hê đưa ngón tay út trước mặt mình tươi cười. Ý bảo cô là ngóc nghéo đó sao?

Lục Tuyến Yên vẫn không quan tâm, Cũng không muốn nhích mông ra khỏi nơi này. Cô đang rất là mệt mỏi, phải nạp đủ năng lượng mới có thể đi tiếp được. Với thời gian ngắn ngủi vừa nãy, cô chỉ có thể bước lên xe buýt rồi ngồi vào ghế. Nhưng chưa chắc như thế là đã xong xuôi. Còn phải đến phòng khám của Quách Ân một chuyến nữa. Cô thầm thở dài một hơi.

Thấy đối phương vẫn không để ý đến mình, Liễu Hê nghĩ nghĩ rồi trông thấy cô thở dài liền sáng mắt đưa tay vào túi kéo ra một chai nước ngọt.

- Có mệt lắm không? Uống đi này!!

Thấy chai nước mát lạnh đang thoát hơi trước mặt mình cộng thêm sự mệt mỏi khi phải chân mang cao gót đi bộ từ nơi này đến nơi khác để xin việc, Lục Tuyến Yên quên mất bản thân mình đang cảnh giác điều gì. Cô vơ lấy chai nước trước mặt một hơi nốc sạch.

- Ôi!! Cô là đấng cứu thế.

- Haha!! Vậy bây giờ cô trả lời câu hỏi của tôi được rồi chứ?!

Lục Tuyến Yên bây giờ mới giật mình nhìn sang Liễu Hê tiếp tục nhưng không cònver cảnh giá như vừa nãy. Cô thấy rằng cô gái này đang muốn khuyết phục hơn là lừa đảo. Đối với cuộc đời của Lục Tuyến Yên này hiện tại đã rất nhàm chán rồi, nếu bây giờ có được một cái tình huống gây cấn như trong phim hành động xuất hiện cũng không đến nỗi. Nếu có gì đó liên quan đến tính mạng thì cũng có thể dùng con bài ngửa cơ mà.

- Được!! Tôi đồng ý. Vậy tôi phải bắt đầu từ đâu?

Đây là tuyển nhân viên. Không biết là tuyển vào vị trí gì, công ty đang ở xó nào và cả giờ giấc làm việc ra sao Lục Tuyến Yên còn chưa biết. Vừa nãy cũng đã uống một chai nước lọc rồi, bây giờ cũng có sức mà theo cô ấy đến những nơi tiếp. À quên!! Cô vẫn chưa bỏ gì vào bụng.

- Tôi còn chưa ăn nữa. Hay là như thế này, chúng ta cho nhau một cuộc hẹn vào ngày mai đi.

- Bây giờ đi, tôi mời!!

- Thật chứ?!

- Tất nhiên. Ta đi nào.

Đôi khi, Lục Tuyến Yên cảm thấy nụ cười của con người giả tạo đến khó tin. Vừa gặp nhau lần đầu đã phóng khoáng như thế, liệu chỗ làm có phải là những nơi như Bari hay không?

Nói gì thì nói, bây giờ ăn uống vẫn là hàng đầu.

Bên kia vệ đường, cột giao thông đang điểm đèn đỏ. Những chiếc xe đi đến từ xe theo lẽ dừng lại. Mặc Băng Tước lại lần nữa tự mình lái xe đi. Hắn đã xong việc của mình và bây giờ đang trên đường đến đón Khả Sanh.

Cũng chỉ là vô tình mà thôi. Hắn nhìn qua bóng mát bên đường sát công viên thì lại trông thấy bóng dáng của cô gái ấy đang đứng nói chuyện với ai đó. Tch!! Tại sao đi đâu cũng gặp? Sự chán ghét của hắn đối với đàn bà không hiểu từ đâu bộc phát. Dạo gần đây hắn lại không muốn gần gũi với bất kì ai nữa, chỉ cần trông thấy họ khỏa thân trước mặt mình liền kinh tởm một lời đuổi đi. Nhu cầu sinh lí cũng không dữ dội như mọi lần. Hay là... khẩu vị của hắn đã bị thay đổi rồi?

Khẩu vị thay đổi... à!! Là như thế nào?

***

Chương 8: Chỗ làm ăn mới.
Bình Luận (0)
Comment