Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 189


Tô Yên một ngày vào bệnh viện ba lần.

Cô nghĩ năm nay nhất định là phạm Thái Tuế.

Trong năm này, quả thật là còn phong phú, đa dạng lại kích thích hơn hai mươi lăm năm đã qua.

Mà phần kích thích, toàn là xuất hiện sau khi gặp gỡ Lục Cận Phong.

Đến bệnh viện, lập tức sắp xếp một loạt kiểm tra.

Kết quả cuối cùng là, nguy cơ xảy thai.

Còn về nguyên nhân, bác sĩ đã phân tích mấy cái.

Tô Yên nghĩ cái có khả năng nhất là nhân tố bên ngoài.

Bác sĩ yêu cầu nằm viện dưỡng thai.

Tô Yên nằm trên giường bệnh nghĩ lại mà sợ.

Nếu như không có chuyện xuất huyết, cô còn tưởng trước giờ mình làm bằng sắt.

Lưu Tuyết Lam cũng bị dọa không nhẹ.

Hạ Vũ Mặc cũng lo lắng đến phát khóc.


“Tiểu Vũ, đừng lo lắng, không phải mẹ đã không sao rồi sao.” Tô Yên hé ra một nụ cười, kéo tay Hạ Vũ Mặc: “Nào, sờ em gái đi, mẹ và em gái đều khỏe mạnh.”
Hạ Vũ Mặc cẩn thận sờ bụng Tô Yên, làm như một ông cụ non, xụ mặt, nói một cách nghiêm túc: “Mẹ không thương tiếc bản thân mình.

Kể từ hôm nay, mẹ phải nghỉ ngơi cho tốt, không được chạy loạn, cũng không được xuống đất.

Nếu cần gì thì bảo Tiểu Vũ là được, Tiểu Vũ sẽ chăm sóc mẹ.”
Hạ Vũ Mặc vỗ ngực, vừa đáng yêu, vừa có cảm giác rất có trách nhiệm, thật có một chút dáng vẻ của đàn ông con trai rồi.

Tô Yên bị chọc cười: “Được, cái gì mẹ cũng nghe con hết, quản gia nhỏ của mẹ.”
Lưu Tuyết Lam nghe thấy cũng cười: “Tiểu Yên, Tiểu Vũ là thương con.

Ba tháng đầu trong thời gian mang thai, vẫn phải chú ý chút, nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Dạ.” Tô Yên cười nói: “Mẹ nuôi, thật ngại quá, đã khiến mẹ lo lắng rồi.”
“Nói những lời này làm gì.”
“Yên Yên.”
Sau khi nhận được tin tức, Lục Cận Phong sốt ruột, vội vàng chạy đến.

Nhìn thấy Tô Yên đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trái tim Lục Cận Phong đau nhức nhối: “Yên Yên, em cảm thấy sao? Bác sĩ nói thế nào? Còn chỗ nào khó chịu nữa không?”
Tô Yên cười yếu ớt, nói: “Anh hỏi em nguyên một hơi nhiều câu hỏi như vậy, bảo em trả lời cái nào đây.

Đừng lo lắng, em không sao, nghỉ ngơi là khỏe.”
“Còn nói không sao, nguy cơ xảy thai, không thể qua loa được đâu.” Lưu Tuyết Lam nói: “Mọi thứ đều làm theo lời căn dặn của bác sĩ, nằm trên giường nghỉ ngơi.”
“Nguy cơ xảy thai?” Lục Cận Phong hoảng sợ, liếc nhìn bụng Tô Yên, nắm chặt bàn tay Tô Yên: “Yên Yên, em chịu khổ rồi.”
Anh không ngờ mang thai lại khó khăn như vậy.

Mà kế tiếp, khi anh đứng nhìn bác sĩ tiêm thuốc an thai cho Tô Yên, một cây kim to như thế, đâm vào trong cơ thể Tô Yên, dường như còn đau hơn khi đâm vào người anh.


Tô Yên rõ ràng cảm thấy đau, nhưng lại chỉ nhíu mày, vả lại còn cười trấn an anh: “Không sao, không hề đau chút nào.”
Viền mắt Lục Cận Phong ươn ướt.

Lúc đi, bác sĩ nói: “Thêm một lát nữa lại tiêm thêm một mũi, sau ngày mai, mỗi ngày chỉ cần tiêm một mũi là được.”
Lục Cận Phong hỏi: “Vậy tổng cộng tiêm bao nhiêu mũi?”
“Để xem tình hình, nếu như sau đó không còn xuất huyết nữa, chỉ số Progesterone tăng lên, vậy thì không cần phải tiêm nữa.”
Sau khi bác sĩ đi, Lưu Tuyết Lam cũng dẫn Hạ Vũ Mặc về trước, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tô Yên và Lục Cận Phong.

Lục Cận Phong đứng bên cạnh giường bệnh, anh nhìn chằm chằm Tô Yên trong một chốc.

Tô Yên bị nhìn thì không hiểu ra sao, cười nói: “Làm sao vậy? Anh đừng như vậy.

Bác sĩ cũng đã nói rồi, sẽ không sao đâu.”
Khóe mắt Lục Cận Phong ươn ướt, trong lòng Tô Yên cảm thấy kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Cận Phong vì cô mà ướt viền mắt.

Lục Cận Phong ngồi xuống mép giường, hai tay ôm eo Tô Yên, đầu dán lên trên bụng Tô Yên, khàn giọng nói nhỏ: “Thì ra, bọn nó yếu ớt như vậy, nhưng cũng kiên cường đến thế.”
Tô Yên xoa đầu Lục Cận Phong, cười nói: “Trẻ con đều có linh tính.

Bọn nó đã chọn chúng ta là cha mẹ, thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Anh đừng lo lắng, sau này em sẽ không chạy loạn nữa, thành thật nằm trên giường dưỡng thai, như vậy đã được chưa.”
Lục Cận Phong nhẹ nhàng cọ đầu trên bụng Tô Yên: “Để anh ôm các em nào.”
Tô Yên cười: “Đều đã lớn thế này rồi, còn giống như con nít.”

Tư thế dán đầu lên bụng Tô Yên của Lục Cận Phong, chẳng phải trông giống y như một đứa con nít lớn xác đang làm nũng sao?
Lục Cận Phong ôm đủ rồi, cởi giày ra rồi cũng nằm xuống giường: “Tối nay anh sẽ ở bên cạnh ba mẹ con các em.”
Tô Yên dở khóc dở cười: “Nếu như để người ngoài biết tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng của tập đoàn Lục thị dính người như thế này, sợ là sẽ vỡ hết kính mắt.”
“Dính vợ không mất mặt.” Lục Cận Phong lấy cánh tay mình làm gối cho Tô Yên: “Có em ở đây, anh mới là con người thật.”
“Em cũng vậy.” Tô Yên nở nụ cười, gối trên cánh tay của Lục Cận Phong, nhắm mắt lại: “Em có hơi buồn ngủ rồi, muốn ngủ một giấc.”
“Được.” Lục Cận Phong đắp chăn cho Tô Yên, lại cài điện thoại thành chế độ im lặng, lúc này mới ôm Tô Yên cùng nhau nghỉ ngơi.

Trong một căn phòng bệnh khác.

Tần Nhã Đan gọi cho Lục Cận Phong mấy cuộc điện thoại, đều không có ai bắt máy.

Trần Tố Anh nằm trên giường bệnh thấy không vui: “Con dâu, con trai mẹ không nghe điện thoại sao? Vậy để mẹ gọi cho nó.”
“Dạ.” Tần Nhã Đan cầu còn không được.

Trần Tố Anh cũng gọi liên tiếp mấy cuộc cho Lục Cận Phong, vẫn không có người nghe.

Trần Tố Anh nói thầm: “Con trai biết mẹ đang ở trong bệnh viện, sao có thể không nghe điện thoại.”
“Có thể là đang bận ạ.” Tần Nhã Đan làm như vô ý nói một câu: “Địa vị xã hội của Cận Phong như hiện giờ, khó tránh sẽ có rất nhiều tiệc xã giao.”
“Không chỉ có xã giao, mà còn có một số người phụ nữ không biết tốt xấu, nhào lên người anh Cận Phong.”
Người nói chuyện chính là Tần Nhã Hân.

Cô ta xách một giỏ trái cây đi vào: “Bác gái, đã đỡ hơn chưa? Còn nhớ cháu chứ ạ, Nhã Hân đây.”
Trần Tố Anh quan sát Tần Nhã Hân một lát, cười gượng nói: “Hân Hân đấy à, cháu đã lớn thế này rồi à? Đúng là con gái mười tám thì thay đổi nhiều, trở nên xinh đẹp hơn rồi.”
Trong ký ức của Trần Tố Anh, Thái Nhã Hân vẫn chỉ là một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi.

“Bác gái, bác nhất định phải làm chủ cho chị gái cháu.” Tần Nhã Hân nói: “Gần đây có một người phụ nữ tên Tô Yên quấn lấy anh Cận Phong, bây giờ anh Cận Phong nhất định đang ở chỗ người phụ nữ đó.”
“Tô Yên?” Trần Tố Anh chỉ cảm thấy cái tên này hình như đã từng nghe qua ở đâu đó rồi, có chút quen thuộc.

“Đúng ạ, người phụ nữ đó thật đúng là không biết xấu hổ.

Rõ ràng đã biết chị và anh Cận Phong bên nhau, còn muốn chen ngang một chân.” Tần Nhã Hân đảo ngược sự thật, nói: “Bác gái, cái người Tô Yên đó chưa kết hôn đã có con, đời sống riêng tư rất loạn, thứ mà cô ta nhìn trúng là tiền của anh Cận Phong.”

“Chưa kết hôn đã có con?” Trần Tố Anh cười gượng, tay xoa xoa trán, lẩm bẩm một mình: “Mình chỉ là quên mất chuyện vài năm, không ngờ con gái bây giờ đều cởi mở như vậy.

Thời đại tiến bộ quá nhanh.”
Tần Nhã Đan: “…”
Đây là trọng điểm sao?
Không phải trọng điểm nên là một người phụ nữ chưa kết hôn đã có con, hành vi không ra gì, quấn lấy Lục Cận Phong sao?
Tần Nhã Đan thấy hai người nói chuyện không cùng một tần sóng, cười cười chuyển chủ đề, nói: “Bác gái, bác nghỉ ngơi đi, ngày mai cháu lại đến thăm bác.”
“Được.” Trần Tố Anh nói: “Con dâu à, con cũng đừng nghĩ nhiều quá.

Con cũng biết rõ con trai mẹ là người thế nào, tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với con.”
“Lúc nãy Hân Hân nói đùa thôi, bác gái, bác nghỉ ngơi sớm đi.”
Bây giờ Tần Nhã Đan rất muốn rời khỏi chỗ này.

Tìm không ra Lục Cận Phong, sao cô ta có thể yên lòng được.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tần Nhã Đan lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Kiểm tra xem Lục Cận Phong đang ở đâu.”
Chưa đến ba phút, Tần Nhã Đan đã nhận được câu trả lời.

Nhìn tin nhắn gửi đến, cô ta nhăn mày: “Đang ở bệnh viện.”
Tần Nhã Hân hỏi: “Chị, anh Cận Phong đang ở bệnh viện sao không nghe điện thoại? Cũng không đến thăm Trần Tố Anh?”
Tần Nhã Đan cất điện thoại, nói: “Tô Yên cũng đang ở trong bệnh viện.

Sáng nay chị gặp Tô Yên đi ra từ khoa phụ sản, cô ta nói là kinh nguyệt không đều.

Bây giờ xem ra, sợ là không có đơn giản như vậy.”
“Chị, ý của chị là, chẳng lẽ Tô Yên…”
Chị em hai người nhìn nhau một cái, đoán chừng hai người đi chung rồi.

Tần Nhã Đan nói: “Chị đi tìm trưởng khoa phụ sản lúc sáng khám bệnh là biết có đúng hay không.”.

Bình Luận (0)
Comment