Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 270


Tô Duy ở đầu dây bên kia ấp a ấp úng, điều này càng khẳng định phỏng đoán của Tô Yên.
Tô Yên lập tức nổi giận mắng: “Đồ ngốc này, mau cút về đây với chị.

Nếu như em dám đi cùng với Lệ Quốc Minh, cả đời này đừng gọi chị là chị nữa.”
Tô Yên vừa tức giận vừa lo lắng, cô khó khăn lắm mới lôi được người từ trong ra, trong nháy mắt lại đi dâng mình tới tận chỗ, chuyện này có thể không tức giận sao?
“Chị ơi, em xin lỗi, dù sao thì ông ấy cũng là cha của em, sẽ không làm hại em đâu.”
Tô Duy nói xong liền cúp máy.
Khi Tô Yên gọi lại, thì bên kia đã tắt máy rồi.
“Đồ ngốc!” Tô Yên tức giận vô cùng.
Tô Đình Nghiêm đi xuống lầu: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, xem con tức giận kìa.”
“Con có việc gấp, nên không ăn cơm với cha được.

Cha và chị Lý cứ ăn cùng nhau đi nhé.” Tô Yên không nói thật cho Tô Đình Nghiêm biết, để tránh Tô Đình Nghiêm sẽ lo lắng, cô gọi Vệ Long: “Lái xe đi, chúng ta trở về.”
“Vâng, chị dâu.”
Vệ Long lái xe đến, Tô Yên vội vàng rời đi.
Tô Yên liên hệ với Lục Cận Phong, nhưng không có người nghe máy, lúc này mới sáu giờ chiều, Tô Yên trực tiếp đến công ty.
Thường thì năm giờ rưỡi chiều là công ty đã tan làm rồi.

Lúc Tô Yên đến thì đã hơn bảy giờ, trong công ty vẫn còn rất nhiều người đang tăng ca, mọi người ai nấy cũng đều rất vội vàng.

Ai cũng biết rằng Tô Yên đã trở thành bà chủ của tập đoàn Lục Thị, các nhân viên nhìn thấy cô liền lần lượt chào hỏi Tô Yên.
“Xin chào, mợ Lục.”
“Mợ Lục.”
“Xin chào, bà chủ.”
Tô Yên đang rất vội nên cũng không quan tâm đến việc chào hỏi, nhìn thấy Lưu Hạo, cấp trên lúc trước của cô, liền hỏi: “Quản lý Lưu, chủ tịch Lục đâu?”
“Đang họp.” Lưu Hạo kinh ngạc nhìn Tô Yên, lại nhìn bụng Tô Yên, ghen tị vô cùng, rồi nói đùa một câu: “Bây giờ tôi nên gọi cô một tiếng bà chủ rồi.”
“Quản lý Lưu, anh đừng chọc tôi nữa.” Tô Yên hỏi: “Cuộc họp rất quan trọng sao? Muộn như vậy rồi mà còn họp à?”
“Dự án ở phía nam xuất hiện một số vấn đề.

Chủ tịch Lục đang họp khẩn.” Lưu Hạo nói: “Bà chủ có muốn đến văn phòng đợi không?”
“Được thôi.” Tô Yên cũng biết chuyện của Tô Duy có muốn gấp gáp cũng không gấp được, chắc là cậu ta đã đi với Lệ Quốc Minh từ lâu rồi, cho nên cô cũng không quấy rầy công việc của Lục Cận Phong nữa.
Tô Yên đến phòng làm việc của Lục Cận Phong ngồi đợi, bàn làm việc bừa bộn, tài liệu ở khắp nơi, không hề ngăn nắp gì cả.
Có vẻ như Lục Cận Phong thực sự rất bận rộn.
Tô Yên tiện tay dọn dẹp, dọn hết quần áo Lục Cận Phong vứt trên sô pha lại.
Đột nhiên, Tô Yên phát hiện dưới sô pha dường như có thứ gì đó.
Tô Yên hơi cúi người xuống, đưa tay mò, thì phát hiện một đôi tất da mỏng.
Còn được sử dụng rồi nữa.
Làm thế nào mà lại có tất chân của phụ nữ trong văn phòng của Lục Cận Phong?
Từ giác quan thứ sáu của người phụ nữ, Tô Yên lại liếc nhìn về phía thùng rác, quả nhiên có một cái bọc đã qua sử dụng.

Nhìn thấy điều này, trong lòng Tô Yên chợt lạnh đi một nữa, lập tức, cô lại tin tưởng chắc chắn rằng Lục Cận Phong sẽ không phản bội cô.
Tô Yên bình tĩnh đặt tất chân trở lại vị trí ban đầu, cũng giả bộ không tìm thấy thứ gì đó trong thùng rác, ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian chờ đợi, trong lòng Tô Yên rối như tơ vò, đồng thời cũng đang suy nghĩ những thứ này là của ai, là ai sử dụng nó.
“Cốc cốc!”
Là tiếng gõ cửa.
Tô Yên đáp: “Mời vào.”
Cánh cửa được đẩy ra, một cô gái mặc váy ngắn bưng một tách cà phê bước vào.
“Mợ Lục.”
Tuổi ngoài hai mươi, khuôn mặt trẻ trung, giọng nói ngây thơ, chiếc váy rất ngắn, như thể cô ta đang cố tình cho ai đó thấy cảnh xuân dưới lớp váy này vậy.
“Mới đến à?” Tô Yên quan sát đối phương, vẻ mặt bình tĩnh.
“Mợ Lục, tôi là người mới đến của bộ phận thư ký.

Tôi tên là Trình Mẫn.

Cô có thể gọi tôi là Tiểu Mẫn.

Tổng giám đốc Lục cũng gọi tôi như vậy.”
Trình Mẫn vui vẻ và nhiệt tình, trên chân còn mang một đôi tất da mỏng, giống hệt với đôi tất ở dưới ghế sô pha.
Cô ta trông rất trong sáng, nhưng tâm tư lại không hề trong sáng một chút xíu nào.

Tô Yên liếc nhìn ly cà phê rồi nói: “Phụ nữ mang thai không được uống cà phê, đổi thành sữa đi.”
“À? Tôi không biết, xin lỗi mợ Lục, tôi sẽ đi đổi ngay.” Trình Mẫn bước lên giày cao gót “cộc cộc cộc” rồi lại đi ra ngoài, một lúc sau mới quay lại: “Mợ Lục, sữa của cô đây.”
Tô Yên uống một ngụm, thản nhiên hỏi: “Có bạn trai chưa?”
“Chưa, chưa có.” Trình Mẫn ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu: “Tôi vẫn chưa hẹn hò.”
Tô Yên là người từng trải, mơ đi cô mới tin tưởng một lời nói như vậy.
Cho dù là phụ nữ hay con gái, từ tư thế đi đứng và dáng chân, nhìn qua là biết ngay.
Trình Mẫn không còn là một cô gái thanh khiết nữa rồi.
“Không yêu đương là đúng rồi.

Cô vừa mới vào công ty, nên tập trung vào công việc mới là chuyện quan trọng nhất.” Tô Yên bình thản nói: “Tiện thể bảo lao công vào đây dọn dẹp một tí, thùng rác đã đầy rồi, khắp nơi đầy bụi.”
“Lao công đã tan làm rồi, để tôi dọn cho.”
Trình Mẫn tình nguyện xung phong đi thu dọn thùng rác, nhìn lướt qua bên trong, cô ta mới giật mình: “Làm sao lại...”
“Sao vậy?” Tô Yên giả bộ không biết.
“Không, không có gì.” Trình Mẫn đặt túi rác vào chỗ cũ, rồi ngập ngừng dò hỏi: “Mợ Lục, ban nãy cô có nhìn thấy gì không?”
“Nhìn thấy cái gì?” Tô Yên biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Không có gì, tôi đi đổ rác trước.” Trình Mẫn cầm thùng rác rời đi.
Bộ dạng muốn Tô Yên phát hiện ra, lại cố gắng che đậy, ngược lại càng khiến người ta phải nghi ngờ hơn.
Tô Yên trong nháy mắt đã nhìn thấu được chiêu trò của Trình Mẫn, nhưng cô không cắn câu, cô cứ xem như hoàn toàn không biết.
Sau khoảng hơn bốn mươi phút chờ đợi, Lục Cận Phong cuối cùng cũng đã kết thúc cuộc họp, trở về với vẻ mặt mệt mỏi.
Lục Cận Phong không biết Tô Yên đang ở đây, đẩy cửa phòng làm việc liền nhìn thấy Tô Yên, nên rất kinh ngạc: “Yên Yên, sao em lại đến đây?”
Vẻ mệt mỏi trên mặt Lục Cận Phong chợt biến mất sạch, nhìn thấy Tô Yên, trên mặt anh chỉ còn lại nụ cười mà thôi.
“Đến gặp các anh.” Tô Yên nói: “Tiểu Duy và Lệ Quốc Minh đã rời đi rồi.


Nhất thời em không biết làm sao, cho nên em tới tìm anh để bàn bạc.”
“Việc đó đã xảy ra khi nào?”
“Sáu giờ chiều hơn, Tiểu Duy gọi điện thoại cho em.”
“Chẳng lẽ Lệ Quốc Minh sau khi vượt ngục vẫn chưa rời khỏi Đế Đô sao?” Lục Cận Phong cau mày lạnh lùng.
“Nhưng bây giờ chắc là đã rời khỏi rồi, nếu không thì Tiểu Duy đã không gọi cho em.” Nhắc đến Tô Duy, Tô Yên lại tức giận: “Khó khăn lắm mới cứu được nó ra, nếu nó đi theo Lệ Quốc Minh, thì cả đời này của nó căn bản đã là kết thúc rồi.”
“Em đừng quá bi quan.

Kúc này Lệ Quốc Minh đưa Tô Duy đi chắc là chỉ vì Tô Duy là con của ông ta.” Lục Cận Phong phân tích: “Chắc là Lệ Quốc Minh đã về nước M rồi.

Một khi ông ta đến đó, cảnh sát ở đây mà muốn bắt ông ta trở lại, chắc là sẽ rất phiền phức.”
Việc truy bắt qua biên giới chắc chắn là khó khăn vô cùng.
“Gạt chuyện của Lệ Quốc Minh qua một bên trước đã.” Hai tay Tô Yên ôm ngực, nhìn chằm chằm Lục Cận Phong: “Chuyện của Lệ Quốc Minh có phiền phức hay không khoan hẵn nói đến, nhưng em biết anh đang gặp rắc rối.”
“Anh thì sao?” Lục Cận Phong bối rối, mỉm cười: “Yên Yên, ai đã chọc vào em rồi, nổi giận đến vậy à.”
Tô Yên dùng một chân đá văng ghế sô pha ra, để người đó có thể nhìn thấy chiếc tất màu da trên mặt đất.
“Anh giải thích thế nào đây?” Tô Yên hỏi tội: “Ban nãy em vừa tìm thấy một cái bọc đã qua sử dụng trong thùng rác.

Ngoài ra, đôi tất này giống hệt như cái của thư ký mới đến tên Trình Mẫn mang.”
Lục Cận Phong chợt nhận ra mợ Lục đây đang ghen rồi.
“Mợ Lục, nếu anh nói là không biết thì em có tin không?”
Tô Yên rung chân, giễu cợt một câu: “Anh nói xem?”.

Bình Luận (0)
Comment