Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 305

Sự thật chứng minh, cả đời này, ngoại trừ việc che giấu thân phận của mình trong lần đầu gặp mặt, thì Lục Cận Phong chưa bao giờ nói dối Tô Yên. 

Khi đến nghĩa trang, Lục Cận Phong dẫn Tô Yên đến thẳng ngôi mộ của Lệ Uyển. 

đằng xa, Tô Yên nhìn thấy một người đàn ông đang quét dọn trước mộ mẹ cô, khi người đó mệt mỏi thì dừng lại nghỉ ngơi một lát, hái một bông hoa dại đặt trước mộ mẹ. 

Người này không ai khác chính là Tần Chấn Lâm đã tự tử vì sợ tội. 

“Chuyện này, chuyện gì đang xảy ra vậy?” 

Tô Yên khiếp sợ, không phải Tần Chấn Lâm đã chết rồi sao? 

“Lục Cận Phong, anh mau nhìn xem, người đó có phải là đồng chí Tân không? Có phải là em hoa mắt rồi không?” 

“Không phải em hoa mắt, người đó chính là cha em đấy” Lục Cận Phong nói: “Thật ra cha em giả chết, bọn anh làm một vở kịch do bọn anh cùng làm tác giả!” 

“Một vở kịch?” Tô Yên nghe vậy ngẩn ra: “Chuyện gì đang xảy vậy?” 

“Cha em muốn rời khỏi đây, muốn thật sự lui về nghỉ hưu, thì chỉ có một cách là giả chết, khi tất cả mọi người nghĩ rằng cha em đã chết rồi, dù lúc trước là bạn bè hay là kẻ thù, cũng sẽ không tìm đến ông ta gây rắc rối nữa, ông ta bây giờ có thể có một sống bình yên, có thể ở đây quét mộ cho mẹ em, ở bên cạnh mẹ em, đây là nguyện vọng của cha em.” 

Lục Cận Phong vươn cánh tay dài ôm lấy Tô Yên, hai người nhìn về phía Tần Chấn Lâm, nói: “Ông ta cũng là cha vợ của anh mà, cha vợ đã yêu cầu rồi, thì người làm con rể, làm sao có thể không nghe theo được.” 

Tần Chấn Lâm cũng nhìn thấy hai người họ, ông ta đứng trước ngôi mộ của Lệ Uyển vẫy vẫy tay với bọn họ, sau đó ngồi xuống trước ngôi mộ, tiếp tục trò chuyện với Lệ Uyển. 

Tổ Yên từ trong nỗi khiếp sợ lấy lại tinh thần, vẫy vẫy tay lại với Tần Chẩn Lâm, cũng không hề bận tâm gì. 

Tân Chấn Lâm không chết, ông ta tìm thấy cuộc sống bình yên như mong muốn, đây là điều mà mọi người đều vui mừng. 

“Lục Cận Phong, ngay cả em anh cũng giấu” Tô Yên giá bộ tức giận, đi kéo lỗ tai Lục Cận Phong. 

“Bà xã à, xin hãy nhẹ tay thương tình, cha vợ vẫn còn đang nhìn đấy.” Ngoài miệng Lục Cận Phong nói vậy, nhưng lại cúi người xuống phối hợp để Tô Yên kéo lỗ tai của mình. 

Tô Yên nào dám thực sự kéo đau, cô chỉ giả bộ một chút: “Ngay cả Tân Nhã Hân cũng biết, nhưng em lại không biết, có phải là em không quan trọng bằng Tần Nhã Hân không.” 

“Bà xã, thực sự oan uổng mà, đây là chủ ý của cha em, ông ta nói muốn mài tính tình của em, chuyện đó không hề liên quan đến anh.” 

“Vậy ý của anh là anh cũng cho rằng em xấu tính?” 

Lục Cận Phong: …” 

Đây là một cái hố khác. 

Hai người liếc mắt đưa tình nhau rồi rời đi. 

Tần Chấn Lâm ngồi trước mộ của Lệ Uyển, ông ta mỉm cười nhìn hai người rời đi, sau đó đưa tay vuốt bia mộ, theo tầm mắt ông, hiện lên những ký ức: “Tiểu Uyển, thật ra lúc đó chúng ta cũng rất vui vẻ như vậy, đều là lỗi của anh khi không trân trọng nó.” 

Tân Chấn Lâm rất hối hận, nhưng bây giờ kết cục đã như vậy rồi, ông ta cũng coi như hài lòng. 

Ít nhất, Lệ Uyển để lại cho ông ta một đứa con gái, cô con gái của ông ta tìm được một người chồng nuông chiều cô. 

Tần Chấn Lâm xúc động vì người con gái mà Lệ Uyển để lại khiến ông ta hạnh phúc, chỉ trong nháy mắt, chiếc áo khoác bông nhỏ này có chút hở. 

Tân Chấn Lâm hợp tác với Lục Cận Phong nói dối cô, cô cũng tặng cho Tân Chấn Lâm một món quà lớn, khi cô quay lại, cô đã gửi tất cả những bức thư trong chiếc hộp gỗ đỏ do mẹ cô để lại cho Tần Chẩn Lâm. 

Bức thư này chẳng phải như một nhát dao cứa vào tim ông ta sao? Tần Chấn Lâm mỗi lần đọc nó đều khóc, ôm bia mộ của Lệ Uyển mà mắng trách, ông ta nói: “Cô con gái này thật không hiền lành gì cả, đây không phải người tình kiếp trước, mà nhìn giống như kẻ thù kiếp trước của tôi thì đúng hơn.” 

Tô Yên biết tin Tần Chấn Lâm đã khóc rất nhiều lần trước mộ mẹ cô, cô mỉm cười vui mừng. 

Lục Cận Phong bên cạnh rùng mình.
Bình Luận (0)
Comment