Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 308

Không thể không nói, Hoàng Nam thực sự đối với Lâu Doanh như thể nắm chắc trong lòng bàn tay. 

Nếu Lâu Doanh phát hiện ra thân phận của mình, thì chắc hẳn việc chém Lệ Quốc Minh một nhát dao chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Lâu Doanh mà nói thì nó có thể ảnh hưởng lớn tới cả đời. 

Tô Yên nắm chặt lấy tấm ảnh ố vàng, khóe miệng giật giật: “Chủ Nam Miêu, chủ thật đúng là người không tử tế gì cả, để lại cho cháu một vấn đề lớn như này, chú nói chú đã giữ bí mật nhiều năm như vậy, thế giờ chú nói cho cháu biết làm gì chứ.” 

Điều này thực sự khó xử, không thể để cho Lâu Doanh biết được, không được phép tiết lộ, nhưng nếu để mãi trong lòng thì nó chính là một nút thắt lớn. 

Đây là đang muốn làm khó cô mà. 

Hoàng Nam xúc động cười: “Chú đã chôn nửa người trên đất vàng, cũng không thể mang bí mật này vô quan tài được, dù sao sớm muộn gì chuyện này chủ nói cho cháu biết, còn về việc có nên nói cho Lâu Doanh hay không, là do cháu tự quyết định.” 

Tô Yên cười khổ hỏi: “Chú Nam Miêu, kế hoạch của chủ trong tương lai là gì?” 

Cố ý đến tìm cô, tiết lộ bí mật lớn cho cô biết, chắc hẳn ông ấy đang ngầm tính toán gì đó. 

Hoàng Nam thở dài: “Thiên Long giờ đây đã không còn là Thiên Lang của quá khứ, Lệ Quốc Minh đi tù, Tần Chấn Lâm cũng đã chết, mẹ cháu thì đã yên nghỉ nơi suối vàng, bằng hữu cũ đều không còn, chú định sẽ đi ngao du khắp nơi.” 

Chuyện Tân Chân Lâm giả chết, theo lẽ tự nhiên thì đương nhiên càng ít người biết càng tốt. 

“Chú Nam Miêu, hãy trân trọng mọi con đường, khi có thời gian thì hãy quay trở lại.” 

“Được rồi.” Đôi mắt đục ngầu của Hoàng Nam đầy tang thương, nó tràn đầy tâm sự: “Tiểu Yên, mộ mẹ cháu ở đâu? 

Khi tới Để Đô, với tư cách là người ái mộ của Lệ Uyển, Hoàng Nam nhất định phải tới mộ thỉnh lễ. 

Trong lòng Tô Yên có chút sững sờ, sau khi nói cho Hoàng Nam địa chỉ, cô nhanh chóng gọi điện cho Tần Chẩn Lâm. 

Tân Chân Lâm nhận được điện thoại của Tô Yên, khẽ than thở: “Con gái, sao có thể để cái kẻ Nam Miêu hôi hám đó đến cúng lễ mẹ con chứ? Đây không phải là đang gián tiếp cắm sừng cho cha hay sao?” 

Tô Yên: “…” 

“Nghe tôi nói này lão Tần, sao lòng ông nhỏ nhen quá vậy, mẹ tôi đi rồi là chuyện tốt, nếu mẹ tôi còn ở đây, có lẽ ông sẽ nhốt bà ấy ở nhà, không cho gặp ai hết, và cũng không cho ai gặp bà ấy.” 

Tần Chấn Lâm là người có đầu óc nhỏ nhen và sở hữu, nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. 

Bia mộ của mẹ cô đều bị Tần Chấn Lâm thay đổi, chỉ có một câu “Chồng, Tô Đình Nghiêm lập” 

Chữ được khắc trên bia mộ được Tần Chấn Lâm thay đổi thành câu “Mộ của vợ tôi, chồng Tần Chấn Lâm lập”. 

Chỉ một câu đơn giản thế thôi cũng để người ta thấy được tính bá đạo và chiếm hữu của Tần Chấn Lâm ghê tởm thế nào. 

Lúc sống, không thể trở thành một cặp vợ chồng, lúc ra đi cũng phải đặt tên trên bia mộ. 

Tần Chấn Lâm ở đầu bên kia điện thoại lẩm bẩm: “Tính tình như mẹ con, con đánh chết cha luôn đi cũng được.” 

Tô Yên thính tai, nghe được không khỏi mừng rỡ. “Mau trốn đi, tôi cúp máy đây.” 

“Chờ đã, con gái, khi nào họ của con sẽ được đổi lại?” 

“Tôi không có ý định thay đổi, ông đừng lo lắng, cứ như vậy đi.” Nói xong Tô Yên trực tiếp cúp điện thoại. 

Nếu thay đổi tên thì cách phát âm trong tên của cô sẽ rất phức tạp. 

Lúc đầu, mẹ cô đã chọn chữ Yên cho cô, không chỉ vì chữ Yên có nghĩa là ngày và đêm, mà còn vì Tô và Yên là đồng âm, cái tên này đã chứa đựng tình yêu thương của mẹ cô dành cho Tần Chấn Lâm, đổi họ hay không thì cũng không giải quyết được nhiều vấn đề. 

Bất kể như thế nào, Tô Đình Nghiêm cũng có ơn nuôi dưỡng và dạy dỗ cô, cô không thể vô ơn bội nghĩa được. 

Vì vậy, vấn đề thay đổi họ là việc không có gì phải thương lượng. 

Sau cuộc điện thoại, Tô Yên bước vào phòng, còn Lẩu Doanh và Bạch Phi Minh thì chơi cờ một cách chán nản. 

“Chị ơi, chú Nam Miêu nói gì vậy?” Lâu Doanh vừa cúi mặt chơi cờ vừa hỏi. 

“Không có chuyện gì, ông ấy tới chào tạm biệt chị. Nhân tiện hỏi nơi an nghỉ của mẹ ở đâu.” Tô Yên treo bức ảnh lên: “Chị đi ra ngoài làm chuyện, mấy đứa..” 

Lâu Doanh xua tay: “Chị cứ đi đi, em và Phi Minh ở nhà nghỉ ngơi.” 

Tô Yên có chút buồn bực.
Bình Luận (0)
Comment