Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 405


Sau khi Lâu Doanh ngất đi, người đàn ông bị bắt giữ đứng dậy, ngẩng đầu và lộ khuôn mặt ra.
Đó là Ngô Sở Long.
Ngô Sở Long cởi áo khoác trên người ra ném xuống biển, đi về phía Lâu Doanh đang bất tỉnh, nhéo nhéo mặt Lâu Doanh, nở nụ cười nham hiểm: “Không phải cũng vẫn rơi vào tay tôi đó thôi, ném người lên thuyền mang đi.”.

harry potter fanfic
“Vâng, cậu Ngô.”
Nhóm người tỏ ra cung kính với Ngô Sở Long, bọn họ bắt Lâu Doanh lên chiếc thuyền đã được chuẩn bị sẵn trước đó.
Ngô Sở Long quay đầu lại và liếc về hướng rừng sương mù, cười khinh thường: “Cái gì mà ững như thành đồng,
không phải là cũng bị đại ca của chúng ta đã tìm ra kẽ hở thôi sao, ngày Vương Bài thay thế Ám Dạ đã tới trước mắt rồi.”
...
Người trực trong phòng thông tin là Vương Khả.
Sau khi Lục Cận Phong truy hỏi một hồi, anh đã có được một manh mối quan trọng.
Vương Khả nói: “Đại ca, tôi thật sự không dám rời khỏi phòng thông tin một bước nào.

À đúng rồi, Thanh Nhu có đến đưa tìm tôi, đưa đến cho tôi mấy chai rượu ngon, tôi có lén uống hai ngụm.”
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Cận Phong hơi nheo lại: “Vương Thanh Nhu đâu?”
“Đại ca, Vương Thanh Nhu không có ở trong ký túc xá, đi khắp nơi cũng không hề tìm thấy người.”
Trong lòng Lục Cận Phong nghĩ “không ổn rồi” liền lập tức bước ra khỏi phòng thông tin.
Thật tình cờ, Xa Thành Nghị đã đến.

“Tôi đang có một vài chuyện muốn bàn với cậu.”
“Vừa đi vừa nói.” Lục Cận Phong đi về phía phòng ngủ.
Xa Thành Nghị nói: “Tôi đã phân tích máu cho Tô Duy và phát hiện ra một số vấn đề.

Có chất amphetamine trong đó”.
Lục Cận Phong dừng bước: “Ý của cậu là, Tô Duy cậu ta...”
Xa Thành Nghị gật đầu: “Ừm, chuyện này tôi tạm thời sẽ giấu Tô Yên.

Thành phần có trong máu rất ít, chắc không phải là do đồ ăn hai ngày nay ăn vào.”
“Ừm, tôi hiểu rồi.” Lục Cận Phong tiếp tục đi về phía trước: “Bản đồ thật rất có khả năng bị đánh cắp rồi.”
“Ý của cậu là bản đồ phòng ngự của hòn đảo đúng không?” Xa Thành Nghị vô cùng sửng sốt: “Vậy thì khinh khủng rồi, cho dù có người lẻn lên đảo thì cũng không biết.”
“Đã lên rồi.” Lục Cận Phong nhanh chóng trở về phòng, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đều ở đó.
Hạ Thiên hỏi: “Cha, sao rồi à?”
“Hai đứa cứ chăm sóc em đi.” Lục Cận Phong đi thẳng đến đầu giường, sờ dưới gối, nhưng thật sự không có gì.
Xa Thành Nghị căng thẳng nói: “Thật sự mất rồi?”
Lục Cận Phong gật đầu, lật gối và ga giường lên.
Xa Thành Nghị vỗ trán: “Một thứ quan trọng như vậy mà anh lại đặt nó ở dưới gối.

Nhìn qua đã biết anh không có kinh nghiệm giấu tiền riêng.


Dưới gối là nơi nguy hiểm nhất.”
Lục Cận Phong nghiêm túc nói: “Yên Yên mỗi tháng đều cho tôi đủ tiền tiêu rồi, tôi không cần phải giấu tiền riêng, cậu đừng có mà chia rẽ quan hệ vợ chồng của tụi tôi.”
Xa Thành Nghị: “...”
Người anh em, đây là chuyện mấu chốt à?
Khát khao tồn tại này cũng thật là đáng nể.
“Cha ơi, hai người đang tìm cái gì thế?”
“Cha của nhóc đã làm mất bản đồ của đảo rồi, điều này tương đương với việc các cái bẫy trên đảo chỉ còn là đồ trang trí mà thôi.” Xa Thành Nghị rất bực mình, lẩm bẩm: “Ai lại thông minh như vậy, biết bản đồ trong phòng thông tin là giả, biết bản đồ thật nằm ở dưới gối của hai vợ chồng cậu.”
“Ai lấy trộm cũng không quan trọng, tôi còn có kế hoạch thứ hai.” Lục Cận Phong liếc nhìn Xa Thành Nghị một cái, vẻ mặt ít được trông thấy, nên lấy làm lạ: “Làm đại ca của người khác, một chút ý thức đề phòng như vậy vẫn nên có.”
Đang nói chuyện, Tô Yên đã trở lại.
“Trở về rồi à, tình hình thế nào rồi?” Tô Yên nói: “Vừa rồi ở cửa em nghe nói là bản đồ đã mất rồi? Là cái sao? Tô Yên lấy ra một cái USB.
“Chị dâu, sao cái này lại ở trong tay cô?” Xa Thành Nghị kinh ngạc hỏi.
“Ban nãy trên đường trở về tôi đã nhặt được đấy.” Tô Yên đưa đồ cho Lục Cận Phong: “Những thứ quan trọng như vậy sau này cất giữ cho đàng hoàng.”
Lục Cận Phong nắm chặt tay, cầm USB trong lòng bàn tay.
Những lời này Tô Yên đầy kẽ hở, cô chưa từng nhìn thấy bản đồ, làm sao biết USB này chính là bản đồ của đảo?
Lục Cận Phong không nói gì, mà chỉ hỏi: “Em đi đâu đấy?”
“Đi gặp Tiểu Duy, em ấy khá yếu.” Tô Yên hỏi: “Mà này, bên phía Lâu Doanh sao rồi? Thật sự có người ẩn náu trên đảo sao?”
“Tạm thời không rõ.” Lục Cận Phong đưa USB cho Xa Thành Nghị: “Cậu cứ giữ đi, cậu có kinh nghiệm giấu đồ.”

Xa Thành Nghị: “!!!”
Lục Cận Phong bước tới ghế sô pha, mở máy tính lên, trên máy tính là bản đồ từ trên nhìn xuống của toàn bộ hòn đảo, giống như một tấm lưới dày đặc, trên đó có nhiều chấm xanh đỏ.
Chấm đỏ liên tục nhấp nháy, còn chấm xanh lục liên tục di chuyển.
Xa Thành Nghị sửng sốt: “Lục Cận Phong, cái này...”
Chấm màu xanh lá cây tượng trưng cho việc có người đã lên bờ.
Từ vị trí của các chấm xanh có thể thấy bọn họ đang đi đến khu rừng sương mù.
Không có bao nhiêu người, chắc khoảng mười mấy người.
Lục Cận Phong ngắt lời Xa Thành Nghị: “Thật tình cờ bắt được con rùa trong bình, có mạng đến, nhưng không có mạng về đâu.”
Đánh giá theo phản ứng của Xa Thành Nghị, Tô Yên ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng: “Lục Cận Phong, những thứ hiển thị trên đây là có ý gì? Những chấm xanh đỏ tượng trưng cho cái gì?”
Hạ Phi giải thích: “Mẹ à, chấm đỏ là nơi đặt các bẫy trên đảo.

Chấm xanh có nghĩa là có người ngoài xâm nhập.

Bây giờ những người đó đang đến gần các chấm đỏ.”
Đột nhiên, một vài chấm xanh xuất hiện, hướng di chuyển của những chấm xanh chính xác là căn phòng nơi Tô Duy ở.
Lục Cận Phong lập tức mở máy tính khác lên, dưới camera giám sát, tám người đàn ông chạy thẳng đến chỗ ở của Tô Duy, nhanh chóng bế Tô Duy từ bên trong di tản ra ngoài.
Tô Duy đang ở trong trạng thái hôn mê.
Xa Thành Nghị nhìn chằm chằm vào máy tính, kinh ngạc: “Đây không phải là người của Hùng Sư sao?”
Nhìn thấy Tô Duy bị bắt cóc, Tô Yên lo lắng nói: “Lục Cận Phong, mau phái người ngăn cản lại đi.”
“Không kịp nữa rồi.” Lục Cận Phong chỉ nói một câu như vậy.
Ánh mắt của Xa Thành Nghị đầy nghi ngờ liếc nhìn Lục Cận Phong một cái, đây là địa bàn của Lục Cận Phong, anh muốn ngăn cản một đám người, không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Xa Thành Nghị không nói lời nào.

Lục Cận Phong đứng dậy, dặn dò: “Yên Yên, em với mấy đứa nhỏ ở trong phòng đi nhé.”
Nói xong Lục Cận Phong đi ra ngoài, hơn nữa còn điều mấy chục người đến canh phòng.
Xa Thành Nghị đi theo anh ra ngoài: “Vừa rồi tại sao cậu lại nói dối Tô Yên? Cậu cố ý cho người của Hùng Sư mang Tô Duy đi sao?”
“Cậu ta ở trên đảo, mới là mối nguy hiểm lớn nhất.”
Ánh mắt Lục Cận Phong kín như bưng: “Vừa rồi Yên Yên đã nói dối, USB trong tay cô ấy chắc là t mang ừ chỗ Tô Duy về.”
Xa Thành Nghị lại kinh ngạc: “Ý của cậu là, Tô Kiệt mới chính là cái tên nội gián đó? Nhưng tại sao cậu ta lại phải làm như vậy? Nếu như muốn tấn công Ám Dạ thì cũng sẽ không cho có bấy nhiêu người đó đến, Tô Yên lại là chị gái của cậu ta, cậu lại còn có ân cứu mạng với cậu ta, lúc trước nếu không phải cậu đã sắp xếp cho cậu ta làm phẫu thuật ghép tim thì cậu ta đã chết từ lâu rồi.”
Lục Cận Phong châm một điếu thuốc, nhìn chằm chằm mặt biển: “Dù sao thì cậu ta cũng là con trai của Lệ Quốc Minh.”
“Ý của cậu là, cậu ta báo thù cho cha mình?” Xa Thành Nghị cau mày: “Có phải cậu đã biết Tô Duy có vấn đề từ lâu rồi đúng không, vậy tại sao cậu lại còn đưa người lên đảo?”
“Chắc Yên Yên cũng đã nhận ra ít nhiều gì rồi.”
“Tôi không hỏi cậu điều đó.” Xa Thành Nghị sắp sốt ruột đến chết rồi.
“Dù sao thì cậu ta cũng là em trai của Yên Yên.

Trong những năm bị Tần Phương Linh và Tô Vân ức hiếp và cay nghiệt, Tô Duy và Yên Yên cũng có thể xem là nương tựa lẫn nhau.”
Lục Cận Phong dừng lại một lúc, sau đó mới nói thêm: “Tô Duy còn là con trai của bạn mẹ vợ tôi, em trai ruột của Lâu Doanh, Tần Nhã Hân và Tần Nhã Đan đã chết rồi, nếu Tô Duy xảy ra chuyện, giữa Yên Yên và tôi sẽ nảy sinh vướng mắc, sẽ đắc tội với một nhóm người, không đáng đâu.”
Xa Thành Nghị thở dài: “Đàn ông đã có gia đình đúng là khác hẳn, nghĩ đến trước đây cậu phóng khoáng như thế nào, haiz, bây giờ còn phải lo lắng chuyện này, chuyện kia, vậy bây giờ phải làm sao? Thờ ơ à?”
“Có thể giữ mạng của Tô Duy lại.

Về phần những người khác, đừng nghĩ tới việc ra khỏi đây.

Tôi đã phái người mai phục dưới khu vực biển từ lâu rồi.”
“Chẳng trách cậu vẫn còn nhàn hạ thoải mái hút thuốc ở đây.” Xa Thành Nghị thở phào nhẹ nhõm: “Làm tôi lo sợ không đâu một trận.”.

Bình Luận (0)
Comment