Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 83


Tô Yên nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông trong xe chính là người cầm súng mà cô đã gặp ở nghĩa trang lần trước.

Người đàn ông nhìn cô, đột nhiên cười với cô, xuống xe, đi tới trước mặt cô, rất khiêm tốn nhã nhặn: “Tô Yên.”
Người này biết cô sao?
Nhằm vào cô mà tới à?
“Ông là?” Tô Yên ổn định tâm tình lại, đương nhiên sẽ không nói ra chuyện cô đã từng gặp ông ta ở nghĩa trang trước đây.

Hơn nữa Tô Yên căn bản cũng không quen biết đối phương.

Người đàn ông mỉm cười: “Chú họ Lệ, Lệ Quốc Minh, cháu có thể gọi chú là chú Lệ..., chú là bạn của mẹ cháu.”
“Bạn của mẹ?” Tô Yên không có chút ấn tượng nào, mẹ của cô mất sớm, hơn nữa khi mẹ cô còn sống rất hiếm khi nhìn thấy mẹ cô có qua lại với ai hay có bạn bè gì.

Một người đàn ông với một khẩu súng làm sao có thể quen biết mẹ của cô được?
“Tại sao tôi chưa từng gặp ông?”
Lệ Quốc Minh cười nói: “Chú và mẹ cháu đã không gặp nhau hơn hai mươi năm rồi.

Cách đây không lâu chú mới biết tin mẹ cháu đã qua đời rồi, biết được là bà ấy còn một người con gái, nên tôi mới đến xem thử.”
Cố ý đến thăm con gái của một người bạn đã qua đời, mối quan hệ giữa hai người chắc chắn không bình thường.

Phản ứng đầu tiên trong đầu Tô Yên là nghĩ rằng, ông ta có phải là người mẹ cô thích không?
“Tiểu Yên, có thể cùng nhau đi ăn một bữa cơm được không?” Giọng điệu của Lệ Quốc Minh có vẻ mong đợi: “Ba tiếng nữa, máy bay của chú sẽ cất cánh.

Chú muốn ăn một bữa cơm với cháu trước khi đi.

Cháu trông rất giống mẹ của mình.”
Tô Yên không biết tại sao, cô không thể chịu nổi ánh mắt của Lệ Quốc Minh, vô thức gật đầu.

Lệ Quốc Minh vui mừng khôn xiết: “Chú đặt nhà hàng rồi, lên xe đi.”

Tô Yên vừa đi theo ông ta như bị ma xui quỷ khiến.

Trong một căn phòng vip to lớn, chỉ có Lệ Quốc Minh và Tô Yên.

Lệ Quốc Minh nhiệt tình gắp thức ăn cho Tô Yên: “Tiểu Yên, ăn nhiều một chút, mẹ cháu trước đây thích ăn nhất là cá vược hấp đấy.”
“Chú biết mẹ tôi thích ăn cá vược sao?”
Xem ra quan hệ thực sự không bình thường, Tô Yên ngập ngừng hỏi: “Chú Lệ, không lẽ chú yêu thầm mẹ ruột của cháu à?”
Nghe vậy, Lệ Quốc Minh cười to lắc đầu: “Con bé này, cháu thật dám nghĩ đấy, chú với mẹ của cháu là bạn...!thân nhất, không phải loại quan hệ như cháu nghĩ đâu.”
Xem ra thật sự không phải rồi.

“Xin lỗi, cháu đã hiểu lầm rồi.” Tô Yên cười, rồi cô tiếp tục ăn.

Lệ Quốc Minh ăn không nhiều gì, căn bản đều là xem Tô Yên ăn.

“Tiểu Yên à, trong những năm tháng mẹ của cháu kết hôn với Tô Đình Nghiêm, bà ấy có hạnh phúc không?”
Tô Yên nghĩ đến mẹ, trong lòng lại có chút thương cảm và hoài niệm: “Chắc là mẹ hạnh phúc đấy, bà ấy rất thích cười.

Khi mẹ cười, trông rất xinh đẹp, rất ấm áp.”
Trong ấn tượng của Tô Yên, mẹ cô luôn là người nhã nhặn, điềm tĩnh, chăm lo nhà cửa tươm tất gọn gàng, trong sân trồng rất nhiều loại hoa đẹp, một khi đến mùa xuân sẽ đẹp vô cùng.

Công ty của Tô Đình Nghiêm gặp khó khăn, chỉ cần mẹ ra mặt thì không có gì là không thể giải quyết được.

Lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, bên ngoài có thể giải quyết được chuyện lớn nhỏ của công ty, giúp cho sự nghiệp của chồng ngày một đi lên, bên trong thì quán xuyến nhà cửa nề nếp gọn gàng.

Trong mắt Tô Yên, mẹ cô là một người hoàn mỹ.

Nhưng một người hoàn mỹ như vậy lại gặp phải kẻ phản bội như Tô Đình Nghiêm, cô không biết khi mẹ cô qua đời có biết chuyện giữa Tô Đình Nghiêm và Tần Phương Linh hay không.


Tô Yên cũng không thể hiểu nổi tại sao một người xinh đẹp, dịu dàng và hiền lành như mẹ lại thích Tô Đình Nghiêm.

Lệ Quốc Minh cảm khái: “Khi mẹ của cháu cười quả thực rất đẹp.

Hơn hai mươi năm rồi, không ngờ rằng thứ nhận được lại là tin bà ấy đã qua đời.”
Lệ Quốc Minh nói mãi nói mãi, khóe mắt có hơi ươn ướt.

Dáng vẻ đó không phải là diễn, trong lòng Tô Yên vô cùng tò mò.

Cô không biết gì về thân thế và quá khứ của mẹ mình, không biết một chút gì cả, Tô Đình Nghiêm cũng chưa bao giờ đề cập đến.

“Chú Lệ, làm sao chú và mẹ cháu lại biết nhau?”
Lệ Quốc Minh né tránh câu hỏi này và cười nói: “Tiểu Yên, ăn nhiều một chút đi.

Lần này đi, chú Lệ không biết lần sau đến khi nào mình mới quay lại nữa.”
Tô Yên cũng rất biết điều không truy hỏi nữa.

Ăn xong, Tô Yên đứng ở cửa nhà hàng tiễn Lệ Quốc Minh.

Lệ Quốc Minh tiến lên vài bước, sau đó quay lại, lấy ra một sợi dây chuyền ra: “Tiểu Yên, cái này là của mẹ cháu, nên giao lại cho cháu.”
“Của mẹ cháu sao?”
Tô Yên nhìn sợi dây chuyền trên tay, mặt trên sợi dây chuyền vậy mà lại có thiết kế đầu mèo và thân rắn, trông rất kỳ quái, toát ra cảm giác thần bí.

“Cất kỹ đi.

Đây là món đồ năm đó mẹ cháu để quên ở chỗ của chú.


Bây giờ giao lại cho cháu, xem như là trả lại cho nguyên chủ.”
Lệ Quốc Minh lên xe, vẫy tay với Tô Yên, rồi nói với tài xế: “Tới sân bay.”
Tâm trạng của Lệ Quốc Minh rất tốt.

“Ông Lệ, ngài giao sợi dây chuyền cho cô cả rồi sao?”
“Để con bé một mình ở lại Đế Đô, tôi cũng không yên tâm lắm.

Có sợi dây chuyền ở bên, nếu một ngày nào đó con bé thật sự gặp phải chuyện gì, nói không chừng nó có thể bảo vệ con bé.”
“Ông Lệ, ngài thật sự đã suy nghĩ cho cô cả rất chu đáo.”
...!
Tô Yên đeo sợi dây chuyền trên cổ, nếu như đã là di vật của mẹ cô thì cô đương nhiên cô sẽ bảo quản thật tốt.

Tô Yên nhìn lướt qua thời gian, cũng đã đến giờ đi làm rồi, vì vậy cô mới vội vàng đến công ty.

Vừa mới ngồi xuống trước máy tính, Lưu Hạo đi tới: “Tô Yên, tổng giám đốc Lục đã đến công ty rồi.”
Lục Cận Phong không tiếp tục dưỡng thương mà đến công ty để làm gì chứ?
Chân suýt chút nữa là bị phế luôn rồi, làm sao có thể hồi phục nhanh như vậy được?
Cả buổi chiều, Tô Yên có chút lơ đễnh, vừa nghĩ đến chuyện của cô với Lục Cận Phong, cùng ông chủ Lục hẹn hò, có cảm giác như một giấc mơ vậy.

Chuyện Tô Đình Nghiêm tung tin Tần Phương Linh ngoại tình không ngừng sôi sục trên mạng, đồng nghiệp trong công ty cũng đang bàn tán xôn xao, nhưng khi Tô Yên đến gần, mọi người đều biết điều mà im lặng hoặc chuyển chủ đề ngay.

Văn phòng của tổng giám đốc.

Lục Cận Phong ngồi trên xe lăn, lần này anh thật sự đã bị què, phải ngồi xe lăn.

“Nói cho tôi biết, tại sao lại đem xe đến bãi thải để xử lý? Cậu đang bao che cho ai?”
Vẻ mặt Lục Cận Phong nghiêm túc.

Lục Minh Khánh không dám đối mặt với Lục Cận Phong, cười nói: “Anh à, anh đang nói cái gì vậy, sao em lại nghe không hiểu? Xe bị tông hỏng, em bảo người kéo đi xử lý, chỉ là một chiếc xe mà thôi, anh sẽ không keo kiệt như vậy chứ.”
“Lục Minh Khánh.” Lục Cận Phong tức giận vỗ bàn, vẻ mặt lạnh lẽo: “Rốt cuộc là ai đã động tay vào chiếc xe? Đừng để tôi phải hỏi lại lần thứ hai.”
Lục Cận Phong đã cho người đi điều tra chuyện phanh xe bị hỏng hóc, mới biết rằng Lục Minh Khánh đã đem xe đi xử lý trước rồi.


Có thể khiến cho Lục Minh Khánh phải bảo vệ, Lục Cận Phong nhắm mắt cũng có thể đoán ra được đó là ai.

“Anh, em, anh...” Lục Minh Khánh ánh mắt lóe sáng, ấp a ấp úng.

“Anh Cận Phong, anh đừng trách anh ấy, là em làm đấy.” Tần Nhã Hân đẩy cửa bước vào: “Vốn dĩ em chỉ muốn dạy cho Lưu Hạo một bài học, ai mà ngờ anh ta lại rủ Tô Yên đến núi Đào Hoa, hơn nữa anh Cận Phong cũng đi theo.

Anh Cận Phong, em biết mình đã làm sai rồi, em cũng không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy.

Vết thương của anh đã đỡ hơn chưa?”
Tần Nhã Hân rất thông minh, kéo Lưu Hạo vào để chịu tội thay, đương nhiên là cô ta không dám thừa nhận là mình đã nhắm vào Tô Yên.

“Sao cô lại ở công ty?” Lục Cận Phong nheo mắt thật sâu, giọng điệu lạnh lùng: “Cô quay về đây khi nào vậy?”
“Em đã quay về được một khoảng thời gian rồi, không phải là em muốn cho anh Cận Phong một bất ngờ sao.” Tần Nhã Hân mỉm cười nắm lấy tay Lục Cận Phong, trên mặt có nét ngượng ngùng của một cô gái nhỏ: “Anh Cận Phong, em nhớ anh rồi.

Đã lâu rồi anh không đến thăm em đấy, nên em đã đã nhờ anh Minh Khánh giúp để em vào công ty.”
Ánh mắt Lục Cận Phong như một con dao bắn về phía Lục Minh Khánh, Lục Minh Khánh cúi đầu.

“Đi về ngay cho tôi.” Lục Cận Phong rút tay lại, một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Em không về đâu, em muốn ở lại.

Anh Cận Phong, anh đừng giận, lần này em thực sự đã biết sai rồi, em chỉ muốn dạy dỗ quản lý Lưu mà thôi.

Anh có thể nể mặt chị em mà tha thứ cho em được không? Sau này mỗi ngày em sẽ chăm sóc cho anh Cận Phong xem như là trừng phạt em có được không hả?” Tần Nhã Hân nắm lấy tay Lục Cận Phong làm nũng.

“Nếu như không phải là nể mặt chị cô, bây giờ tôi đã đưa cô đến đồn cảnh sát rồi.” Lục Cận Phong bóp tay Tần Nhã Hân, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám động vào một sợi tóc của Tô Yên thì đừng trách tôi trở mặt vô tình, bây giờ cút ngay cho tôi.”
Lục Cận Phong không phải đồ ngốc, làm sao có thể tin lời nói dối muốn dạy dỗ Lưu Hạo của Tần Nhã Hân cho được.

Tần Nhã Hân hoảng hốt, uất ức rơi lệ: “Anh Cận Phong, chị gái em vì anh mà mất cả mạng sống, vậy mà bây giờ anh lại vì một con nhỏ Tô Yên mà mắng em.

Anh có xứng với chị gái em không?”.

Bình Luận (0)
Comment