Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 30

An Hảo xuống xe buýt, vì trời quá lạnh, kéo chặt đồng phục trên người, vì Lưu Cảnh Thiên cách trường A hơi xa, cô phải đổi xe buýt mới được.

Sau khi xuống xe, xoay người đi theo đường mòn đến trạm xe kia, sắc trời mùa đông vô cùng tối, đèn đường lại hư, cô cầm điện thoại chiếu đèn, vừa đi vừa trực giác sau lưng có người đi theo.

Cô không trực tiếp quay đầu nhìn, chỉ mơ hồ cảm giác dường như vừa mới bắt đầu là có xe nào đi theo mình, sau đó mấy người trên xe đó xuống, vẫn đi theo mình.

Cô càng đi càng nhanh, định đi ra khỏi con đường này trước, đến đường phía trước nhiều người nhiều xe sẽ không có chuyện gì, chợt cảm giác được những người đó cách mình ngày càng gần.

Kỳ quái! Sao cô bị người ta theo dõi?

Vừa đi vừa cầm chặt điện thoại, đang suy nghĩ có cần gọi điện cầu cứu hay không, nhưng bây giờ một khi cô chủ động gọi đi, những người đó nhất định sẽ lập tức làm gì cô.

Bước nhanh đi, đang do dự, trong nháy mắt những người kia theo sát, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, cúi đầu nhìn, hiện tên là Tả Hàn Thành!

Cô nhanh chóng tiếp điện thoại: “A lô.”

“Ở đâu?”

Không ngờ tới sau hai ba ngày Tả Hàn Thành đi công tác không có liên lạc, vừa gọi điện thoại tới liền hỏi trực tiếp như vậy.

An Hảo vừa chú ý mấy người sau lưng, vừa ngẩng đầu nhìn bảng tên đường cách đó không xa, bên trên có ba chữ ‘Đường Vọng Giang’.

“Tôi ở Vọng Giang…”

Lời còn chưa dứt, sau lưng bỗng nhiên bị một lực mạnh nhào tới, điện thoại chợt bị đoạt đi.

An Hảo bị tấn công lảo đảo, vì đầu choáng váng mà không chống đỡ nổi, cả người trực tiếp nặng nề ngã lên tường trong đường hẻm gần đó, trên vai đau đớn.

“Kỷ nữ nhỏ! Muốn kêu người đến cứu cô đúng không!”

An Hảo ngước mắt lên liền thấy một người mặc đồ nam đầu trọc đang đến gần mình, anh ta vừa nói vừa hung hăng đập điện thoại cô xuống đất.

Màn hình điện thoại trong nháy mắt vỡ vụn, màn hình tối đi, sắc mặt An Hảo trầm xuống, ngước mắt lên nhìn người đàn ông đầu trọc kia, tận lực giữ bình tĩnh: “Anh là ai?”

“Cô quan tâm tôi là ai? Tôi nghe nói kỷ nữ nhỏ cô rất lợi hại, hai người anh em của tôi bị cô đánh một trận ở quán bar, sau này ngay cả ba mẹ nó cũng bị cô dạy dỗ, cô đúng là phách lối!”

Nghe lời anh ta, sắc mặt An Hảo liền biến đổi.

Lại là côn đồ hai tiểu vương bát đản Hứa gia kia tìm tới!

Nếu là An Hảo bình thường, với Thái cực của chính cô có thể thuận lợi chạy tới nơi xe chạy nhiều người, những người này cũng không dám ra tay với cô.

Nhưng bây giờ cô ngay cả đi bộ cũng không có bao nhiêu sức lực, cũng chỉ có thể cứng rắn chống mặt tái nhợt, biểu tình không đổi nhìn bọn họ.

Lúc mấy tên côn đồ mặt đầy tà ác cười đến gần cô, cô bỗng cúi người xuống. Né tránh tay người đàn ông cầm đầu vươn về phía mình, dùng bả vai hung hãn đụng anh ta, xoay người chạy.

“Kỷ nữ thối!” Người đàn ông đầu trọc ôm bụng bị cô đụng, quay đầu lệnh mấy anh em sau lưng bắt cô lại.

An Hảo vừa chạy mấy bước cũng vì thân thể suy nhược mà lảo đảo, mấy người đàn ông trẻ tuổi kia liền nhân cơ hội tiến lên níu cổ áo cô lại, dùng sức đè cô vào tường.

Thân thể lại đụng vào tường một lần nữa, cô ngước mắt lên, nghiêm nghị nói: “Tôi cảnh cáo mấy người! Đừng tưởng rằng chỉ có hai tên nhóc họ Hứa kia biết côn đồ mấy người! Tôi muốn thì cũng có! Các người chú ý cho tôi! Dám động thủ với tôi, cẩn thận sau này bà cô chặt cánh tay mấy người!”

“Ay da! Kỷ nữ này thật độc ác! Lão tử thích! Nghe hai anh em kia của tôi nói tuổi của cô cũng không lớn lắm, cũng là học sinh trung học, từng ngủ với đàn ông chưa? Có muốn các anh cho em lĩnh hội một lần cái gì gọi là tung bay dục tiên thật tốt không?”

Trong lòng An Hảo căng thẳng, ánh mắt cẩn thận quan sát hai bên đường hẻm.

Chỗ này đúng lúc ở giữa đường hẻm, cách hai bên đều rất xa, người đi đường bên ngoài vì chỗ này quá mờ mà căn bản không nhìn thấy tình hình trong này, cô cũng không có cách cầu cứu.

Điện thoại đã bị rớt bể, cô vừa làm bộ đau đớn xoa bả vai, vừa nhìn người đàn ông cười lạnh muốn nhào tới mình lần nữa, nhanh chóng lắc người né tránh.

Tên đàn ông đầu trọc kia nhào hụt, biểu tình trên mặt trong nháy mắt lạnh lẽo, quay đầu tức giận nhìn cô.

An Hảo cười: “Anh cho là bà cô đây là tiểu kiều yếu ớt mặc cho mấy người khi dễ sao? Muốn động tôi, kiếp sau đi!”

“X cô M!” Người đàn ông đầu trọc thấy biểu tình sắc bén của cô, nhất thời tức giận, ngoắc một cái, mấy đàn em sau lưng liền vọt tới, hoàn toàn đè lại An Hảo không chống nổi nhiều người, lúc cô bị đè lại, tiến lên kéo tóc cô, cưỡng ép cô ngẩng đầu lên, tay vỗ hai cái trên mặt cô: “Có tin tôi có thể X đến mức g!ết chết cô hay không!”

An Hảo xoay mặt đi, không có sức lực giãy giụa, chỉ thấy người đàn ông đầu trọc kia đưa tay xé đồng phục của cô: “Không cho cô nếm thử chút lợi hại thì thật sự cho là mình vô pháp vô thiên!”

“Cút ngay! Không được đụng vào tôi!”

Lúc anh ta kề sát lại cô, An Hảo mắng, đồng thời nôn về phía anh ta, sắc mặt người đàn ông đầu trọc liền khó coi, giơ chân lên hung hăng đạp bụng cô: “Tôi X cô! Đàn bà thúi cô dám nôn lên người lão tử!”

An Hảo bị đạp, lui về sau hai bước, trực tiếp ngã xuống góc chân tường, ôm bụng đau đớn, cô giơ tay ôm bụng, cắn răng đứng dậy muốn chạy ra ngoài.

“Bắt lại cô ta cho tao! Lột hết quần áo cô ta!”

Mấy người kia lại đuổi theo kéo đồng phục trên người An Hảo, An Hảo giãy giụa, dùng toàn bộ khí lực còn sót lại trên người thét lớn lên, nhưng vẫn bị bọn họ kéo lại.

“Đàn bà thối…”

Đàn ông đầu trọc kia cởi ra đai lưng, đi về phía cô, trong lòng An Hảo cuồng loạn, sợ rằng hôm nay mình thật sự xui xẻo đến mức bị những tên côn đồ này khi dễ ngay tại chỗ này, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi tay mấy người kia, tức giận thét lớn: “Khốn kiếp! Buông tôi ra! Cút ngay!”

Bỗng nhiên, đầu hẻm truyền tới tiếng thắng xe chói tai, mấy tên côn đồ theo bản năng ngước mắt nhìn đầu hẻm, chỉ nhìn thấy một chiếc xe đậu ở đó, có một bóng người xuống xe.

Ánh mắt bọn họ biến đổi, sao nơi này còn có người dừng xe?

An Hảo giãy giụa, không nhìn thấy tình hình đầu hẻm, bỗng nhiên dùng sức cắn cổ tay tên đầu trọc kia sắp đưa đến ngực mình, tên đầu trọc quát to lên, hung hăng đẩy cô ngã xuống đất.

An Hảo chỉ cảm thấy càng thêm choáng váng hoa ắt, thậm chí cả người không còn sức lực, nằm trên mặt đất lạnh như băng, trước mắt dần biến thành màu đen.

“Đại ca! Người kia đang đi vào!” Có người thấp giọng nói.
Bình Luận (0)
Comment