Lí Do Em Ở Lại

Chương 5

"Con chuẩn bị đi ra ngoài à?"

Từ nãy đến giờ, bà Thái cứ thấy con gái của mình nó sửa soạn các kểu, rồi chỉnh chu hơn lần khác nên sinh nghi. Lần này ăn mặc cũng có phần sang trọng hơn

"Dạ, con đi ra ngoài một chút"- An Nhiên tươi cười nói

"Ừm, đi sớm về sớm"- Bà Thái chỉ có thể dặn dò như vậy thôi. Nói chung là An Nhiên không phải kiểu người thích la cà

An Nhiên đi khuất khỏi nhà một chút là đã thấy một chiếc xe hơi sang trọng đậu trước mặt. Nàng e dè đi lại gần, cách cửa tự động mở ra làm nàng một phen giật mình.

An Nhiên nở nụ cười thân thiện với anh lái xe, anh ta cũng thú vị nhỉ. Nhìn anh có chút ngố tàu

Tú Anh ngồi trong phòng xem tạp chí, cô rất ít khi ra ngoài. Vừa lúc định ra ngoài thì có tiếng gõ cửa. Cô nhẹ nhàng tiến lại mở ra thì gặp ngay người mẹ kế


"Định ra ngoài hay sao?"

Bà Diệp tỏa vẻ mặt như những ngày thường nhưng hôm nay có chút ôn nhu. Bà phải đích thân đến phòng tìm Tú Anh vì cô cứ mãi trong phòng làm bà không thể gặp được

"Bà tìm tôi?"- Tú Anh ngước mặt lên nhìn rồi lại đẩy xe vào trong

Thế là bà Diệp từng bước đi vào, căn phòng thật ngăn nắp và gọn gàng. Mọi thứ được trang trí một cách tỉ mỉ, đúng là một người cầu toàn

"Lát nữa chuẩn bị xuống dưới dùng bữa tối cùng ta và một người nữa"- Bà Diệp mở lời trước, vì nếu không cả hai sẽ im lặng mãi

Tú Anh liền nhếch mép cười, biết ngay là ai rồi. Nhanh thật đấy, mới đó mà đã đến còn phải bắt cô xuống dùng bữa chung

"Tôi không tiếp"

"Đừng làm ta mất mặt, làm ơn cho gia đình này cái sĩ diện đi. Dù sao người ta cũng đến, xuống đó gặp nhau là chết hết hay sao?"


Trong lòng bà Diệp dâng lên cảm xúc khó chịu, bà không nghĩ là Tú Anh lại như vậy. Không vì bà cũng phải vì cái danh dự nhà này, mời người ta đến rồi không gặp thì họ sẽ đánh giá ra sao

"Tại sao tôi lại phải xuống dùng bữa trong khi bà chưa nói trước cho tôi biết. Tôi cũng là người trong gia đình này mà, bà có xem tôi còn tồn tại hay không?"- Vì không thể kìm chế được nên Tú Anh đã lớn tiếng đáp trả

"Được rồi, coi như ta sai. Con nghe theo lời ta lần này có được không? Nếu như người đó không phù hợp, tùy con quyết định"

Nghe câu sau có vẻ hài lòng,  được thôi, cái này là do bà ta nói chứ không phải cô đề nghị. Tú Anh cười thầm, chắc chắn sẽ không chấp nhận bất cứ một người nào

"Con nghĩ ta sẽ nghe theo lời của con à. Người mà ta đã chấm thì con lâu tới lượt con quyết định"


Sau 20 phút đi đường, cuối cùng thì An Nhiên cũng đã đến nơi. Anh tài xế lật đật chạy qua phía bên kia mở cửa.

Khi bước xuống xe, An Nhiên cũng phải há hốc mồm kinh ngạc trước độ rộng lớn của nơi này. Tuy là xem nhiều phim và thấy nhà trên đó to lớn nhưng chưa từng thấy ngoài đời.

Nàng chỉnh sửa quần áo lại, xem có sai sót gì không rồi mới dám bước vào trong. Bà Diệp vẫn thư thái ngồi xem hồ sơ

   "Phu nhân, cô An Nhiên đã đến"

Nghe vậy bà liền bỏ tài liệu xuống và ngước mặt lên nhìn. Bản thân rất hài lòng về người con gái này, rất biết cách ăn mặc.

An Nhiên không biết nói gì, chỉ nở nụ cười tươi như lời chào hỏi. Thế là cả hai cùng ngồi xuống bàn ăn, nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Đúng là rộng lớn và sang trọng, bàn ăn dài độ 3-4 mét, người hầu thì đứng phía sau.
"Cô đợi một chút, con gái ta sẽ xuống ngay"

"Dạ không sao!!"

Trong lòng An Nhiên có chút hồi hộp, đây là lần đầu tiên nàng dùng bữa nơi sang trọng. Trong đầu luôn suy nghĩ người kia sẽ ra sao, có đẹp hay không, rồi dung mạo như thế nào, cao hay lùn, . . . Nói chung là rất nhiều hình ảnh mà nàng tự tạo ra

Tú Anh lúc này mới xuống, quản gia Tô giúp cô đẩy chiếc xe lăng, còn ăn bận thì đơn giản không cầu kì. Cô đã cố tình như vậy, chỉ mỗi cái áo sơ mi bằng lụa màu trắng cùng với chiếc quần ống rộng thế là xong

An Nhiên bình tĩnh cho đến khi Tú Anh xuống, người trước mắt thật sự rất đẹp. Phải nói là trên cả hoàn hảo, những bộ phận trên khuôn mặt hài hòa với nhau tạo nên một sức hút khó cưỡng

Còn Tú Anh thì chẳng khác mấy, cô cũng nhìn An Nhiên rồi bất chợt dâng lên một cảm giác gì đó thân quen. Bản thân chưa từng gặp mặt người này vậy tại sao lại có cái cảm giác đó.
Cả hai nhìn nhau không rời mắt, Tú Anh có hơi ngây ngốc trước nhan sắc của An Nhiên. Mẹ kế thật cao tay và có mắt nhìn người, đúng là gừng càng già càng cay

Trong vô thức mà suy nghĩ, cảm giác thân thuộc ấy? Hay cảm giác gặp người ngoài nên mới thế . . . 

"Không phải ta nói con xuống sớm hay sao"

Bà Diệp đánh giá Tú Anh từng chút một, khó chịu nhất là khi diện đồ đơn giản mà ra đây. Thật có chút thất vọng về cô

Tú Anh dời ánh mắt sang hướng khác, trở lại trạng thái lạnh lùng cùng lãnh đạm. Chỉ cần ngồi ăn như vậy là được chứ gì, nhanh nhanh còn phải lên phòng

"Giới thiệu với cô, đây là Tú Anh"- Bà Diệp niềm nở mở lời, hướng mắt về phía An Nhiên

An Nhiên nhìn Tú Anh một cái rồi gật đầu nhưng đáp lại nàng là một sự thờ ơ vô cảm. Tú Anh chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi dời ánh mắt sang nơi khác
"Tú Anh, đây là Hứa An Nhiên người mà ta muốn giới thiệu với con"

"Hứa An Nhiên? Cái tên này sao mà . . ."

  Một lần nữa Tú Anh phải suy nghĩ, trên đời này có sự trùng hợp đến như vậy hay sao?

Trong suốt bữa ăn, Tú Anh không một lần nào lên tiếng cũng như liếc nhìn xung quanh. Cô tập trung vào mỗi phần ăn, cuộc gặp gỡ này thật nhàm chán. Đến bao giờ mới kết thúc đây, cô thật sự rất mệt mỏi

Bà Diệp vui vẻ nói chuyện cùng với An Nhiên, nàng cũng đáp lại bằng cách "Dạ" hoặc mỉm cười. Bà cũng nói những chuyện liên quan đến Tú Anh nhưng cô không để tâm đến làm bà có chút không hài lòng

"Con muốn đi đâu?"

Khi thấy Tú Anh đặt nĩa xuống và đẩy xe về phía sau thì bà Diệp liền hỏi. Thái độ của Tú Anh từ nãy đến giờ không một lần hợp tác, vì hiện tại có khách nên bà đành cho qua
   "Cảm thấy ngột ngạc, muốn ra ngoài"

"Vậy thì An Nhiên sẽ đi cùng với con"- Bà Diệp nói

Tú Anh không trả lời, tự động đẩy xe ra ngoài. Định là sẽ về phòng nghỉ ngơi mà bà ta lại lôi cô gái kia vào làm cô bẻ phải lái sang hướng khác.

An Nhiên lật đật đứng lên, nàng cúi đầu chào rồi nhanh chóng đi theo Tú Anh. Còn về phần bà Diệp, bà cũng nguôi giận vì những chuyện lúc nãy. Cũng biết điều đấy chứ

Tú Anh muốn đi dạo một vòng, cô không quan tâm là có người theo sau hay không, cứ một mạch mà đi

An Nhiên đi nhanh phía sau, trong lòng có chút bực bội về người này. Đi cũng không đợi, thật khó gần

"Để tôi đẩy xe cho"- An Nhiên cuối cùng cũng đi kế bên cô

"Không cần"

Hai người dừng chân bên một vườn hoa, xung quanh là cỏ nhân tạo. Đèn hai bên được mở sáng, phong cảnh thật yên lặng và tĩnh mịch
Tú Anh chỉ nhìn xa xăm về phía trước, cô không nói không rằng, chỉ im lặng. An Nhiên hơi ái ngại, nàng thấy có gì đó khó chịu khi cứ mãi như thế này

"Ừm. . .cô bao nhiêu tuổi?"- An Nhiên nhẹ giọng hỏi han

"Để làm gì?"- Đôi mắt vẫn như vậy, không nhìn người kia

"Thì biết tuổi sẽ dễ xưng hô hơn"

An Nhiên đưa đôi mắt tròn xoe nhìn Tú Anh, nàng đây là đợi câu trả lời. Cũng hơi lâu mà vẫn không lên tiếng, An Nhiên liền nhăn mặt. Chỉ hỏi tuổi thôi mà có cần trả lời lâu đến vậy hay không? Biết thế lúc đầu khỏi hỏi

"25"

25? Vậy là hơn tuổi nàng rồi. Phải gọi bằng chị nhưng tự nhiên chẳng muốn gọi cái người lạnh lùng đáng ghét này là chị một chút nào

"Vậy là tôi gọi cô bằng chị rồi. Tôi chỉ mới 23 tuổi"

Lại là im lặng như chưa từng nói với nhau một điều gì. Rồi cảm giác tê cứng ở chân của An Nhiên ngày một nhiều hơn. Đứng cả buổi trời vẫn không chịu mở lời gì hết, nàng khẳng định rằng Tú Anh là một người rất kiệm lời
An Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh và rồi mới phát hiện ra có một ghế đá dài ở kế bên. Nàng vỗ tay lên trán bất lực, vậy mà từ nãy đến giờ không chịu ngồi

"Giờ thì nói thật đi, bà ta đã ra điều kiện tốt lành gì mà cô chui đầu vào rọ"- Tú Anh buông lời nói

An Nhiên cắn nhẹ môi dưới, mắt khẽ liếc nhìn người ngồi kế bên. Nàng phải trả lời như thế nào đây, nàng không phải là một kẻ hám tiền, mê danh vọng

Đơn giản chỉ muốn chữa trị bệnh cho mẹ mà thôi

"Vì tiền? Danh vọng? Địa vị? Hay tài sản của Trịnh gia"- Tú Anh nói chậm từng chữ, kèm theo đó là nụ cười khinh thường

Nghe những lời nói từ miệng Tú Anh nói ra, An Nhiên cảm thấy giống như khinh bỉ chính nàng vậy. Từng chữ kèm theo ý đùa cợt, chả khác nào nói nàng ham tiền

Càng lúc An Nhiên càng thấy Tú Anh là một người rất đáng ghét và không hề tôn trọng nàng. Chẳng lẽ những người giàu họ thường như vậy hay sao
Có tiền rồi muốn nói gì thì nói, đúng là quá đáng, nếu không phải vì mẹ, An Nhiên còn lâu mới chấp nhận chuyện vớ vẩn này

"Cô. . ."

An Nhiên trừng mắt nhìn Tú Anh, hai tay nắm chặt lại thành nấm đấm. Cảm giác cục tức nó nghẹn lại ở cổ họng, không thể nào nói tiếp nữa

"Tôi làm sao? Bộ không đúng hay gì mà phản ứng mạnh đến như vậy"- Tú Anh nhướn mày, nhếch môi cười

"Tôi không phải loại người như cô nghĩ, đừng ỷ mình là người giàu có rồi muốn nói gì thì nói"- Giọng nói run run có phần lớn tiếng

Đây là lí do tại sao An Nhiên lại không muốn dính líu hay chơi chung với những người như Tú Anh. Cách nói chuyện không hề tôn trọng người khác, xem thường đến mức không kìm chế được bản thân

Nhìn An Nhiên tức điên đến vậy làm Tú Anh không ngừng thích thú. Cái biểu cảm ấy thật mắc cười
"Vậy nói xem lí do cô kết hôn với tôi là gì?"- Cô xoay đầu nhìn An Nhiên

"Tại. . .tại mẹ tôi bệnh tim, cần một số tiền lớn để phẫu thuật nên. . .tôi mới chấp nhận thỏa thuận với mẹ của cô. Tôi còn đi học thì đâu có nhiều tiền đến vậy"- Vẻ mặt đầy ủy khuất

An Nhiên nói từ tận đáy lòng, những chuyện liên quan đến mẹ thì nàng luôn luôn thành thật, không nói thêm nói bớt nữa lời

Chỉ mong rằng Tú Anh hiểu được nỗi lòng này và cảm thông nó. Chứ đừng thấy vậy rồi hạ thấp con người của nàng xuống

Dù sao cũng là người có ăn có học nên An Nhiên cũng không muốn nói những lời khó nghe với Tú Anh. Một điều nhịn chín điều lành

Tú Anh thấy nước mắt ở khoé mi của An Nhiên sắp tuôn rơi, điều đó cũng làm cô không còn muốn trêu đùa nàng nữa

Ai mà chẳng thương mẹ của mình, kể cả cô cũng không ngoại lệ. Tú Anh đã mất đi người mẹ thân thương của cô rồi vì vậy cô không muốn thấy mẹ của An Nhiên giống vậy
"Được thôi, tôi sẽ đồng ý kết hôn với cô, xem như làm việc tốt vậy"

"Thật sao?"

An Nhiên nghe xong liền mừng gỡ trong bụng, như vậy là quá tốt rồi. Vì nếu như Tú Anh không chấp nhận thì An Nhiên sẽ rất khó sử với bà Diệp

Nói chung tất cả mọi chuyện điều nằm ở Tú Anh mà thôi

"Nhìn mặt tôi giống đang đùa giỡn lắm sao"

"Không có. Cảm ơn cô!"

Vì quá vui mừng nên An Nhiên không kiểm soát được hành động của mình nên nàng nắm lấy tay của Tú Anh. Còn Tú Anh bất động rồi cô mỉm cười một chút

Có lẽ hôm nay Tú Anh đã cười rất nhiều vì một người xa lạ, cũng vì người này mà cô nói nhiều hơn.

Bình Luận (0)
Comment