Lí Do Em Ở Lại

Chương 64

Một buổi chiều tà, không khí lành lạnh mang theo một chút ánh nắng mặt trời chiếu qua những tán cây. Ngoài vườn, Tú Anh đang cùng những cô người hầu chăm sóc những bụi hoa

Mỗi người một việc, người thì làm sạch cỏ, người thì tưới nước, người thì cắt tỉa cành. Riêng bồn hoa cẩm tú cầu chỉ một mình Tú Anh chăm sóc bởi đây là loài hoa mẹ của cô thích nhất

Vì vậy, Tú Anh muốn chính tay mình chăm sóc cho nó mà thôi, từng cành hoa được cô săn sóc rất tỉ mỉ và cẩn thận. An Nhiên ở trong nhà chạy đôn chạy đáo đi tìm Tú Anh nhưng vẫn không thấy đâu

Nàng nhớ rõ ràng là Tú Anh nói hôm nay không có đi ra ngoài, vậy từ nãy giờ đến cả cái bóng cũng không có. An Nhiên suy nghĩ gì đó rồi đi hỏi bác quản gia, với hi vọng là bà ấy biết

"Nè em, mình có nên đi vào nhà không nhỉ?"- Một cô người làm ghé sát vào tai người nọ nói


"Ủa sao vậy, mình chưa làm xong hết mà, tiểu thư còn ở đây nên em không dám bỏ việc đang làm đâu"- Cô hầu tỏ vẻ thắc mắc nói lại

Chị người hầu bất mãn trước sự ngốc nghếch của cô hầu này, chị ta không phải là lười biếng muốn bỏ việc mà là cô đã thấy An Nhiên đang đến đây

Dạo này hai người họ dính nhau như sam khi ở nhà, điều này ai ai trong biệt thự cũng thấy và biết. Thành ra cô không đủ can đảm để nhìn hai người họ gần nhau đâu, toàn là ăn cẩu lương thôi

  "Trịnh Tú Anh!!"

Đang cắt cây thì bị chính giọng nói vừa dễ thương vừa ngọt ngào của An Nhiên làm giật mình. Từ phía xa xa, Tú Anh đã nhìn thấy nàng đang mỉm cười và tiến lại gần đây

Định mở miệng ra nói gì đó thì bị An Nhiên ôm chặt lấy, điều này khá bất ngờ khiến cô không trở tay kịp. Mấy người làm gần đó chỉ biết lắc đầu cười thầm, một vài người thì có cùng suy nghĩ trong đầu


"Tới nữa rồi!"

Tú Anh gỡ bỏ tay An Nhiên ra rồi đẩy nhẹ ra phía trước, một phần là cô cảm thấy hơi ngại ngùng khi không chỉ có cô và nàng mà có người ngoài nữa.

"Thì ra chị ở đây, làm em đi tìm chị khắp nơi trong kia"- Nàng vừa nói vừa hờn dỗi, xong thì ngó nghiêng phía sau hỏi tiếp:"Chị đang làm gì vậy?"

"Rảnh rỗi thì chăm sóc mấy cây hoa này thôi, em qua kia ngồi đi"

An Nhiên hí hửng tung tăng đi lại ghế kia ngồi xuống, một cô hầu gái nhanh chóng chạy đến rót nước ra ly cho nàng. Tú Anh nhường cây kéo đang cầm trên tay cho khác, bản thân thì ngồi xuống cạnh An Nhiên

Giờ là thời điểm buổi chiều nên không khí rất trong lành và thoáng đãng, gió thổi nhè nhẹ. Tú Anh chậm rãi uống chút nước rồi đưa mắt nhìn An Nhiên

"Em ăn cơm chưa mà ra đây?"

Nghe Tú Anh hỏi, An Nhiên chỉ nhẹ thở phào rồi khoanh tay trước ngực nhìn cô:"Chị đừng có hỏi em ăn cơm chưa, chỉ có chị là em chưa ăn thôi chứ cơm em ăn 20 mấy năm nay rồi!"


Dứt lời, An Nhiên nhìn Tú Anh kểu rất ám mụi, còn chớp chớp hai mắt. Tú Anh nghe xong muốn nổi cả da gà, cô nuốt nước bọt vào trong. Sao An Nhiên có thể nói những chuyện như vậy khi có nhiều người xung quanh cơ chứ

Mặt mũi, tai bỗng chốc đỏ lên bất ngờ, Tú Anh cố giữ cho nhịp thở trở lại như cũ. Còn những người hầu đang làm gần đó nghe được cũng chỉ biết che miệng cười khúc khích. Họ khẳng định là Tú Anh cưới An Nhiên chỉ có hai từ để miêu tả, đó là CAM CHỊU!!

  "Thôi. . .thôi em vào trong trước đi, lát nữa chị vào sau"- Tú Anh cười gượng gạo đuổi khéo An Nhiên vào trong nhà

Vì cô hiểu nàng quá mà, nhìn cái mặt đó là biết nàng còn muốn trêu ghẹo cô chứ đâu. Chính vì vậy, cô không muốn bản thân mất mặt, xấu hổ với mấy người làm.

"Tự nhiên kêu em vào trong làm gì"- An Nhiên phồng má lên, chu chu cái miệng ra nói tiếp:"Em đợi chị vào chung với em"
Thở dài bất lực, Tú Anh lắc đầu không nói nên lời trước sự bướng bỉnh của An Nhiên. Cô xoay người lại nhìn mấy người hầu rồi ra hiệu cho họ đi vào trong.

"Em ăn gì chưa, hay là tối nay mình đi ra ngoài ăn há"

Nàng làm mặt trầm ngâm suy nghĩ, tay kia xoa xoa cằm nhọn rồi nói:"Cũng được!"

Cả hai ngồi đó vừa uống nước vừa ăn bánh rồi tán gẫu cùng nhau. Ít khi nào mà hai người có thời gian riêng tư và thoải mái như hôm nay

Những ngày khác không phải là không có, mà chẳng qua không có gì để nói. Còn không thì Tú Anh chỉ vùi đầu vào công việc mà thôi

Gió thổi nhẹ nhàng, ánh nắng chiều tà pha lẫn một chút áng mây màu hồng trông thật thơ mộng làm sao. An Nhiên nhẹ nhìn Tú Anh trong khi cô không để ý, tự nhiên có một suy nghĩ mà nàng đã giấu nhẹm bấy lâu nay

Trong lòng muốn nói ra cho Tú Anh biết nhưng sợ cô phản đối hoặc là không đồng ý. Thôi thì tranh thủ thời điểm này nói ra, biết đâu lại nhận được kết quả như mong muốn
  "Chị. . ."- Hai tay nàng bấu chặt vào nhau, ánh mắt hi vọng nhìn cô

"Em muốn nói cái gì?"- Tú Anh nhíu mày nhìn chăm chú vào nàng như đợi câu hỏi

"Em. . .em muốn có con được không?"

Sặc nước đó chính là điều đầu tiên mà Tú Anh nhận được sau câu nói đó. Cô không dám tin là mình nghe được, có phải tai có vấn đề hay không

Nhìn Tú Anh luống cuống như vậy cũng đủ cho nàng hiểu là cô rất bất ngờ và ngạc nhiên. Vẫn ánh mắt ấy đợi chờ lời hồi đáp từ cô, nàng mím môi nhìn

Tú Anh ho khan vài cái mới lấy được bình tĩnh, đây là một chuyện rất quan trọng, không đùa được đâu. Ngước lên nhìn là chạm ngay ánh mắt đầy hi vọng từ An Nhiên

Chuyện này khó nói thật, Tú Anh cắn môi dưới nói với nàng:"Em thật sự muốn có con hay sao, chuyện này không phải chuyện đùa đâu. . .em. . ."
"Em đang rất nghiêm túc, chị không muốn sao?"

Cảm thấy một chút hụt hẫng một chút thất vọng, An Nhiên đã đoán trước được Tú Anh không muốn như vậy rồi. Nói ra chỉ thêm buồn cho nàng mà thôi, thái độ của cô đã nói lên tất cả mọi thứ

"Không phải. . .mà là chị. . ."- Tú Anh khó khăn nói ra được vài chữ, giống như cô đang có điều khó nói

"Không sao"- An Nhiên khẽ thở dài, dồn nén cảm xúc vào lại bên trong lòng và cố nặng ra một nụ cười gượng:"Em hiểu mà, nếu không được thì thôi, em. . .em không đòi hỏi gì nữa đâu"

Hình như là An Nhiên sắp khóc rồi thì phải, đôi mặt của nàng ươn ướt lên và đỏ hoe. Tú Anh đã từng hứa với nàng là sẽ không để  nàng khóc bất cứ chuyện gì từ mình. .

Giờ đây chẳng lẽ chỉ vì một chuyện như thế mà cả hai lại giữ khoảng cách cho nhau sao. Tú Anh không muốn thấy An Nhiên khóc, đặc biệt hơn là khóc trước mặt mình
Cô kéo ghế đứng lên, rồi di chuyển ngồi xuống cạnh An Nhiên để trấn an bản thân nàng. Nhẹ nhàng xoay người nàng lại rồi nhìn thẳng vào mắt

"Đừng khóc, không phải chi không muốn có con. . .mà là nếu có con em. . .em sẽ quan tâm đến nó và bỏ chị. Thật sự khi nói ra điều này, em sẽ nghĩ chị là một người ích kỷ nhưng. . . điều đó là sự thật. Chị chỉ muốn em quan tâm, lo lắng và để ý đến một mình chị mà thôi"

Cuối cùng thì Tú Anh cũng đã nói ra được điều khó khăn trong lòng rồi. Cô chính là sợ như vậy, có con thì mọi chuyện sẽ thay đổi và cô biết chắc là An Nhiên chỉ để tâm đến đứa trẻ đó thôi

Còn cô thì như bị hất hủi, bị bỏ quên ở một xó nào đó không ai biết. Tú Anh biết An Nhiên rất thích trẻ con, và cô cũng vậy nhưng mà chỉ là những đứa trẻ bên ngoài thôi
Thì ra là vậy, An Nhiên bất chợt cười cười khi nhìn gương mặt uỷ khuất của Tú Anh. Cứ tưởng là chuyện gì to tát lắm, ai ngờ là sợ bị người khác bỏ rơi

"Không có đâu, em vẫn quan tâm đến chị ngay cả khi chúng ta có con với nhau. Vì chị là người em yêu nhất, em sẽ không bao giờ dừng lo lắng về chị!"

Tú Anh chính là ghen tị với đứa con nếu họ có, đôi khi cô cũng trẻ con lắm. Từ khi cả hai bên nhau, Tú Anh đã không còn là một người lạnh lùng, lãnh đạm nữa

Thay vào đó là một con người hoàn toàn khác, chỉ vì muốn tạo ra tiếng cười cho An Nhiên. Tất cả mọi thứ cô làm chỉ vì một mình An Nhiên

Bình Luận (0)
Comment