Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

Chương 38

Chương 38


Tạ phu nhân tức giận cúp điện thoại, Tiêu Vũ mặc kệ bà ta có tin hay không, cô chẳng rảnh đi quản bà ta.


Chưa cúp máy được bao lâu thì điện thoại lại reo lên, Tiêu Vũ hít một hơi thật sâu, có để người khác ăn cơm không vậy?


Cô bực mình nhấn thẳng nút nghe: "Tạ phu nhân, bà lại muốn cãi nhau đấy hả?"


Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: " Tiêu Vũ?"


Tiêu Vũ nghe thấy giọng nói rất quen, suy nghĩ cẩn thận mới dè dặt hỏi: " Thầy Vệ ạ?"


Đối phương ừ một tiếng: " Đã hai tháng rồi em không tới học, tháng trước thầy còn không liên lạc được với em. Thầy muốn điện hỏi xem liệu em còn muốn đi học nữa không?"


Tiêu Vũ ngẫm nghĩ trả lời: " Không ạ"


Vệ Trình Binh sửng sốt hỏi lại: " Do thiếu tiền sao? Thầy có thể miễn học phí cho em, em rất tâm huyết với dương cầm, nếu bỏ thì uổng quá."


Vệ Trình Binh là một người đàn ông trung niên năm nay 40 tuổi. Là giáo sư dương cầm tại một trường đại học, thích mặc áo Tôn Trung Sơn, khí chất ôn tồn lễ độ, tính tình cũng tốt.


Nói thật, cho dù đã 40 tuổi nhưng chẳng thiếu học sinh nguyện quỳ dưới ống quần ông.


Ông dạy dỗ ra không ít nghệ sĩ nổi tiếng trong giới dương cầm, ông có tình yêu mãnh liệt với dương cầm và không cho rằng tài năng là tất cả. Tài năng dương cầm của Tiêu Vũ rất bình thường nhưng ông không ghét bỏ, học phí ông lấy của Tiêu Vũ cũng không cao. Mỗi tháng Tiêu Vũ đóng cho ông 1000 NDT, học 8 buổi 1 tuần, tính ra mỗi buổi chỉ hơn 100 tệ, phải nói là rất rẻ nếu tính theo mặt bằng chung khi theo học 1 giáo sư.


Ông tin rằng ông trời sẽ không phụ lòng người, nhìn vào mười đầu ngón tay luyện đến chảy máu của Tiêu Vũ, ông cảm thấy cô nhất định sẽ thành công.


Đáng tiếc, Tiêu Vũ theo ông học 1 năm nhưng ngoại trừ việc thành thạo các kĩ năng biểu diễn thì việc đánh đàn không có mấy tiến bộ.


" Thành thật xin lỗi thầy, chủ yếu là dạo này em có việc quan trọng phải làm nên không thể đến học được"


Vệ Trình Binh thở dài: " Hoá ra là vậy! Cũng hết cách, nhưng tôi hy vọng em sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng"


Tiêu Vũ hứa với thầy rồi mới cúp máy. Vừa tắt máy thì trông thấy Quý Huyền đang cầm đũa nhìn cô chằm chằm, Tiêu Vũ sửng sốt hỏi: " Có chuyện gì? Sao lại nhìn tôi như vậy?"


" Ai vậy?" Quý Huyền hỏi


Tiêu Vũ vui vẻ trả lời: " Anh hỏi làm gì?"


Quý Huyền sững người mất mấy giây, cụp mắt nhìn bát cơm trắng trước mặt nói tiếp: " Tôi thay bọn nhỏ hỏi"


Tiêu Vũ không tiếp tục bắt bẻ anh: " Chúng ta thống nhất đi, nếu sau này anh có bạn gái bên ngoài thì phải nói trước với tôi một tiếng" Đừng để cô vừa tiễn một Y Lam Nhã thì bên kia lại rước thêm một Y Hồng Nhã tới, nếu thế thì tức chết cô!


Quý Huyền gật đầu, Tiêu Vũ nói tiếp: " Thầy giáo dạy dương cầm, yên tâm, người ta 40 tuổi rồi, không có gì với tôi đâu"


Quý Huyền cười khẩy: " Điều đó chưa chắc, em không hiểu đàn ông rồi"


Tiêu Vũ ngắt lời anh: " Vậy anh cũng chẳng hiểu tôi rồi! Mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, muốn dây dưa với tôi thì phải được tôi đồng ý cái đã"


Quý Huyền: ".... ăn cơm đi"


Tiêu Vũ gật đầu, thịt cá nấu bằng nồi đất đúng là vừa mềm vừa ngon.


Tiêu Nhược Quang hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, mở miệng hỏi mẹ: " Mẹ ơi, dây dưa là gì ạ?"


Tiêu Vũ vẫn chúi đầu ăn cá: " Con còn nhỏ, lớn lên con sẽ biết"


Tiêu Nhược Quang gật đầu, sau đó quay đầu thì thầm to nhỏ với Quý Du.


Quý Huyền: "......" Cớ làm sao cô ấy dỗ bọn nhỏ dễ như vậy?


Buổi tối khi cả nhà về đến nhà thì phòng khách đã được sắp xếp lại như cũ, Tiêu Vũ thúc giục hai đứa nhỏ về phòng đi ngủ.


Cô cũng trở về phòng mình, sau khi về phòng, Tiêu Vũ đặt nạng sang một bên, chậm rãi tự mình đi đến bàn làm việc, ngón tay bất giác di chuyển.


Thật ra lý do cô từ chối Vệ Trình Binh rất đơn giản, phong cách đàn của cô đã thay đổi, trong một thời gian ngắn mà thay đổi hoàn toàn sang 1 phong cách mới thì rất dễ gây chú ý, đặc biệt là với trình độ của Vệ Trình Binh.


Đương nhiên ông ta sẽ không nghĩ tới mấy chuyện siêu nhiên nhưng Tiêu Vũ cảm thấy không cần thiết phải rước thêm một đống phiền phức như vậy.


Tiêu Vũ nhắm mắt lục lại ký ức. Cô đã sử dụng mất bàn tay vàng duy nhất, nói cách khác, con đường dương cầm này cô chỉ có thể dựa vào chính mình, liều mạng luyện tập, làm theo những gì cha Tiêu đã chỉ dạy để tìm ra con đường chính xác.


Cô không có đường lùi, một khi thất bại đồng nghĩa với việc cô sẽ mất mạng. Cô từng chịu khổ, từng sống sung sướng rồi lại chịu khổ, mỗi một lần cô đều có thể mạnh mẽ sống sót. Thứ giúp cô vượt qua chính là sức mạnh không chịu thua số phận.


Cô có thể dễ dàng chấp nhận hiện thực bởi vì cô biết mình không thể thay đổi nó. Cô có thể dễ dàng vực dậy vì cô biết phía sau là vách đá.


Giờ đây Tiêu Vũ chỉ có 2 mục tiêu duy nhất, một là trở thành nghệ sĩ dương cầm để sống sót. Hai là thay đổi số phận của bọn nhỏ để chúng sống sót.


Ngày hôm sau, lúc Tiêu Vũ chống nạng xuống tầng ăn cơm thì trông thấy Quý Huyền đang cau mày nhìn di động.


" Nhìn gì vậy?" Tiêu Vũ hỏi


Hai đứa nhỏ gần như đã ăn xong, Quý Huyền thì ăn xong từ lâu, Khổng Ngọc Tình kêu người hầu đi dọn dẹp bàn ăn.


Quý Huyền lướt tin tức trên điện thoại, mãi lâu mới ngẩng đầu trả lời Tiêu Vũ: " Em..... lọt hot search"


" Hả?" Tiêu Vũ sửng sốt, ngây người, lọt hot search? Mẹ kiếp đời trước cô làm việc bục mặt vẫn không thể lọt top hot search đâu đấy.


"Tự xem đi" Quý Huyền nói


Tiêu Vũ vội vàng rút điện thoại ra mở Weibo kiểm tra, miệng vô thức thốt lên: " Oa, thật nè, tôi lên tận hạng 28 luôn này."


Quý Huyền không thốt lên lời: "..... Lúc sáng mới có hạng 42"


Hai mắt Tiêu Vũ phát sáng: " Quý Huyền, tôi hot rồi"


Quý Huyền cau mày, dùng tay gõ đầu cô, mắng: " Nghiêm túc chút, cái này mà gọi là hot à? Cái này không phải em tự đăng đấy chứ?"


Tiêu Vũ cười hề hề: " Làm ơn đấy, tôi còn chẳng có tài liệu gì về chuyện này đâu"


Nói xong lại cầm di động lướt một chút, vừa lướt vừa cảm thán: " Chụp tôi xấu quá!"


Khổng Ngọc Tình trông thấy Tiêu Vũ xuống thì mang bữa sáng ra, còn thuận tay rót một ly sữa cho cô, trong lúc nhìn lên vô tình nhìn thấy tin tức trong điện thoại, bà cạn lời với Tiêu Vũ.


" Em còn muốn thế nào? Đây là ảnh nằm viện, còn muốn xinh thế nào nữa?" Quý Huyền gõ bàn nhắc nhở cô.


Tiêu Vũ phản bác: " Photoshop có phải đẹp hơn không! Nhóm người này, nhất định muốn tăng thêm phần đáng thương nên mới không photoshop cho tôi đây mà, tôi không vui."


Quý Huyền: "......"


" Mẹ ơi, có chuyện gì vậy ạ?" Tiêu Nhược Quang ngẩng đầu hỏi.


Tiêu Vũ giơ điện thoại qua cho cậu xem:" Con nhìn xem, chúng ta bị chụp trộm"


Tiêu Nhược Quang cầm điện thoại nhìn, chỉ vào mình trong bức ảnh bảo:" Đây là Tiểu Quang ạ?"


Tiêu Vũ sờ đầu cậu bé: " Là con đó!" Bức ảnh Tiêu Nhược Quang chỉ là bức ảnh Tiêu Nhược Quang đang cẩn thận bê bô nước tiêu đi về hướng nhà vệ sinh.


Bên ngoài là ánh mặt trời chói chang rực rỡ, còn trong hành lang là không khí ảm đạm ngột ngạt, ánh sáng cùng bóng tối tạo nên sự tương phản rõ nét.


Tiêu Nhược Quang chạm vào mình trên màn hình: " Con đã rất nỗ lực"


Tiêu Vũ thơm cậu bé: " Lúc đó Tiểu Quang là giỏi nhất"


Quý Du vội vã quay đầu lại, hai mắt loé sáng, rất bất mãn với việc mẹ chỉ hôn và khen em trai mà không khen mình.


Tiêu Vũ mỉm cười nói với cô bé: " Con cũng rất tuyệt"


Tiêu Nhược Quang nhìn vào tất cả ảnh chụp trong điện thoại. Tấm đầu tiên là ảnh Tiêu Vũ nằm trên giường bệnh, phía sau là ảnh những nhà hảo tâm tới thăm bọn họ, còn có tấm cậu bé cúi người bí mật lau nước mắt khi ngồi xổm dưới gầm giường lấy bô. Phía sau thậm chí còn có bức ảnh bệnh án của Tiêu Vũ, tiếp theo là ảnh cậu bé bê bô đi đổ, bức cuối cùng là hình ảnh tấm lưng gầy bé của Tiêu Nhược Quang đang cầm hoá đơn đi thanh toán.


Trong hành lang tối tăm, thân hình cậu nhỏ bé cầm một xấp hoá đơn dày trên tay, cuối hành lang là hàng dài những người đang xếp hàng chờ thanh toán viện phí, cả hàng dài chỉ có mình cậu là trẻ con, bức ảnh như một đòn đánh thẳng vào trái tim mỗi người.


" Chậc, chụp cũng khá phết!" Tiêu Vũ cắn một miếng bánh mì, uống thêm một ngụm sữa: " Bức ảnh này ai chụp vậy?"


Tiêu Nhược Quang suy nghĩ cẩn thận: " Con không biết, lúc đó có rất nhiều người đến. Rất nhiều người xin chụp ảnh, cho tiền và mua sữa bò cho Tiểu Quang, họ đều là những người tốt"


Tiêu Vũ cẩn thận lục lại kí ức, lúc trước khi nguyên chủ mới bị thương có một ít bạn bè trong listfriend chia sẻ tin tức về cô lên trang cá nhân, thu hút không ít nhà hảo tâm địa phương đến cho tiền, thức ăn hay vài thứ linh tinh, thậm chí họ còn đến giúp chăm sóc cô hai ngày.


Nhưng khi tin tức dần giảm nhiệt, mọi người cũng từ từ quên mất bọn họ.


Trong mục tìm kiếm Weibo quả thật tìm được hai, ba bài viết về cậu bé 3 tuổi một mình chăm sóc mẹ, nhưng bởi vì ít người quan tâm nên phía dưới chỉ có hai, ba bình luận.


Lâu như vây, sao tự dưng lại xuất hiện mẩu tin tức về bọn họ, lại còn hot như vậy? Quan trọng là, bên dưới còn có số tài khoản để mọi người ủng hộ tiền, lừa đảo???


" Quý Huyền, bọn họ lừa đảo! Bọn họ không nói với tôi, tôi không nhận được một xu nào hết!"


Quý Huyền: ".... em còn muốn?"


Tiêu Vũ cười to: " Nói gì vậy? Tôi mà thèm mấy đồng tiền lừa đảo đó sao, còn không bằng ngửa tay xin anh mấy đồng tiền lẻ?"


Quý Huyền: ".... em làm gì mà phải ngửa tay xin tôi tiền lẻ?"


" Tôi mượn! Viết giấy nợ cho anh là được chứ gì, đợi tôi có tiền tôi sẽ trả. Nhưng anh không được tính lãi với tôi đâu đấy, nói thế nào thì tôi vẫn là vợ cũ của anh đúng chứ?" Nói đến đây Tiêu Vũ lại phá lên cười: " Nghĩ đến chuyện này, tôi vay tiền anh xong cho vay nặng lãi cũng được đấy nhỉ!"


" Em còn nghĩ đến chuyện làm trái pháp luật nữa à? Trước tiên giải quyết vấn đề trên mạng cái đã, tiền không cần em lo." Quý Huyền lướt đi động nói.


Tiêu Vũ lập tức gật đầu, dùng di động đăng nhập vào nick Weibo của mình, tiếp đó quay sang hỏi Quý Huyền: " Bây giờ làm gì?"


"..... Báo cáo bọn họ rồi giải thích mọi chuyện ra bên ngoài."


Tiêu Vũ gật đầu hỏi tiếp: " Vậy bây giờ tôi phải đăng kí tài khoản chữ V hả?" [1]


[1] Tài khoản chữ V trên Weibo giống như tài khoản có tích xanh bên Việt Nam, phải chứng minh thân phận mới có thể có được.


Quý Huyền gật đầu, Tiêu Vũ bắt đầu đăng kí, nhưng sau đó Quý Huyền thấy Tiêu Vũ mếu máo ngẩng đầu nói với anh: " Tài khoản chữ V cần 100 người theo dõi và 100 người hâm mộ. 100 người theo dõi là việc đơn giản, nhưng lấy đâu ra 100 người hâm mộ bây giờ? Còn nữa, xác minh công việc là cái gì? Tôi làm gì có công việc! 4 năm qua tôi có công việc đâu."


Mặc dù Tiêu Vũ từng là minh tinh tuyến 18 trong một khoảng thời gian nhưng mấy thứ như Weibo vẫn do người đại diện xử lí. Không có chuyện cho cô động tay vào. Cho nên cô vẫn luôn cho rằng chứng thực tài khoản chữ V khá đơn giản, chỉ cần cung cấp chứng minh thư là xong.


" Sau khi em ly dị với tôi thì không tìm việc làm!!!!" Quý Huyền kinh ngạc, cô gái này không phải thua sạch tiền rồi sao? Không có tiền thì sống kiểu gì?


" À, tôi đi làm gia sư dạy dương cầm, 1 giờ được 180 tệ." Tiêu Vũ bẻ ngón tay tính nhẩm: " Một tháng tôi dạy tầm 18-20 tiếng, mỗi tháng nhận được khoảng 3200-3500 tệ. Nhưng mà đây là công việc tự do, xác minh kiểu gì được?" Tiêu Vũ cắn nốt miếng bánh mì cuối cùng, chẳng nhẽ kêu ba mẹ học sinh ra chứng minh cho cô?


" Gọi cho bên dịch vụ khách hàng, tình huống của em đặc biệt, chắc không khó để chứng thực tài khoản. Còn nữa, không phải có thể mua người hâm mộ sao?" Quý Huyền nói một cách thờ ơ, nếu không thể thì kêu thư kí Ban đi xử lý.


" Tôi sẽ không mua người hâm mộ" Tiêu Vũ đặt mạnh cốc thuỷ tinh xuống mặt bàn, nói một cách hùng hồn: " Tôi nói cho anh biết, tôi là người có đạo đức nghề nghiệp! Mỗi một người hâm mộ tôi đều là fan chân chính, không hề giả tạo! Loại hành vi như mua người hâm mộ tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người Tiêu Vũ tôi, anh dừng dụ dỗ vô ích." Tuyến 18 cũng có tôn nghiêm của tuyến 18 chứ.


Quý Huyền: "....." ồ, vậy thì sao?


2020/06/30

Bình Luận (0)
Comment