Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

Chương 41

Chương 41


" Thật sự xin lỗi tiểu thư, hôm nay Quý tổng có một hội nghị hết sức quan trọng. Tôi không thể liên hệ được với ngài ấy, cô xem cô có thể ngồi bên kia chờ được không?" Một trong 2 lễ tân nói.


" Còn thư kí Ban thì sao?" Tiêu Vũ tuyệt vọng hỏi.


" Rất xin lỗi tiểu thư, thư kí Ban cũng có mặt trong hội nghị." Lễ tân còn lại trả lời.


Tiêu Vũ xụ mặt, nói với chị Vương: " Tôi không có cách nào chứng minh mình quen với Quý Huyền cả...."


" Quý thiếu gia thực sự chặn số cô sao?" Chị Vương hỏi.


Tiêu Vũ gật đầu, sau khi cô gọi 3 cuộc thì phát hiện bị chặn số......


" Vậy phải làm thế nào?" Chị Vương hỏi: " Hay thôi chúng ta về trước? Tiện đường mua khúc xương ống về hầm cho cô ăn?"


Hai cô lễ tân không nhịn được bật cười khúc khích.


Tiêu Vũ cạn lời liếc bọn họ, đạo đức nghề nghiệp của mấy cô đâu rồi?


Tiêu Vũ đang chuẩn bị quay lại khu chờ thì thấy hai lễ tân đột nhiên nghiêm túc đứng dậy, cúi đầu chào hỏi người đằng sau: " Ngu tiểu thư!"


Tiêu Vũ xoay người nhìn lại, thấy ngoài cửa có một người mặc áo khoác da đen kèm belt, đeo kính râm bản to, mái tóc đung đưa theo từng bước chân mạnh mẽ, khí thế oai phong đi vào.


Đừng trách Tiêu Vũ vì không biết, kể từ khi Tiêu Vũ trọng sinh, cô không còn thời gian chú ý đến những vấn đề khác ngoài dương cầm, phục hồi chức năng và chuyện của con gái, cô quá bận. Cuốn tiểu thuyết không miêu tả về sự kiện 10 năm trước, ký ức của cỗ thân thể này thì chỉ biết đến dương cầm.


" Ai vậy?" Tiêu Vũ hỏi thầm chị Vương.


Chị Vương nhìn kĩ, nói một cách không chắc chắn: " Nhìn quen quen, hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu đấy?"


" Nhìn gì đấy?" Một người phụ nữ tầm 40 tuổi đi bên cạnh cô gái lúc nãy quát: " Đừng làm phiền Nhu Hi."


Tiêu Vũ: ".... fuck". Nhìn một cái mà cũng làm phiền? Còn bệnh công chúa hơn cả con gái cô.


Ngu Nhu Hi tháo kính râm xuống, mắt hạnh chuyển động, liếc mắt nhìn hai người một cái rồi quay sang nói với người bên cạnh: " Chị Nhan, cũng chẳng phải chuyện gì to tát."


Nhan Tư Nhã lên tiếng: " Em quên chuyện lần trước bị fan cuồng chụp lén rồi sao? Ai biết trên người bọn họ có giấu máy ảnh hay không?"


Tiêu Vũ ghét nhất chính là hạng người như này, kiếp trước sở dĩ cô tìm kim chủ là bởi vì tính tình nóng nảy. Kiếp này không còn lăn lộn trong giới giải trí nữa, sao cô phải chịu đựng những người này xúc phạm mình?


Không thể nhịn, Tiêu Vũ mỉm cười nói: " Cô cho rằng cả nước đều là fan cuồng của cô chắc? Ai, mấy người là ai? Tự dưng đến Quý thị la hét ầm ĩ!"


Nhan Tư Nhã chế nhạo: " Ngay cả quầy lễ tân còn chẳng qua được, cô có quyền gì mà thách thức tôi? Cô có tin tôi kêu bảo vệ ném cô ra ngoài không?"


Tiêu Vũ rút điện thoại ra, lạnh lùng nói: " Vậy cô có tin bây giờ tôi lập tức trở thành fan của cô, sau đó lên mạng khóc lóc mình bị thần tượng ném ra ngoài không?"


Nhan Tư Nhã: "......" Cái logic thần thánh gì vậy?


Ngu Nhu Hi: "......"


" Tiểu thư, chúng ta nên kiêm tốn một chút, cẩn thận chọc giận Quý thiếu gia." Chị Vương giữ Tiêu Vũ lại, lúc nãy khi người phụ nữ này tháo kính râm ra chị đã nhìn kĩ. Đây không phải nữ minh tinh hay xuất hiện trên TV sao? Tuy không nhớ tên nhưng rất hay xuất hiện trên TV, con trai chị còn rất thích cô ta. Vẫn tránh không nên đắc tội thì tốt hơn.


Tiêu Vũ nói: " Không sao, chúng ta hiện giờ là fan của Ngu tiểu thư, cô ấy sẽ không tức giận với chúng ta đâu, phải không?" Nói xong còn nháy mắt với Ngu Nhu Hi một cái.


Ngu Nhu Hi cạn lời, nói với Nhan Tư Nhã: " Đừng cãi nhau với cô ta, chúng ta đi thôi."


Hai người họ bước vào, một trong hai lễ tân vội vã tiến lên dẫn đường.


Tiêu Vũ chỉ có thể ngồi đợi Quý Huyền bỏ chặn số điện thoại cô, nhàn rỗi đi dạo ở tầng G.


Sảnh lớn được chia làm 3 khu, một khu dùng để giới thiệu lịch sử phát triển của công ty, toàn bộ từ lúc công ty mới thành lập đến lúc công ty trải qua những thăng trầm, từng giai đoạn đều khiến người xem tâm huyết dâng trào. Nhưng Tiêu Vũ không ngốc, Quý thị thực chất phất lên là nhờ vào thời kì hoàng kim thành lập Trung Quốc mới.


Gây dựng sự nghiệp thời đó dễ hơn bây giờ. Cộng thêm thủ đoạn sóng rền gió cuốn của ông nội Quý, không làm cho công ty bị sóng đánh tan mà ngược lại cưỡi sóng tiến lên, xây dựng nên nền tảng Quý thị vững chắc. Tiến vào thời kì kinh tế mới, Quý thị lại một lần nữa vượt qua thời đại đào thải, cuối cùng có một vị trí nhỏ trong nước. Sau đó Quý thị do ba Quý tiếp quản, công ty bị ông phá đến nỗi suýt phá sản.


Cuối cùng Quý thị đến tay Quý Huyền, vỏn vẹn 8 năm, trong thời đại công nghệ thông tin bùng nổ, anh đã đưa công ty lên dẫn đầu xu thế.


Sau khi xem xong lịch sử phát triển công ty, cô và chị Vương bắt đầu xem xét những mô hình bất động sản bên cạnh. Công tác phủ xanh bảo vệ môi trường rất tốt, phòng ở cũng thiết kế đẹp mắt. Hầu hết các toà nhà đều do công ty liên hệ ngầm để biết trước hướng quy hoạch của thành phố, nhanh tay mua một mảnh đất hoang, chờ khi tin tức về mảnh đất đó được công bố ra bên ngoài thì toà nhà cũng được xây xong.


" Đẹp quá! Nếu tôi mua được một căn ở đây thì thằng nhóc nhà tôi sẽ không phải lo lắng về vấn đề cưới vợ nữa rồi." Chị Vương ngạc nhiên cảm thán.


Tiêu Vũ mỉm cười nhìn chị, không kể đến mấy người làm việc tại Quý gia, miễn là họ chịu khó làm tốt công việc thì mỗi nhân viên đều được phân một căn nhà tại Quý thị. Căn đầu tiên là phần thưởng cho nhiều năm cống hiến tại Quý thị, căn thứ hai sẽ được mua ưu đãi với giá gốc, còn căn thứ ba thì rẻ hơn so với giá trị trường.


Cho nên đừng coi thường nghề bảo mẫu tại Quý gia, phúc lợi trong đó không nhỏ đâu.


Sau khi ngắm xong mô hình bất động sản, hai người Tiêu Vũ tiến đến khu thứ ba để thưởng thức. Mặc dù ngành đầu tư giải trí và game hiện đang chiếm một tỷ lệ đáng kể trong doanh thu của công ty nhưng Quý Huyền vẫn coi trọng bất động sản nhất, vì bất động sản là ngành chủ lực tạo nên Quý thị.


Danh mục trò chơi do công ty phát hành hiện có một game online phổ biến, một trò chơi trực tuyến toàn cầu hợp tác với một công ty trò chơi nước ngoài mới nổi.


Con số người chơi online cao nhất lên đến 80 triệu người, phá vỡ kỉ lục giới trò chơi trực tuyến. Số lượng người chơi hàng tuần lên đến hàng trăm triệu người, nói tóm lại, nhìn con số có vẻ ghê gớm nhưng Tiêu Vũ xem không hiểu, chỉ biết: có lẽ là rất rất rất lợi hại.


Trưng bày cùng khu vực với game online là các dự án đầu tư giải trí. Có mấy bộ phim truyền hình đang nổi và một vài bộ phim điện ảnh gây tiếng vang lớn trong năm nay,....v...v


Có thể nói khu vực triển lãm công ty làm rất thành công, chỉ có điều không biết làm cho ai xem?


Tiêu Vũ im lặng suy nghĩ, trở về ghế sô pha phía bên kia nghỉ ngơi.


Một giờ sau, Tiêu Vũ thấy mấy người nước ngoài được một người đàn ông mặc vest lịch sự đưa xuống tầng, cô lấy di động gọi cho Quý Huyền, quả nhiên kết nối được.


Quý Huyền trả lời điện thoại: " Có chuyện gì vậy?"


Tiêu Vũ nghe thấy bên cạnh anh có tiếng phụ nữ thì trêu ghẹo: " Ây da~! Bên cạnh anh có phụ nữ hả? Có phải vì vậy mới chặn số tôi không?"


Quý Huyền: "..... cúp máy đây."


" Tôi có chuyện tìm anh" Tiêu Vũ nói.


" Chuyện gì?" Quý Huyền hỏi.


Tiêu Vũ trả lời: " Anh xem tin tức chưa? Có người bôi xấu tôi."


Quý Huyền đắc ý, khoa trương nói: " Muốn tôi giúp em xử lý các mối quan hệ xã hội hả?"


Tiêu Vũ: " Không phải, tôi chỉ muốn mượn anh mấy biên tập viên thôi, sáng nay tôi có ghi âm lại cuộc trò chuyện, tôi muốn nhờ họ biên tập lại một chút. Tôi rất giỏi trong việc vả mặt người khác! Ai cần dùng đến anh!"


Quý Huyền: "....." Haha, vợ cũ thật có năng lực!


" Anh xuống đón tôi một tý đi?" Tiêu Vũ hỏi


" Em không tự đi lên được à? Lấy tốc độ hồi phục của em, hai ngày khéo bay lên tận trời." Trong giọng nói của Quý Huyền tràn ngập ý cười.


Tiêu Vũ: " Ha ha...." Buồn cười lắm sao?


Tất nhiên, cuối cùng Quý Huyền vẫn không mặc kệ cô, cử người xuống đón Tiêu Vũ.


Người xuống đón là Ban Trinh Diệp, cô ta trông thấy Tiêu Vũ chống nạng đi tới thì choáng váng, nhìn Tiêu Vũ hỏi: " Tiêu tiểu thư, bác sĩ chuẩn đoán nhầm cho cô hả?"


Tiêu Vũ không để tâm, xua tay nói: " Ai biết được, dù sao tôi chỉ cảm thấy mình bị gãy xương tý xíu, sau đó phục hồi phục rất nhanh."


Ban Trinh Diệp:"......" Cái vận khí nghịch thiên gì vậy?


Lúc Tiêu Vũ đi ngang qua bàn lễ tân còn không quên để lại một câu: " Nhớ kĩ, lần sau tôi còn tới."


Ban Trinh Diệp: "..... Tiêu tiểu thư, lần sau cô gọi cho tôi đi!"


Tiêu Vũ cười như tắm mình trong gió xuân: " Gọi cô để cô cúp máy tôi à?"


Ban Trinh Diệp: ".... xin lỗi"


" Không sao. Tôi hiểu mà, cô rất bận. Ép cô phải nghe điện thoại thì tôi là hạng người gì chứ? Đi thôi, đi thôi, công ty mấy người bộ phận nào có biên tập viên thế?"


Ban Trinh Diệp suy nghĩ rồi trả lời: " Chắc những bộ phận có máy tính đều có. Gần đây bên bộ phận giải trí bởi vì công ty muốn sáng tạo độc lập nên chiêu mộ rất nhiều người mới, bên đó chắc chắn có, để tôi tìm cho cô..."


Tiêu Vũ hí hửng gật đầu, sau đó đi theo Ban Trinh Diệp vào thang máy, chị Vương cũng đi theo để mở mang tầm hiểu biết.


Lúc này, một số nhân viên trong ban hậu cần đang tụ tập buôn dưa lê.


Trợ lý phụ Lương Vân Nguyệt vừa lướt điện thoại vừa nói: " Woww, vụ này lớn nha, trên mạng nổ tung như một mớ hỗn độn."


Trợ lý chính Thái Ngọc Xuân đang gặm táo cũng chen vào: " Rốt cuộc bên nào đúng?"


Lương Vân Nguyệt: " Không biết, người phụ nữ kia tạm thời chưa trả lời. Không phải cô ta bị liệt sao, chắc nhờ người khác biên tập."


Thái Ngọc Xuân lại cắn thêm một miếng táo nữa: " Đúng rồi, Bành đại ca, sáng nay không phải anh còn ủng hộ cho người phụ nữ kia 100 tệ sao?"


Bành Tuyền bình tĩnh xử lý nốt bức ảnh trên máy tính, mở miệng nói: " Cô ta rất đáng thương."


Lương Vân Nguyệt vui sướng khi người khác gặp nạn: " Đáng thương thì sao chứ? Lòng dạ xấu xa, lúc hôn mê được người khác kêu gọi ủng hộ giúp, sau khi tỉnh lại phát hiện không dùng thẻ mình thì nổi giận đùng đùng. Cái này không phải ăn vạ thì là gì!"


Ban Trinh Diệp: "....."


Ban Tuyền quay đầu định nói đỡ hai câu, nhưng khi thấy vẻ mặt câm nín của Ban Trinh Diệp thì vội vã đứng dậy chào: " Thư, thư kí Ban, chào cô."


Ban Tuyền đứng dậy làm hai người kia cũng sợ hãi đứng bật dậy. Lương Vân Nguyệt thả vội nắm hạt dưa trong tay xuống bàn.


Ban Trinh Diệp lạnh giọng: " Trò chuyện ít thôi, làm việc đi." Chuyện của bà chủ cũ mà cũng dám buôn......


" Vâng" Cả ba vội vã quay lại chỗ ngồi.


Ban Trinh Diệp quay lại hỏi Tiêu Vũ: " Cô nhìn xem có muốn họ giúp cô xử lí cái gì không?"


Tiêu Vũ cười với Ban Trinh Diệp: " Đương nhiên là có rồi." Lúc cô bước vào còn cười với Lương Vân Nguyệt một cái: " Ngạc nhiên chưa? Không ngờ người biên tập giúp người phụ nữ kia lại là mình phải không nào?"


Lương Vân Nguyệt: "....."


" Ồ, ngại quá, chắc cậu còn chưa biết tôi, tôi chính là người phụ nữ khi hôn mê được người khác kêu gọi ủng hộ giúp, nhưng sau khi tỉnh lại phát hiện họ không dùng thẻ mình thì nổi giận lôi đình đó." Tiêu Vũ cười tươi nói.


Lương Vân Nguyệt: "!!!!"


Thái Ngọc Xuân: "!!!"


Bành Tuyền: "....."


Khao khát được sống trong lòng Lương Vân Nguyệt trỗi dậy một cách mạnh mẽ: " Kia kia kia, cái kia, tôi xem trên mạng thấy tiểu thư không đúng, nhưng bây giờ thấy mặt, tôi cảm thấy chắc chắn do đám người kia bôi xấu cô."


Tiêu Vũ cười hỏi: " Tại sao lại nói vậy?"


" Cô có thể đi vào Quý thị, chắc chắn không phải loại người cần tiền ủng hộ. Tôi tin tưởng tiểu thư nhất định là một người dũng cảm hào phóng, kiên cường nỗ lực, một người vĩ đại coi thường của đi xin." Lương Vân Nguyệt khóc không ra nước mắt, chẳng nhẽ mới đi làm một tháng đã bị đuổi việc rồi sao? Cậu sẽ không bao giờ buôn dưa lê nữa....


Tiêu Vũ cười nói: " Tôi nói đùa thôi, đừng căng thẳng quá. Tôi chỉ là một cô gái bé nhỏ đang cần sự trợ giúp của các cậu, chúng ta cùng nhau vả mặt cái tổ chức dám bôi nhọ tôi kia đi. Hahahaa..... sát cánh cùng tôi tham gia cuộc đại chiến trên mạng, bất ngờ chưa?


Ban Trinh Diệp: "....."


2020/07/03

Bình Luận (0)
Comment