Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

Chương 5

Chương 5


Ban Trinh Diệp cầm theo hai hộp cơm đứng ngoài cửa, hết nhìn Quý Huyền trừng lớn hai mắt rồi lại nhìn đến cậu bé đứng cạnh Tiêu Vũ


Ban Trinh Diệp chỉ có thể quan sát đằng sau đứa bé, quần áo cậu bé mặc rất mỏng, hôm nay thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, hầu hết trẻ em đều đã mặc áo dài, cậu bé vẫn mặc áo tay ngắn, quần cộc, cùng một đôi sandal


Lúc này cậu bé đang gương mắt nhìn Quý Huyền, trong tay cậu bé cầm cái bô đựng nước tiểu chuyên dụng của bệnh viện


Quý Huyền nhắm hai mắt, liều mạng ngăn chặn lửa giận ngập trời, mở miệng nói : " Tiêu Vũ, là cô cố ý đúng không?


Đáng tiếc, vẻ nghiêm túc Quý Huyền khó khăn lắm mới làm ra đã bị câu nói tiếp theo của Tiêu Vũ đánh tan tành


Hai mắt Tiêu Vũ lúc này sáng bừng nhìn Ban Trinh Diệp : " Ban tiểu thư, cô về rồi đấy hả? Mua cơm chưa? Mau mau mau, giúp tôi mang cái bàn này ra, chúng ta ăn cơm trước."


Tiêu Nhược Quang cũng vui vẻ xoay người nhìn về phía hộp cơm trong tay Ban Trinh Diệp, hai mắt toả sáng hỏi : " Ăn cơm sao?"


Ban Trinh Diệp : ....Chao ôi, đứa bé này thật sự đáng yêu, đáng tiếc gầy quá


Quý Huyền : "....." Bây giờ cũng là cố ý đúng không?


Tiêu Vũ là do không thể cử động, nếu không cô thực muốn dùng tay vỗ mạnh mặt bàn hét lớn : " Giờ cơm tới rồi, giờ cơm tới rồi"


Quý Huyền lấy túi giấy trong tay Ban Trinh Diệp, xoay người lạnh lùng nhìn Tiêu Vũ nói : " Muốn ăn cơm?"


Tiêu Vũ cùng Tiêu Nhược Quang nháy mắt  nhìn về phía anh, ánh mắt sáng rực nhìn túi đồ ăn, làm anh hơi mất tự nhiên, hít sâu một cái mới nói tiếp : " Tôi hỏi cô 1 câu, phải trả lời thành thật."


Tiêu Vũ nháy mắt đáng thương vô cùng :" Nhưng mà mẹ con tôi đói bụng!"


Tiêu Nhược Quang cũng ôm bụng : " Con đói!"


Quý Huyền : "..... Vậy thì ăn cơm trước" Quý Huyền nhìn bốn mắt đáng thương trước mặt, cuối cùng vẫn quyết định cho bọn họ ăn no rồi tính tiếp


Vì thế Quý Huyền liền thấy Tiêu Nhược Quang vui vẻ hô một câu : " Cảm ơn Bạch Nhãn Lang ba ba" sau đó xoay người lấy bàn đặt lên giường


Quý Huyền : " ....." Bây giờ không cho ăn còn kịp không?


Ban Trinh Diệp : " ......" Bạch nhãn lang?


Tiêu Vũ : " ..... à, thằng bé định nói là ba ba rèm cửa lá mành ý mà!"


Quý Huyền " ồ" một tiếng, lạnh lùng hỏi lại : " Vậy vì sao lại kêu là ba ba rèm cửa lá mành?"


Tiêu Vũ lập tức đáp trả : " Muốn mở thì mở, muốn đóng liền đóng đó!"


/ Chửi anh muốn nhặt thì nhặt muốn vứt thì vứt đó anh gì hỡi/ ~


Quý Huyền : "....."


Tiêu Nhược Quang cố hết sức đẩy bàn đến mép giường, sau đó cúi người ôm cạnh bàn, đẩy bàn lên giường. Quý Huyền nhìn đến nhíu mày, lập tức duỗi tay vác bàn lên trên giường cho cậu bé


Tiêu Nhược Quang quay đầu cảm kích nhìn Quý Huyền một cái, cười nói : " Cảm ơn Bạch nhãn lang ba ba"


Quý Huyền : "...." Nghe thế nào vẫn thấy thằng bé đang nói bạch nhãn lang. Quý Huyền đành nói lái sang chuyện khác : " Hộ lý đâu?"


Tiêu Vũ dùng anh mắt " anh bị ngốc hả" nhìn Quý Huyền : " Không thấy sắp chết đói đến nơi rồi, còn đòi hộ lý?"


Tiêu Nhược Quang lấy cơm hộp ra, động tác rất chắc, không giống động tác của một đứa trẻ 3 tuổi sẽ làm. Cậu lần lượt mở từng hộp, mỗi lần mở là một lần " Oa" lớn.


" Mẹ ơi, thịt thịt, hôm nay có thịt thịt" Tiêu Nhược Quang nhìn thấy một hộp đầy ắp ớt xanh xào thịt bò, vui vẻ ngẩng đầu nói với Tiêu Vũ


Tiểu Vũ cười tươi đáp lại, biểu hiện mình là một người mẹ vô cùng hiền lành tốt bụng


Tiêu Nhược Quang mở thêm một hộp canh xương sườn hầm củ cải trắng, lại " Oa " lên một tiếng : " Mẹ, mẹ, hôm nay chúng ta được uống canh sườn"


Nghe thấy giọng nói kích động cùng kinh ngạc của Tiêu Nhược Quang, trong lòng Quý Huyền tràn ngập đau xót, chỉ muốn đem thằng bé ôm chặt trong lòng vỗ về yêu thương. Đáng tiếc nước mắt xót xa chưa kịp chảy ra đã nghe thấy Tiêu Nhược quang quay đầu, hai mắt toả sáng, cực kỳ cảm kích nói với Quý Huyền : " Cảm ơn, cảm ơn Bạch nhãn lang ba ba"


Quý Huyền : " ..." hừm, chỉ có điều lời nói không đáng yêu cho lắm. Chua xót chó má gì đó đều bị ba từ bạch nhan lang của Tiêu Nhược Quang đánh bay, hừ, nhất định là mẹ thằng bé dạy nó, muốn chia cắt tình cảm cha con anh đây mà.


Tiêu Nhược Quang đứng trên giường, duỗi tay ôm lấy Quý Huyền, chỉ có điều hai tay quá ngắn cho nên chỉ ôm được chút xíu người anh, thằng bé vô cùng vui vẻ. Hai mắt cậu bé lấp lánh, bên trong đều là tình cảm yêu mếm chân thành


Quý Huyền : "....." À ờ, nhìn không giống đang nói chửi anh cho lắm, có lẽ là anh hiểu lầm


" Bạch nhãn lang ba ba, cảm ơn ba ba vì đã tới"


Quý Huyền : "....." không, nhất định là đang nói chửi anh


Tiêu Nhược Quang xoay người, dùng muỗng xúc một miếng cơm bón cho Tiêu Vũ, tiếp đến là một muỗng đồ ăn rồi một muỗng canh. Vô cùng hiểu chuyện, Quý Huyền nhìn mà không đành lòng, ngay lập tức nhàn nhạt liếc Ban Trinh Diệp một cái


Ban Trinh Diệp : "..... Cậu bé, để chị, để chị tới bón, em ăn trước đi."


Tiêu Nhược Quang khó xử nhìn chị gái vừa lên tiếng : " Như thế hình không hay cho lắm ?"


Tiêu Vũ lập tức nói : " Không sao đâu bảo bối, không có gì không tốt. Chị gái bón xong rồi, ba ba sẽ cho cô ấy tiền"


Tiêu Nhược Quang lập tức : " Oaaa, bạch nhãn lang ba ba thật lợi hại" Hai mắt nhìn Quý Huyền lộ rõ vẻ sùng bái


Quý Huyền bất giác ưỡn cao ngực. Tiêu Nhược Quang khi đó mới đưa muỗng cho Ban Trinh Diệp, còn mình thì ngồi xuống đối diện ăn cơm


Quý Huyền chọn một cái ghế tựa ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhược Quang, nhìn cậu bé hỏi : " Ăn ngon không?"


Tiêu Nhược Quanh gật đầu, cơm cũng chưa nuốt đã nhồm nhoàm đáp : " Oá oá oá" [ có có có ]


Quý Huyền duỗi tay sờ sờ đầu cậu bé, đầu cậu tỷ lệ vẫn tương đối lớn hơn người, Tiêu Nhược Quang cọ cọ tay Quý Huyền, trái tim Quý Huyền đều bị cậu bé cọ đến mềm nhũn. Tức khắc trong lòng càng thêm giận Tiêu Vũ, người phụ nữ này dám giấu con đi, giấu con đi còn nuôi thằng nhỏ thành cái dạng này.


Chờ mẹ con ăn no, Quý Huyền để cho Ban Trinh Diệp đi tra một chút vấn đề phí điều trị ở bệnh viện cùng với chi phí theo dõi, thuận tiện mời một hộ lý. Ban Trinh Diệp nghiêm túc ghi nhớ rồi nhanh chóng ra ngoài


Lúc này Quý Huyền mới nhìn Tiêu Vũ hỏi : " Cô cố tình giấu con đi phải không?"


Tiêu Vũ sau khi ăn uống no say, nằm xuống bên cạnh Tiêu Nhược Quang ngủ trưa, cả hai đều tỏ vẻ thoả mãn, hoàn toàn không thèm quan tâm đến lời nói của Quý Huyền


Quý Huyền : "....." Nói ăn xong nói chuyện cơ mà?


Tiêu Nhược Quang hưởng thụ cảm giác no bụng một lúc mới hò dậy nhìn Quý Huyền, vui vẻ nói : " Bạch nhãn lang ba ba, ba ba cũng tới đây cấp tiền cho bọn con sao?"


Quý Huyền : " ...... tại sao lại nói vậy?"


" Hôm qua con thấy các bạn khác đều có ba ba tới, họ đều sẽ mang tiền đến. Con trước kia không biết, còn tưởng rằng đó đều là những người hảo tâm cho tiền. Nhưng mà tiền người hảo tâm cho đều đã xài hết, hôm nay chỉ còn....." Tiêu Nhược Quanh lôi ví dưới gối đầu, mở ra cho Quý Huyền xem rồi nói tiếp : " Mẹ con con chỉ còn ngần này thôi! Bạch nhãn lang ba ba có thể cho một chút được không, ngày mai còn phải mua thức ăn cho mẹ nữa"


Quý Huyền nhìn thấy bên trong có một tờ 1 nhân dân tệ cùng hai tờ 10 nhân dân tệ lẻ loi, yên lặng rút ví tiền, lấy tất cả tiền mặt trong ví ném vào.


Tiêu Nhược Quang lại " Oa" một tiếng : " Đây là loại tiền người hảo tâm lần trước đưa tới, có thể mua rất nhiều thứ nha. Cảm ơn bạch nhãn lang ba ba!"


Quý Huyền nghiêm túc nói : " Con trai, chúng ta có thể thương lượng một truyện chứ? Khi kêu ba ba, có thể bỏ ba chữ bạch nhãn lang đằng trước đi được không?"


Tiêu Nhược Quang nghiêng đầu nhìn anh : " Vì sao ạ?"


Quý Huyền lập tức mắc hẹn, vì sao ư?


Tiêu Nhược Quang liền nói : " Ba ba chính là Bạch nhãn lang mà!" Rõ ràng trong điện thoại mẹ đều ghi là bạch nhãn lang


Quý Huyền : "...." Nếu lúc này người trước mặt là Quý Du, anh tuyệt đối sẽ không khách khí


Tiêu Nhược Quang cẩn thận kéo khoá kéo ví lên, ôm vào trong lòng, sau đó cúi người bên tai Tiêu Vũ, dùng âm thanh Quý Huyền có thể nghe rõ nhỏ giọng nói : " Mẹ, mẹ, đây là tiền của bạch nhãn lang ba ba, chúng ta cất đi, ngày mai lại kêu bạch nhãn lang ba ba đến đưa tiền nữa được không?" Không có tiền thực sự rất khổ, bạch nhãn lang ba ba chỉ cho có 10 tờ, còn ít hơn cả người hảo tâm lần trước đưa đến, có lẽ chẳng dùng được bao lâu


Tiêu Vũ quay đầu nhìn Tiêu Nhược Quang với ánh mắt " Làm không tồi con trai" : " Có thể chứ!"


Vì thế, Ban Trinh Diệp từ bên ngoài trở về liền nghe thấy tiếng rít gào của Quý Tổng từ phòng bệnh 506 truyền đến : " Tiêu, Vũ, cô đừng có mà dạy hư con trai tôi."


Ban Trinh Diệp : "....." Chà, đã muốn nhận con luôn rồi?


2020/03/18

Bình Luận (0)
Comment