Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

Chương 53

Chương 53


"Này, chúng ta qua bên kia ngồi đi." Tiêu Vũ  đánh trống lảng, chỉ vào ghế sô pha đằng sau quầy thu ngân.


Quý Huyền tỏ vẻ không còn gì để nói, im lặng dẫn hai đứa nhỏ đi qua, sau khi cả nhà ngồi xuống thì từ phía sau có một người đàn ông cao lớn bưng ra bốn ly cà phê kèm thêm đường và sữa, thấp giọng nói: " Mời dùng."


Sau đó im lặng rời đi, Tiêu Vũ không quan tâm, tiện tay rót sữa vào cà phê, còn bỏ thêm rất nhiều đường.


Quý Huyền cau mày: "Em uống vậy thì còn đâu vị cà phê nữa?"


Tiêu Vũ ngẩng đầu ngây thơ hỏi lại: "Vậy phải uống thế nào mới có vị cà phê?"


Quý Huyền thấy ba sinh vật phía trước đồng loạt ngẩng đầu nhìn mình, trên mặt là vẻ ngây thơ ngốc nghếch. Đặc biệt là Tiêu Vũ và Tiêu Nhược Quang, vì ngoại hình giống nhau nên nhìn như 2 phiên bản lớn nhỏ, còn Quý Du vì mặc đồ giống Tiêu Vũ nên nhìn cũng không khác biệt mấy.


Quý Huyền cảm thấy thanh máu của mình bị ba sinh vật đáng yêu trước mắt đánh gục về không......


Quý Huyền ho khan, bưng cà phê lên nói: " Uống cà phê là phải uống cà phê nguyên chất, như thế mới cảm nhận được vị đậm đà kết hợp hoàn hảo giữa vị ngọt, vị chua và vị đắng, sau khi nuốt xuống, dư vị đọng lại nơi cuống họng mới chính là dư vị tuyệt vời. Thêm mấy cái kia còn thêm nhiều như vậy thì phá hỏng hương vị rồi còn đâu?" Anh nói rồi nhấp một ngụm.


Sau đó, từ từ, từ từ, lộ ra vẻ mặt khó nói thành lời.


Tiêu Vũ bình tĩnh hỏi: "Vị thế nào?"


Quý Huyền: "......Cho thêm chút đường!!!"


Tiêu Vũ thấy Quý Huyền duỗi tay đổ một ít sữa vào, còn bỏ thêm một viên đường. Sau đó cô thấy Quý Huyền bưng lên uống, tiếp đó lại bày ra vẻ mặt khó nói thành lời.


"Anh lại sao nữa?"


"Cái này là cà phê thật sao?"


Tiêu Vũ bưng cà phê lên, uống cạn nửa cốc như uống nước sôi, hoàn toàn coi như đồ giải khát. Bình thản lau miệng rồi mới nói: "Anh thử nghĩ coi, dù gì anh cũng từng đi bộ đội, màn thầu ăn rồi, đến nước bẩn nơi hoang cũng từng uống? Vậy anh còn soi kĩ thế làm gì, tôi thấy chẳng có vấn đề gì cả."


Quý Huyền: ".....Dù sao cũng uống loại kia bao năm, khoan đã, chẳng nhẽ......em đang tính gây sự với tôi sao?"


Quý Huyền và Tiêu Vũ xem như đang cãi nhau!


Phú Tuệ dẫn theo gia đình ba người trở lại, theo sau là nhóm nữ sinh bốn người, có vẻ như tất cả đã chọn xong cây đàn ưng ý.


Phú Tuệ nhìn về phía nhà Quý Huyền: "Hai người có muốn thanh toán trước không?"


Quý Huyền lắc đầu: "Tính cho họ trước đi."


Phú Tuệ gật đầu, sau đó quay lại nói với gia đình ba người: " Gia đình mình chọn cây Helen 123, cửa hàng chúng tôi sẽ hỗ trợ vận chuyển và lắp ráp tại nhà. Còn dây thì tôi sẽ qua nhà chỉnh sau, lần đầu không mất phí, lần sau anh chị có thể kêu thợ hoặc gọi điện cho tôi, vì mình là khách hàng mua đàn nên sẽ được ưu đãi giảm giá 20% phí chỉnh dây." Phú Tuệ lấy trên bàn một tấm danh thiếp nền trắng chữ đen, có lẽ là danh thiếp do một quán photo ven đường làm, không có bất kì trang trí hoạ tiết gì, ngoại trừ số điện thoại và dòng chữ "Cửa hàng dương cầm Phú Tuệ" thì đằng sau trắng trơn.


" Phía trên danh thiếp có ghi số điện thoại, hai người có vấn đề gì có thể gọi cho tôi. Cần chỉnh dây cũng có thể gọi theo số này. À phải rồi, anh chị điền địa chỉ vào đây, tiện thể chọn một trong 3 ngày này làm ngày giao đàn, hôm nay cũng được. Nếu hôm nay không tiện thì có thể chọn một trong 3 ngày kia, sáng hay chiều đều được. Làm thế để đảm bảo lúc giao khách hàng có mặt ở nhà. Dương cầm là đồ vật yêu cầu nhẹ nhàng, cố gắng không nên di chuyển nhiều, mong anh chị hiểu cho."


Ba của cô gái không hề cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn vô vùng vui vẻ. Ban đầu ông cảm thấy bỏ 2 vạn tệ mua đàn là một việc rất kinh khủng, nhưng khi so với cây đàn 200 vạn, không, giá chính xác phải là 260 vạn thì công nhận, cây đàn 2 vạn như hàng đểu kém chất lượng.


Không ngờ bà chủ ở đây lại tận tình đến vậy, chẳng những dẫn bọn họ đi lựa đàn, còn đánh thử cho họ dễ chọn. Dịch vụ cũng hết sức chu đáo, không vì bọn mua đàn rẻ mà phục vụ qua loa lấy lệ.


Sau khi gia đình ba người ra về, đến lượt nhóm bốn nữ sinh bắt đầu thanh toán. Loại đàn họ chọn tuy không phải một trong bốn cây đàn tốt nhất nhưng chắc chắn là hàng chất lượng.


Phú Tuệ không vì họ mua đàn đắt hơn mà đối xử nhiệt tình hơn, vừa rồi nói với gia đình ba người thế nào thì bây giờ nói lại y thế, đối xử bình đẳng.


Một vài học sinh đang luyện đàn gần đó sau khi nghe tên hãng đàn thì nhìn nhóm nữ sinh với ánh mắt đầy hâm mộ.


Dưới ánh nhìn hâm mộ, lòng tự tin bị Tiêu Vũ đè bẹp của bốn nữ sinh cuối cùng cũng được lấy lại.


Tiêu Vũ nhìn cô nàng cầm đầu Tiểu Tinh mà buồn cười, thông thường người cầm đầu một nhóm thường là người có điều gì đó nổi trội hơn những người còn lại.


Tiêu Vũ đoán Tiêu Tinh hẳn là người có thiên phú dương cầm mạnh nhất trong bốn người. Nếu không cô ta đã chẳng tự mãn như vậy.


"Mrs.Phú?" Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của một thiếu niên trẻ tuổi.


Tiêu Vũ sửng sốt quay lại nhìn, đó là một chàng trai ngoại quốc tóc nâu, đường nét sắc sảo. Cậu ta giống như vẫn là học sinh, mặc áo hoodie đỏ kết hợp với quần jean xắn gấu, chân mang giày thể thao trắng.


Trên đầu đội mũ lên, hai tay đút túi quần, câu ta đứng ở quầy thu ngân ngạc nhiên hỏi: "Cô, bán đàn?"


Ban đầu Phú Tuệ vẫn bình tĩnh nhìn cậu, sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt: "David Jone?"


"Là em." Cách phát âm vô cùng khó khăn, có lẽ cậu thanh niên này mới bắt đầu học tiếng Trung không lâu.


David Jone đẩy Tiểu Tinh đứng chắn trước quầy thu ngân ra, nói với Phú Tuệ: "Vì sao, không đánh đàn?"


Phú Tuệ mấp máy môi định trả lời thì bên kia Tiểu Tinh đã giành trước, cô ta bị David Jone đẩy lâm ra tức giận túm lấy quần áo David Jone hỏi tội: "Đẩy tôi, này, anh có biết lịch sự là gì không hả? Đừng tưởng ở Trung Quốc, người nước ngoài muốn làm gì thì làm?"


David Jone nhíu mày: "Cô, nói gì?"


Phú Tuệ đi ra khỏi quầy thu ngân, giảng hoà cùng Tiểu Tinh: "Thật xin lỗi, cậu ấy không biết nói Tiếng Trung."


David Jone: "Em hiểu, em học."


Phú Tuệ: "......"


Tiểu Tinh cười nhếch mép: "Có biết lịch sự là gì không? Không phát hiện đằng trước có người hả? Dám vô cớ đẩy người?"


Phú Tuệ chỉ có thể đứng ra nhận lỗi: "Cô bạn trẻ, hay thế này đi, tôi giảm giá cho cô nhé...."


Tiểu Tinh càng khó chịu: "Tôi thèm chút tiền giảm giá của cô sao? Ba tôi là nhà kinh doanh bất động sản có tiếng ở thành phố, đừng hòng tôi bỏ qua chuyện này dễ dàng?"


Phú Tuệ hết cách, chỉ có thể dùng tiếng anh giải thích lại mọi chuyện cho David Jone, David Jone gật đầu, dùng tiếng Anh nói chuyện với Tiểu Tinh: "I'm sorry."


Tiểu Tinh vốn đã bực từ trước, động tác vừa rồi của David Jone coi cô ta không khác gì rác rưởi, cục tức nhịn từ sáng bắt đầu phát hoả, nhất quyết không chịu buông tha: "Xin lỗi? Cậu tưởng xin lỗi là xong à? Nếu xin lỗi có thể giải quyết vấn đề thì cần gì cảnh sát nữa?"


Cô ta nhìn vẻ mặt ngây ngô không hiểu gì của David Jone thì càng cáu, dựng ngón giữa với cậu ta: "Fuck you."


David Jone híp mắt cười lạnh: "Cô, học sinh dương cầm?"


Tiểu Tinh ngạo mạn gật đầu, David Jone cười lạnh chỉ vào cây đàn đặt giữa đại sảnh: "Một lần?"


Đồng tử Phú Tuệ co rút lại, túm lấy David Jone khuyên can: "You can't do that." (Cậu không thể làm vậy)


"Why? (Tại sao chứ?)" David Jone bất mãn hỏi lại.


"You're a professional." (Cậu là nghệ sĩ chuyên nghiệp) Phú Tuệ nhíu mày: " It's not fair( Như thế không công bằng)"


"I'm a student, too." (Nhưng em cũng là học sinh) Sau khi David Jone nói xong thì quay qua nhìn Tiểu Tinh đầy khiêu khích: "Dám không?"


Tuy tiếng anh của Tiểu Tinh không tốt nhưng cô ta vẫn nghe ra Phú Tuệ đang ngăn cản David Jone, tuy không hiểu tại sao nhưng nếu David Jone đã bảo cậu ta là học sinh thì cô ta cũng chẳng rảnh quan tâm tiếp.


Bên kia hoả chiến túi bụi, nhóm học sinh luyện đàn tò mò lập thành vòng tròn xem náo nhiệt.


Tiêu Vũ nhỏ giọng thì thầm với Quý Huyền: "Vừa nãy bọn họ nói gì vậy?"


Quý Huyền cạn lời nhìn cô: "Em quan tâm làm gì, uống cà phê....hoà tan của em đi."


Tiêu Vũ thở dài: "Haizz, đang định bảo bà chủ lấy cho 2 đứa nhỏ cốc nước lọc, giờ cũng ngại bảo."


Quý Huyền: "......"


"Mẹ ơi, con với chị cũng sang bên kia xem được không?" Tiêu Nhược Quang tò mò bấu lấy tay vịn sô pha, nhướn cổ nhìn xem.


Tiêu Vũ nhíu mày, liếc Tiêu Nhược Quang một tay sau đó khinh bỉ nhìn Quý Huyền: "Tính này của thằng bé nhất định di truyền từ anh."


Quý Huyền cạn lời: "Em có biết cảnh tượng lúc nãy ba mẹ con em nhướn cổ hóng chuyện giống nhau thế nào không?" Thật ra anh cũng ngại khi phải thừa nhận 2 đứa con của mình được thửa hưởng tính hóng hớt nhàm chán của mẹ chúng.


Tiêu Vũ: "......Anh nói bậy."


Tiêu Nhược Quang ngây thơ hỏi: "Mẹ ơi, hóng chuyện là gì ạ?"


Quý Huyền trả lời: "Giống như vừa nãy, bên kia xảy ra chuyện không liên quan đến con."


Tiêu Nhược Quang giơ tay nói: "Con thích hóng chuyện, cô giáo nói con là đứa trẻ tò mò ham học hỏi."


Quý Huyền: "......" what, còn có thể lý giải như vậy sao?


Tiêu Vũ cười to thích thú: "Đúng vậy, mẹ con mình là tò mò, tò mò là thiên tính của con người, không phải nguyên chúng ta" sau đó tiếp tục nhướn cổ hóng hớt.


Quý Huyền lắc đầu cười xoà, Quý Du tựa vào thành sô pha xem náo nhiệt.


Người biểu diễn đầu tiên là Tiểu Tinh, cô ta liếc mắt nhìn David Jone rồi đặt tay lên phím đàn bắt đầu trình diễn.


Tiêu Vũ im lặng lắng nghe: "Flight of the Bumblebee?"


Sắc mặt Phú Tuệ không tốt lắm, ngoài vẻ ngạc nhiên còn có một tia không đành lòng.


Quý Huyền cũng quan sát thấy vấn đề, anh hỏi: "Bản nhạc này có vấn đề gì sao?"


Tiêu Vũ: "Đây là một tác phẩm dương cầm hết sức kinh điển! Tuy không phải bản nhạc khó nhất nhưng tuyệt đối không dễ, đánh càng nhanh chứng tỏ kỹ thật càng giỏi."


Âm thanh đặc trưng của dương cầm vang vọng cả cửa hàng.


Tiêu Vũ lắng nghe, cô biết Tiểu Tinh đàn không tồi: "Quả là có thiên phú, với trình độ của cô bé hiện giờ mà có thể đánh 10 nốt 1 giây coi như không tệ."


Quý Huyền nhìn không hiểu lắm, anh nhìn cô gái đàn đến toát mồ hôi hột, xem ra đánh đàn không nhẹ nhàng như vẫn tưởng.


Sau 2 phút, Tiểu Tinh đứng dậy, cô ta nhếch cằm về phía David Jone, hết sức kiêu ngạo.


Phú Tuệ nhíu mày, 15 tuổi David Jone đã đạt tốc độ 13 nốt 1 giây, là thiên tài trăm năm khó gặp, kỹ thuật của Tiểu Tinh đối với cậu ta chỉ như châu chấu đá xe.


Huống hồ màn trình diễn của Tiểu Tinh trong mắt Phú Tuệ hoàn toàn không có gì đáng kiêu ngạo, đương nhiên nếu so với đám học sinh bình thường thì vẫn rất tốt.


David Jone nhướn mày nhìn Tiểu Tinh, ý bảo cô tránh ra. Đám đông vây xem xì xào bàn tán thán phục màn trình diễn của Tiểu Tinh.


Khúc nhạc của David Jone vang lên, cũng là Flight of the Bumblebee, đôi tay cậu dường như xếp chồng lên nhau, tốc độ đánh vượt xa Tiểu Tinh, thậm chí vượt xa độ tuổi 15 của cậu. Phú Tuệ thở dài, loại kỹ thuật áp đảo này đôi khi sẽ huỷ diệt cả một nghệ sĩ.


Nếu cô nữ sinh kia không vượt qua được thì coi như con đường của cô bé đến đây là kết thúc. Cô bé khác Phú Tuệ, dù gì cô ta cũng đã thành công và được mọi người công nhận, cho nên dù thất bại cũng không đến mức rơi xuống vực sâu.


Nhưng đối với những người đang học trên con đường này thì khác, bị người khác dùng chính thứ mình tự hào nhất để nghiền nát, cái đó gọi là phá huỷ tâm hồn.


Tiêu Vũ: "Ố âu....." Tiểu Tinh xong rồi!


Quý Huyền: "......" Có thể đừng nói ra mấy câu đó một cách nhẹ nhàng vậy được không?


2021/03/29

Bình Luận (0)
Comment