Liễm Cảnh Xuân (Dịch)

Chương 16 - Không Thuần 2

Cảnh Hằng liền dừng bước, chỉ đứng ở nơi đó nói: "A Trăn, nghe nói nàng nhiễm phong hàn, cô liền muốn tới thăm nàng, nhìn xem sức khỏe đã khá hơn không."

"Bẩm điện hạ, đã tốt hơn nhiều rồi. Phiền điện hạ nhớ nhung, thần nữ cảm kích trong lòng."

Cành liễu rủ xuống, nàng đứng ở bên trong ánh sáng, mặt mày đón xuân quang nóng bỏng, lúc nói chuyện bên cạnh gò má ẩn hiện lúm đồng tiền khi cười, ánh mắt thanh tịnh giống như xuân sắc tươi đẹp.

Cảnh Hằng nhìn nàng như vậy, liền biết nàng quả thật không có nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.

"Cô nhìn phương hướng nàng muốn đi là đồng cỏ, không bằng cùng nhau đi đi." Hắn ta rốt cục cũng giật ra được cánh tay bám lấy bên cạnh, nhanh chân đi đến bên cạnh Vệ Trăn.

Vệ Trăn cười yêu kiều một tiếng: "Được."

Bên cạnh núi giả đường đi chật hẹp, hai người sóng vai mà đi, vải áo giao nhau phát ra tiếng sột soạt nhỏ bé. Thái tử biết ăn nói, nói đến chuyện lý thú gần đây trong kinh, Vệ Trăn trên mặt phụ họa, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi ở núi giả.

Lúc ấy ngoài núi giả có cung nhân trông chừng giúp Thái tử, Vệ Trăn nghe được quả thực không nhiều, nhưng cũng lờ mờ bắt được mấy chữ mơ hồ.

"Chớ có hồ nháo", "Nàng và ta ít gặp mặt thì tốt hơn" ...

Thái tử ôn tồn lễ độ, đối với người nào cũng nho nhã lễ độ, phàm người đã tiếp xúc với hắn ta đều tán dương hắn ta ôn nhu đôn hậu. Nếu như quan tâm chăm sóc biểu muội thì đó cũng là hợp tình lý.

Vệ Trăn từ nhỏ nuôi dưỡng ở phương nam, nửa năm trước đó mới đến kinh đô, cảm thấy có rất nhiều chuyện đều bị ngăn cách bên ngoài.

Thái tử cùng Vệ Dao quan hệ vô cùng tốt, là tình ý thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng không chen vào được, cũng chưa từng nghĩ tới chen chân vào.

Nếu là họ hàng bình thường tự nhiên không có gì... Nhưng Vệ Trăn nhạy bén cảm nhận được giữa hai người tựa như có một tầng quan hệ khiến nàng nhìn không thấu.

Một loại cảm giác quái dị nổi lên trong lòng.

Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn kế muội ở phía sau một chút. Ánh mắt Vệ Dao mờ mịt, nhìn hoa cỏ một bên thật giống như bị tâm sự bám lấy.

Lúc trước nàng không để ý, nhưng sau ngày hôm nay, nhất định phải lưu ý một điểm này.

Đi mấy bước liền đi đến bên cạnh bãi săn.

Vệ Trăn không suy nghĩ thêm việc này nữa, ngược lại tìm kiếm thân ảnh của Kỳ Yến trong đám người.

Đồng cỏ rộng lớn vô ngần, cỏ dại theo gió lắc lư qua lại, như là nước biển xanh biếc.

Mới đi đến một góc bên cạnh, tiếng hô hoán liền tranh nhau tràn vào trong tai, nương theo tiếng vó ngựa ào ào phía trên chuồng ngựa, bầu không khí càng thêm sôi động.

Lần này thọ thần của Sở Thái hậu, có sứ thần Tấn quốc đến chúc, cho nên cho dù cung trong gần đây phát sinh rất nhiều chuyện cũng không thể không nhiệt tình chào đón. Giờ phút này trên đồng cỏ người ngựa qua lại, chính là đang đua ngựa với sứ thần Tấn quốc.

Vệ Trăn cùng Thái tử cùng đi lên đài cao xem thi đấu, Thái tử nghiêng người hỏi hoạn quan bên người: "Hôm nay có ai xuống sân tỷ thí?"

"Không ít đâu, Cự Dương Hầu, thiếu tướng quân đều xuống sân."

Lúc này một trận tiếng vó ngựa thanh thúy tới gần, đám người theo tiếng kêu nhìn lại.

Cuối bãi cỏ xuất hiện một con điểm đen, thân ảnh một người một ngựa dần dần xuất hiện.

Nhưng mà trong chốc lát, con ngựa kia đã đi đến trước mặt, dẫn đầu vượt qua điểm cuối cùng.

Tiếng hoan hô của đám người vang lên như sấm, các binh sĩ vây lại như thủy triều, vây quanh người đến đầu tiên kia.

Vệ Trăn nhìn thấy Kỳ Yến xoay người nhảy xuống lưng ngựa, trên mặt tràn đầy ý cười, bị người từ bốn phía vây lấy giống như quần tinh vây quanh vầng trăng.

Từng tia nắng ngày xuân rơi vào trên y sam của người nọ, lúc hắn giục ngựa giơ roi, những tia sáng nhỏ vụn kia giống như hóa thành màn ngọc rèm châu quấn ở bên người hắn, đung đưa theo gió mát.

Hôm qua hắn ở trước mặt Vệ Trăn hiện ra khí chất cao quý ưu nhã trên người con cháu sĩ tộc, nhưng mà hôm nay lúc ở trên lưng ngựa lại thay đổi một loại khí chất, hừng hực, nóng rực, như là nắng gắt tràn đầy của ngày xuân, loá mắt đến mức làm cho người ta không thể nhìn thẳng.

Hắn trong quân đội chính là như vậy sao...

Trong lúc suy nghĩ hoảng hốt, thiếu niên đã bị vây quanh đi tới trên đài cao. Thái tử đi ra phía trước đón lấy chúc mừng, Sở Thái hậu sai người lấy phần thưởng ra, trao tặng cho hắn thanh bội kiếm óng ánh kia.

Bình Luận (0)
Comment