Vệ Trăn kinh ngạc: "Thiếu tướng quân?"
Một tiếng "Phốc" rất nhỏ, cây châm lửa sáng lên, chiếu sáng cửa sơn động, cũng chiếu sáng khuôn mặt của người tới.
"Lần theo mùi máu tanh tìm ở xung quanh hồi lâu mới tìm được ngươi." Ánh mắt của hắn quét lên trên người Vệ Trăn một vọng, giọng nói lộ ra hơi lạnh đêm mưa, "Còn có thể đi đường không?"
Vệ Trăn không nghĩ tới lại gặp được hắn ở chỗ này, nhẹ gật đầu.
Kỳ Yến bảo nàng đi theo sau lưng hắn, hai người cùng nhau rời khỏi sơn động.
Nước mưa rầm rầm xối tắt cây châm lửa, trong bóng tối, chỉ có thể mượn bóng đêm yếu ớt phân biệt rõ phương hướng.
Đi vài bước, Vệ Trăn bị vấp một cái, Kỳ Yến đưa tay đỡ lấy bờ vai của nàng, nhưng lại đi một hồi, Vệ Trăn bị trượt chân mấy bận.
"Thiếu tướng quân, ta không rõ đường đi cho lắm." Hai tay nàng vịn lấy cánh tay của hắn, giọng nói nhẹ nhàng.
Kỳ Yến cúi đầu xuống, nhìn thấy thiếu nữ toàn thân váy áo ướt đẫm, trên mặt dính lá cây và vết máu, bên trên khuôn mặt như ngọc tuyết không có lấy một tia huyết sắc, chỉ có cánh môi vẫn hồng diễm như cũ giống như diễm quỷ trên núi trong thơ văn có nói.
Mà đôi mắt xưa nay sáng ngời kia giờ phút này đã mất đi ánh sáng, cũng biến thành ảm đạm.
Kỳ Yến ẩn ẩn phát giác không đúng, hỏi: "Ngươi sao vậy?"
"Từ nhỏ ta đã có một tật nhỏ đó là vừa vào đêm sẽ khó có thể thấy được đồ vật, giờ phút này trước mắt tối đen như mực, chỉ có thể dựa vào biểu ca dẫn đường, mới nãy thực sự không phải cố ý gây ra."
Hoặc là bởi vì trong lòng hổ thẹn nên xưng hô cũng đổi thành biểu ca, giọng nói yêu kiều dịu dàng.
Kỳ Yến vốn định mang nàng xuống núi ngay bây giờ, nhưng mà trời mưa càng ngày càng lớn, ban đêm đi đường khó khăn, bên trong núi rừng cực kỳ dễ lạc đường, nàng lại không thể thấy được gì vào ban đêm...
"Chúng ta về sơn động trước, chờ mưa nhỏ hơn một chút lại đi." Kỳ Yến nói.
Vệ Trăn gật đầu nói được.
Kỳ Yến đi ở phía trước dẫn đường, người sau lưng mò mẫm đi theo, trong lúc lơ đãng, cầm lấy bàn tay của hắn để xuôi ở bên người.
Cánh tay hắn có chút cứng đờ, nghiêng mặt qua nhìn thấy ánh mắt mịt mờ của thiếu nữ, trong mắt hư vô.
Kỳ Yến than nhẹ một tiếng, nói: "Đường ở chỗ này."
Mười ngón thon dài giao nhau, lòng bàn tay cùng lòng bàn tay kề sát nhau, nước mưa thuận theo khe hở trượt xuống.
Người sau lưng đi chậm chạp, khi thì đụng vào trên người hắn, hắn có thể cảm giác được đầu ngón tay của nàng trong lòng bàn tay mình hơi cuộn lại, muốn rút ra nhưng lại không có động tác.
Một người lòng bàn tay ấm áp, một người da thịt lạnh buốt, chạm nhau như là tuyết rơi lên trên lửa.
Nước mưa rơi vào trên lá cây phát ra tiếng xào xạc, trong lòng thiếu nữ loạn thành một đống, trong lúc lảo đảo chỉ có thể dựa vào người phía trước.
Trở lại sơn động, Vệ Trăn trượt tay khỏi bàn tay hắn.
Kỳ Yến bảo nàng chờ ở chỗ này, không bao lâu sau, hắn dắt ngựa của mình tới, trong ngực còn ôm mấy cây củi khô chưa bị ướt.
Lúc đống lửa được dựng lên, Vệ Trăn vô ý thức híp mắt, ánh mắt mơ hồ chậm rãi trở nên rõ ràng, thấy rõ ràng thiếu niên ngồi ở trên đá phía đối diện.
"Đỡ hơn chút nào không?" Kỳ Yến hỏi.
Vệ Trăn gật gật đầu, bàn tay rũ xuống trong ống áo không được tự nhiên nắm chặt lại.
Đã là lần thứ hai để hắn nhìn thấy dáng vẻ toàn thân ướt đẫm này của nàng.
Mà hắn cũng không khá hơn chút nào, cả người đều là nước, trên đầu hơi nước ẩm ướt, có một lọn tóc rối từ ngọc quan trượt xuống, dán lên gò má gầy gò.
Trong động, bầu không khí vi diệu, có một số việc ngầm hiểu lẫn nhau. Ví dụ giờ phút này, hắn cùng nàng không hẹn mà đều không nhìn đối phương, chỉ nhìn chằm chằm đống lửa nho nhỏ trước mặt.
Thật lâu sau, trong huyệt động ẩm ướt vang lên giọng nói thanh lãnh của hắn: "Bệnh không thể thấy vật ban đêm của ngươi là bẩm sinh sao?"
Vệ Trăn cụp mắt xuống.
Cũng không phải bẩm sinh, là vào năm bảy tuổi, nàng cùng muội muội cãi nhau, trong lúc tranh chấp, bị xô đẩy ngã trên mặt đất, mắt đập trúng hòn đá mới mắc tật này.
Đó là lần đầu tiên nàng tới kinh đô, tổ phụ vốn định để a đệ và nàng ở bên người phụ thân, nhưng xảy ra việc này, biết được phụ thân cùng kế mẫu đều không chào đón bọn họ, ông ấy liền dẫn hai người bọn họ trở về theo.
Chuyện cũ quá riêng tư, Vệ Trăn chỉ muốn chôn ở trong lòng.
Nàng nói khẽ: "Khi còn bé không cẩn thận đập trúng trên tảng đá nên mới mắc tật nhỏ này, tổ phụ cũng đã đi tìm đại phu dân gian cho ta, mặc dù đã chữa đỡ hơn nhưng thị lực vẫn bị ảnh hưởng, ban ngày thì không ảnh hưởng lớn, nhưng mỗi khi đến ban đêm, nếu không đốt đèn thì không có cách nào nhìn thấy được."