Liễm Cảnh Xuân (Dịch)

Chương 27 - Tương Dán 1

“Tí tách” Lại một giọt nước lăn từ trên mái tóc đen của hắn rơi xuống

Vệ Trăn từ trong mộng tỉnh lại, miệng thơm hơi hé mở thở hổn hển, giọt nước ẩm ướt lạnh lẽo trên nóc huyệt động rơi xuống mặt của nàng, làm ý thức của nàng hơi tỉnh táo lại.

Giấc mơ quá mập mờ, cho dù nàng đã tỉnh lại, nhưng tim vẫn cứ đập thình thịch.

Từ khi Vệ Trăn vào Kinh Đô chuẩn bị gả cho người, cũng đã được ma ma dạy dỗ một ít việc khuê phòng, trong mơ, nàng và hắn cũng chưa làm chuyện nam nữ, nhưng mà khung cảnh giằng co đầy mập mờ như thế cũng đủ làm trong lòng người ta sợ hãi.

Nhưng mà cách bày trí ở xung quanh lại cực kỳ giống tẩm điện ở cung mà nàng đang ở tạm.

Một tháng sau sẽ đến ngày kết hôn của nàng và Thái Tử, sao Kỳ Yến lại xuất hiện ở trong phòng ngủ của nàng, mà nàng cũng hoàn toàn không hề từ chối, chưa hề đẩy hắn ra chút nào?

Rốt cuộc thì trong mơ đã xảy ra chuyện gì thế?

Ngày xuân, không khí ban đêm còn hơi se lạnh, từng cơn rét lạnh dần dần thấm vào bên trong da thịt.

Vệ Trăn hơi giật nhẹ cơ thể, quần áo khoác trên vai rơi xuống, nàng ngây ngơ cúi đầu, trên người có phủ thêm một cái áo mỏng của nam tử.

Là Kỳ Yến.

Nàng nhìn về phía thiếu niên ở đối diện, sắc mặt hắn tái nhợt, cơ thể hơi dưa vào vách tường, hai mắt nhẹ nhàng khép lại, đã ngủ rồi,

Vệ Trăn đỡ vách tường chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt hắn khụy gối xuống, muốn đắp áo lên người hắn.

Hơi nước ẩm ướt tràn ra trong ánh lửa mờ nhạt, dịu dàng mà phất qua má hắn. Gương mặt này vẫn cứ tuấn tú giống như người trong mộng.

Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng rũ mi mắt, nhìn về phía cổ của hắn.

Lúc nãy trong giấc mộng của nàng, thiếu niên đè lên người nàng, nàng vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngay nốt ruồi đen tinh tế nhỏ xinh ở phía dưới hầu kết của hắn.

Làn da trắng như bạch ngọc, hầu kết phồng lên tạo thành một đường cong, một nốt ruồi cực nhỏ nằm ở nơi đó, dưới ánh nến mờ ảo mập mờ, giống như một con cổ trùng có thể mê hoặc lòng người.

Thiếu nữ duỗi đầu ngón tay thon dài thăm dò tìm kiếm về phía gò má hắn, muốn kiểm tra gì đó, rồi lại dừng ở giữa không trung.

Nàng đã chịu đủ loại lễ nghi giáo hóa từ nhỏ, không thể làm ra loại chuyện đường đột này.

Huống chi... Nếu như trên cổ hắn thật sự có một nốt ruồi nhỏ, vậy thì phải làm thế nào đây?”

Vệ Trăn căng thẳng cuộn tròn đầu ngón tay, muốn đến lên rời đi, mái tóc dài xõa tung nhẹ nhàng phất qua mu bàn tay của thiếu niên, ngay sau đó, người ở trước mặt giật mình, chậm rãi mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp gần kề, ánh mắt Vệ Trăn đột nhiên rơi vào bên trong con ngươi của hắn.

Ánh mắt hắn sáng ngời, hỏi: “Sao thế?”

Vệ Trăn đưa quần áo đang cầm trong lòng cho hắn nói: “Ta đến trả quần áo cho thiếu tướng quân. Đêm khuya sương lạnh, thiếu tướng quân đừng để bị lạnh.”

Kỳ Yến duỗi tay cầm lấy, trong lúc cơ thể di chuyển, vạt áo hơi di chuyển, lộ ra phần cổ thon dài kia.

Vệ Trăn nhìn thoáng qua nơi đó, ánh mắt cứng lại ngay lập tức.

Tiếp theo đó, cảm giác tê dại khó có thể miêu tả chui thẳng vào lòng.

Nếu nói trước đó Vệ Trăn còn bán tín bán nghi trước những lời “người tiếc nuối kiếp trước sẽ báo mộng mà đến” của phương sĩ, thì chờ đến khi nhìn thấy nốt ruồi này, Vệ Trăn không còn tìm được bất cứ lý do gì để biện hộ cho việc nàng liên tục bị bóng đè trong khoảng thời gian gần đây.

Lửa trại thấp thoáng, phác họa ra hình dáng hầu kết sắc bén của thiếu niên, dưới ánh nhìn chằm chú dài lâu của nàng, nó hơi trượt lên trượt xuống.

Tìm Vệ Trăn đập nhanh hơn, ngẩng đầu, lập tức đối diện với ánh mắt thâm tối đang cúi xuống của hắn.

“Nhìn gì thế?” Giọng nói của thiếu niên còn trầm thấp hơn rất nhiều lần so với lúc trước. Trong bóng đêm, đôi mắt đen nhánh lộ ra ánh sáng khác thường, lẳng lặng nhìn ngắm nàng.

Đối diện không nói gì, chỉ còn lại tiếng hít thở lưu động.

Vệ Trăn đột nhiên cảm thấy có chút bối rối, hơi mím nhẹ môi, thu hồi tầm mắt, chỉ tặng cho hắn một phần mặt nghiêng, gương mặt vẫn cứ nhã nhặn lịch sự như cũ, nếu không phải vành tai trắng nõn hiện tại đã hơi chuyển sang màu đỏ hồng thì thật sự không thể nhìn ra sự hốt hoảng trong lòng nàng.

Trong sơn động yên lặng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của hai người.

Trong lòng Vệ Trăn vô cùng hoảng loạn, một nửa là vì rối rắm chuyện kiếp trước chuyển sinh, một nửa là bởi vì nàng nhìn lén hắn lại còn bị hắn phát hiện.

“Thiếu tướng quân, chuyện ngày ấy ta nhờ ngươi điều tra, ngươi đã điều tra được chưa?” Nàng chuyển sang đề tài khác một cách cứng ngắc.

Bình Luận (0)
Comment