Thái Tử giục ngựa bước về phía bọn họ.
Kỳ Yến buông lỏng vòng eo của người ngồi trong lòng ngực. Hơi thở nam tử vờn quanh người Vệ Trăn đột nhiên rời xa, lưng ngựa nhẹ đi, thiếu niên ngồi đằng sau đã xoay người xuống ngựa.
“Điện hạ.” Kỳ Yến lạnh nhạt hành lễ với Thái Tử.
Thái Tử lấy lại tinh thần, tươi cười thân thiết: “Vất vả rồi. Chắc cả đêm qua ngươi cũng không nghỉ ngơi, A Trăn có thể bình an quay về, đều là công lao của ngươi.”
Hắn ta giục ngựa đi đến bên cạnh Vệ Trăn, thấy sắc mặt thiếu nữ tái nhọt, gọi thị vệ đến bung dù che cho Vệ Trăn, giọng nói dịu dàng: “Bọn thị vệ tìm nàng suốt đêm, trong lòng cô cũng rất lo sợ, lo lắng suốt một đêm, cũng may hiện tại nàng không có việc gì, có bị hoảng sợ không?”
Vệ Trăn nhìn theo ngón tay thon dài của hắn ta, nhìn thấy trong mắt Cảnh Hằng tràn ngập vẻ quan tâm, mưa lớn như thế, quần áo của hắn ta lại không hề bị ướt chút nào, chắc là mới từ tẩm điện đi ra không bao lâu, ngọc bội ngọc thạch treo đầy người, vẫn cứ cao quý bất phàm như xưa.
Hắn ta thậm chí còn chưa từng đi vào cánh rừng, chỉ dẫn theo thị vệ dạo tới dạo lui ở mép rìa khu vực săn bắn điều tra cho có.
“Phiền điện hạ nhớ mong, thần nữ vẫn ổn.”
Thái độ của nàng lạnh nhạt như thế... Cảnh Hằng hơi nhíu mày, nhìn thấy nữ lang đứng giữa cơn mưa to, gương mặt xinh đẹp nổi bật, ánh mắt lại rét lạnh như băng, lạnh lùng như đao.
Hắn ta hơi hạ mắt xuống, lập tức nhìn thấy chân trái của nàng còn đang bị quấn băng vải, rõ ràng mảnh vải này được xé từ trên quần áo của nam nhân khác xuống.
Trong lòng tràn ngập cảm xúc quái lạ, Cảnh Hằng lại mỉm cười nói: “Ta đưa nàng quay về.”
Hắn ta cởi áo choàng trên người xuống định khoác lên người nàng, không ngờ lại bị thiếu nữ nghiêng người tránh đi, trong lúc nhất thời, hai tay cương cứng giơ giữa không trung.
Vệ Trăn không có biểu lộ gì khác, chỉ cúi đầu hành lễ: “Không cần làm phiền điện hạ, thần nữ có thể tự quay về.”
Ngựa đi ngang qua nhau, ý cười trên mặt Cảnh Hằng đã hoàn toàn biến mất, liếc nhìn bóng dáng rời đi của nàng.
Trước kia đôi mắt của thiếu nữ luôn ẩn chứa đầy tình ý, hiện tại lại tràn ngập xa cách và kháng cự.
Trong một đêm ngắn ngủi, tại sao thái độ lại thay đổi lớn đến thế.
Rốt cuộc thì khi ở trên núi, nàng và Kỳ Yến đã xảy ra chuyện gì?
Mày Cảnh Hằng dần dần nhíu chặt lại.
Mưa to tầm tã khắp đất trời. Vệ đại tiểu thư một đêm chưa về, Kỳ thiếu tướng quân dầm mưa lên núi tìm kiếm, sau đó hai người cùng nhau cưỡi một con ngựa quay về, không bao lâu sau, chuyện này đã được lan truyền khắp Ly cung.
Vệ Trăn giục ngựa về thẳng tẩm điện.
Điền A Mẫu đã đứng ở cửa Vệ gia chờ từ lâu, thấy bóng dáng mảnh khảnh của Vệ Trăn xuất hiện, lập tức chạy ra khỏi hành lang, bởi vì quá vội vàng nên không nhìn đường, suýt chút nữa đã vấp đá ngã xuống, may mà Vệ Trăn đỡ được bà ấy kịp lúc.
“A Mẫu cẩn thận.”
Vừa nhìn thấy Vệ Trăn, cuối cùng lão mẫu mụ cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Vệ phu nhân qua đời từ sớm, bên người chỉ để lại một nô tỳ bên cạnh, Vệ Trăn là do bà ấy chăm sóc từ nhỏ đến lớn, trong lòng đối xử với nàng như một nửa người mẹ.
“Mau đi vào đi.” Vệ Trăn kéo cánh tay bà ấy, nhìn lướt qua một vòng rồi hỏi: “Đệ đệ đâu rồi?”
“Đang ở phòng ngủ nghỉ ngơi. Tối hôm qua thiếu chủ cũng đi ra ngoài tìm tiểu thư, suốt đêm không chợp mắt, thật sự chịu không nổi mới bị bọn hạ nhân khuyên đi nghỉ tạm một lúc.
Vệ Trăn nghe được giọng nói khàn khàn hiền hòa của a mỗ, chỉ cảm thấy trong lòng giống như được cảm xúc mềm mại bao phủ.
Hai chủ tớ cùng nhau đi vào trong sân. Điền A Mỗ nói cho nàng nghe toàn bộ những chuyện xảy ra ở bên ngoài trong lúc nàng không có mặt.
“Lục điện hạ chết rồi, bị hổ trong núi ngậm đi, chờ đến khi thị vệ chạy đến nơi thì đã bị ăn hơn một nửa người, thê thảm lắm, lão nô nghe người ta nói lúc đó còn chưa chết, sau khi bị cứu ra khỏi miệng hổ, còn phải nhìn bản thân chảy cạn máu, từ từ chết trong đau đớn.”
Cách chết tàn nhẫn như thế, cho dù là Vệ Trăn nghe được cũng hãi hùng khiếp vía.
Nếu như không phải lúc đó nàng quá sốt ruột, cài tên bắn về phía Vệ Chương thì chỉ sợ người thành bữa ăn của hổ chính là nàng.
“Vậy Vệ Chương thì sao?” Vệ Trăn hỏi.
Vòng qua một căn phòng ngủ, Điền A Mỗ nhỏ giọng nói: “Tuy rằng vị kia nhặt về được một cái mạng, nhưng cũng bị hổ xé rách một cánh tay, hiện tại đang nằm trên giường, sau này chỉ sợ cũng sẽ là một một tàn phế.”
Vệ Trăn cảm thấy rất đáng tiếc, còn để hắn ta lụm về một cái mạng.
“Vệ Trăn...” Một giọng nói từ đằng sau gọi nàng lại.
Vệ Trăn quay đầu, thấy cuối đường có một bóng dáng nam tử đang đi đến, nam tử trung niên năm nay đã ngoài bốn mươi mặc một bộ đồ đen, khuôn mặt thon gầy, để râu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía nàng.