Liễm Cảnh Xuân (Dịch)

Chương 35 - Mưu Nghịch 3

Bên này thái giám đi đưa hương liệu cho Vệ Trăn, bên kia Vệ Dao về phòng nghỉ, thị nữ đi ra ngoài điều tra thay nàng ta, quay về dán sát lỗ tai nàng ta bẩm báo.

“Ngươi nói Thái Tử đưa hương của ta cho Vệ Trăn hết rồi.” Mắt Vệ Dao rưng rưng nước mắt, bàn tay đang đặt trên bàn trang điểm cũng siết chặt lại.

Thị nữ nhẹ nhàng gật đầu, không dám thở mạnh.

Vệ Dao xoay người, ngực phập phồng lên xuống, tức giận nói: “Ta vốn tưởng rằng hắn hỏi ta muốn lấy ít hương là bởi vì thích hương do ta chế tạo, lại không ngờ hắn toàn tặng lại cho nữ tử khác... Rõ ràng ta và Thái Tử quen biết với nhau trước, Vệ Trăn chẳng qua chỉ là người ngoài, lại có thể chen chân vào giữa hai chúng ta!”

Nàng ta bắt đầu có tình yêu nam nữ với Thái Tử vào lúc nào nhỉ?

Có lẽ là từ sau khi đến tuổi cập kê, mặc dù khi đó nàng ta đã biết hắn ta chính là tỷ phu tương lai của mình, sẽ cưới trưởng tỷ của nàng ta, nhưng vẫn cứ không nhịn được muốn đến gần hắn ta.

Thái Tử hứa hẹn sẽ lui chuyện hôn nhân này để ở cùng với nàng ta, Vệ Dao cũng tin tưởng lời hắn ta nói, giống như phụ thân của nàng ta, cho dù ngay từ đầu chuyện hôn sự không đúng như những gì mình mong muốn, cuối cùng chẳng phải vẫn sẽ cưới nữ nhân mà mình âu yếm vào nhà sao?

Nhưng thật sự đến tình trạng như bây giờ, Thái Tử lại lần lượt làm nàng ta thất vọng.

“Thái Tử cũng là vì bị Sở Vương bắt buộc, tình thế bất đắc dĩ, tiểu thư phải thông cảm nhiều hơn mới được.” Một tôi tớ trung niên ở bên cạnh đi lên an ủi nói, vươn tay vuốt lưng nàng ta nói: “Hiện tại không chịu đựng được, tiểu thư đã quên lời phu nhân rồi sao? Nếu như thật sự bỏ cuộc thì cả đời sẽ bị hai tỷ đệ Vệ phu nhân kia để lại đè đầu suốt ngày.”

“Huống chi hiện tại chỉ có thể dựa vào Thái Tử, tiểu thư mới có cơ hội lật lại bản án cho huynh trưởng, có đúng không?”

Vệ Dao cũng chỉ có một người huynh trưởng như thế, cho dù thế nào, nàng ta cũng phải nghĩ cách làm huynh trưởng quay về.

Nàng ta đương nhiên rất thâm tình với Thái Tử, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có mục đích gì. Chỉ có thể dựa vào Thái Tử mới có thể cướp lại một chút ít quyền thế của Vệ gia từ trong tay hai tỷ đệ kia.

Vệ Dao tự biết, nếu chỉ dựa vào sự yêu chiều của nam nhân, chắc chắn sẽ có một ngày nhan sắc phai tàn tình yêu nhạt dần.

Chỉ hận tổ phụ không chịu phân gia sản cho bọn họ, chỉ cần phụ thân nàng ta có một chút quyền thế thì ở trong triều bọn họ cũng sẽ không xấu hổ như thế.

“Thái Tử thật lòng với tiểu thư, bọn nô tỳ đều có thể nhận ra. Nếu đã là thật lòng thì tiểu thư cần gì phải sợ nữa? Người và Thái Tử tình đầu ý hợp, vốn là không có sai. Phu nhân bảo người kiên nhẫn nhiều hơn một chút.”

Vệ Dao nhìn bản thân trong gương, xoa cái bụng nhỏ hơi phồng lên, một lúc lâu sau mới nói: “Đúng vậy, vậy cứ nghe theo lời mẫu thân.”

*

Mưa rơi xuống tàu lá chuối, tí tách đan xen với nhau.

Canh ba ban đêm, Vệ Trăn lên giường, lần này vừa mới thiếp đi, giấc mộng kiếp trước lại ùa đến.

Vẫn cứ là khung cảnh như lần trước -

Sương mù ướt đèn lồng, tiếng mưa rơi tí tách, thiếu niên đè trên người nàng. Hai người gần đến mức hô hấp quấn lấy nhau, nàng nhìn hắn, tim đập thình thịch.

Hơi nước dọc theo lông mi mảnh dài của hắn, rơi xuống, sau đó tí tách, nước biến thành máu.

Trên người Vệ Trăn ướt nhẹp, nhìn một đống máu đỏ tươi từ miệng vết thương trên cơ thể nam nhân trào ra.

Ngoài điện có tiếng giáp trụ va chạm vào nhau, binh hoang mã loạn vô cùng ồn ào, có quan binh đứng ở trước cửa sổ, gõ cửa điện rầm rầm.

“Vệ đại tiểu thư, Vệ đại tiểu thư!”

Mưa to gió lớn, trúc bách lắc lư trong cơn gió to.

Vệ Trăn nhìn về phía cửa đại điện nói.

“Phụ tử Kỳ gia có ý đồ mưu nghịch, chứng cứ vô cùng xác thực, Sở Vương hạ chỉ lập tức tróc nã Kỳ Yến, không bàn sống chết. Có người nhìn thấy phản tặc chạy trốn đến nơi này. Thỉnh tiểu thư mở cửa để chúng ta tiến vào điều tra -”

Tí tách, máu rơi xuống cổ của nàng, lạnh lẽo đến tận xương,

Lông mi của người phía trên dính máu, nhẹ giọng nói: “Người đến lục soát bắt ta đã đến, Vệ đại tiểu thư, ngươi có muốn giao ta ra không?”

Bình Luận (0)
Comment