Trong đầu Vệ Trăn ong lên một tiếng, vô thức muốn nghiêng mình đi, nhưng vì quá hoảng loạn nên không chú ý đến dưới chân, tự bị vấp.
Tiếng động vừa vang lên, hai chàng thiếu niên ở đằng kia dừng cuộc trò chuyện lại, cùng bước đến.
Vệ Lăng dừng ở trước mặt nàng, hỏi: “A tỷ làm sao thế, sao mặt lại đỏ thế này?”
Lời này khiến đôi gò má của Vệ Trăn càng đỏ hơn, hàng lông mi khẽ rung, tầm mắt không biết để đi đâu, nàng dịu giọng bảo: “Mặc y phục vào trước đã rồi nói chuyện.”
Vệ Lăng đáp: “Ngày trước ta luyện võ trong nhà, a tỷ đâu phải chưa từng trông thấy bao giờ, hôm nay làm sao thế?”
Vệ Trăn vốn đã lúng túng, bị nói như thế thì như thể tâm tư đều bộc lộ hết ra trước mặt Kỳ Yến. Xưa giờ nàng đều có thể duy trì được một trái tim bình tĩnh đối với đa số mọi sự việc, chỉ duy giờ khắc này đầu ngón tay dưới ống tay áo xoắn hết lại với nhau, cả cơ thể căng cứng không thôi.
May mà Kỳ Yến vận động thân thể, bước sang bên cạnh nhận lấy y phục mà hộ vệ đưa cho.
Vệ Trăn còn chưa nói với Vệ Lăng được mấy câu đã tất tả cáo biệt rồi đi ra bên ngoài.
Vệ Lăng nhìn bóng hình rời đi của nàng, ấn đường cau lại bảo: “Ngày xưa a tỷ đâu có thế này, hôm nay trúng tà rồi à?”
Kỳ Yến vận y phục xong xuôi, không đáp lời gì.
Từ khi Vệ Trăn bước ra khỏi cái cổng tò vò, tim nàng vẫn đập thình thịch dữ dội.
Còn mới nãy Kỳ Yến đi mặc y phục, có lẽ đã nhìn ra được vẻ bức bách của nàng.
Vệ Trăn áp bàn tay lạnh ngắt lên trên má, nàng chỉ cảm thấy mặt mình nóng vô cùng, nàng dừng lại bên bụi hoa quay đầu lại hỏi người bên cạnh rằng: “A Mẫu, mặt ta thật sự đỏ như thế ư?”
Ánh mắt của Điền A Mẫu rơi lên trên gương mặt đó, trông thấy đôi mắt xoay chuyển của nàng thiếu nữ, khóe mắt như chứa ý xuân, làn da trên đôi gò má như phủ một lớp son lên làn nước sứ, tuy mặt đỏ nhưng cũng linh động đẹp vô ngần.
Bà ấy khẽ gật đầu: “Đúng thế, tiểu thư.”
Vệ Trăn càng thêm đỏ mặt tía tai, hôm nay đụng phải cảnh xấu hổ này, không biết sau này nên đối mặt với Kỳ Yến như thế nào.
Nhưng hôm nay vẫn chưa làm chuyện quan trọng…
Trầm ngâm một lát rồi nàng nói: “A Mẫu, phiền bà đi nói một câu với thiếu tướng quân giúp ta, nói rằng ta có chuyện phải nói với hắn.”
Vốn nàng định bóng gió nghe ngóng đôi ba câu từ chỗ đệ đệ, nhưng giờ Kỳ Yến đang ở đây nên bớt được chuyện phiền phức này.
Điền A Mẫu hơi ngạc nhiên đối với yêu cầu này nhưng cũng không hề hỏi nhiều, bà ấy áp tay lên bụng rồi quay người rời đi.
Không bao lâu sau, Điền A Mẫu dẫn người đi đến, chỉ để lại hai người ở chỗ này rồi lui ra.
Cái nóng ập đến, ánh mặt trời rơi trên thân người đã hơi bỏng rát.
Vệ Trăn cảm giác được có một cái bóng đổ xuống bên người. Sau đó giọng nói của hắn vang lên: “Vệ tiểu thư tìm ta có chuyện gì?”
Vệ Trăn hơi ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt của hắn thì lại trốn đi. Cảm giác ngại ngùng chầm chậm kéo đến, bàn tay buông trước người của nàng vô tình làm gãy một nhánh hoa hải đường bên khóm hoa, cánh hoa vỡ ra trong tay nàng rồi rụng xuống nền đất.
Nàng hơi nghiêng mặt đi, để lại cho hắn làn tóc mai cài trâm hoa ngọc lan.
Vệ Trăn ngẫm nghĩ rồi cất lời: “Khi trước thiếu tướng quân nói mẫu thân của ta và lão tướng quân là đường huynh đường muội, kể ra thì ta cũng chưa từng có dịp gặp mặt lão tướng quân lần nào, không biết thọ yến lần này của Thái hậu, lão tướng quân có kịp quay về kinh đô mừng thọ Thái hậu hay không?”
Kỳ Yến đáp: “Ông ấy sẽ về, nếu ngươi và A Lăng muốn gặp ông ấy thì ta sẽ dẫn mấy người cùng đi là được.”
Ngón tay của Vệ Trăn hơi siết lại. Qủa nhiên Kỳ lão tướng quân sẽ quay về chúc thọ như trong mộng.
Cha con Kỳ gia quanh năm ở biên quan, dù Sở vương muốn động thủ cũng không với tay tới được, lần này hai cha con hắn đều ở kinh đô, thọ yến của Thái hậu chính là cơ hội động thủ tốt nhất, giết hại cha con hai người họ, không chừa lại đường sống nào, Kỳ gia cũng không thể điều động binh mã ngóc đầu trở lại được, đến khi ấy quân đội phương Bắc sẽ như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy, rồi có thể quay trở lại lòng bàn tay của Sở vương.