Liếm Mật

Chương 11


Vệt đỏ trên mặt của Dụ Bạc chậm rãi biến mất, chỉ còn một chút dấu vết để lại bên tai.
Ngôn Hạ gắt gao nhìn anh chằm chằm, không bỏ qua bất kì biểu cảm nào trên mặt anh.

Nhưng nét mặt Dụ Bạc không có chút thay đổi nào, vẫn là sự bình tĩnh, bình tĩnh đến không một tia gợn sóng.

Nếu không phải Ngôn Hạ cảm giác được anh vẫn luôn nắm tay cô không buông, thậm chí còn hơi hơi dùng sức, thì cô đã bị anh lừa gạt.
Vì thế, Ngôn Hạ lại cười và bổ sung một câu: "Chắc chắn là cậu thích tôi." Nói một câu chắc chắn này, cô tin rằng Dụ Bạc sẽ không đưa ra ý phủ định.
Lúc này cô tự tin cực kì, có dự cảm chắc chắn mình sẽ thành công.
Dụ Bạc cười rộ lên, tảng băng mỏng tan rã thành nước xuân, trong đáy mắt như toát lên vị ngọt nồng của bình rượu mơ ủ vào mùa xuân, khiến lòng người say mê trong vui sướng.

Ngôn Hạ nghĩ có lẽ cô đã trúng độc của Dụ Bạc, nếu không thì tại sao anh vừa cười một cái, cô liền cảm thấy hết thảy ánh sáng xung quanh mình đều trở nên sinh động, dopamine* hỗn loạn không ngừng nhảy nhót, đến mức cô cũng muốn mỉm cười cùng anh.
(*dopamine: Nhiều người gọi dopamine là "hormone hạnh phúc" bởi chúng có nhiều tác dụng tốt đối với tinh thần và thể chất của con người.Khi hormone hạnh phúc dopamine trong cơ thể được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn, tràn đầy cảm hứng.

Ngược lại, mức độ dopamine thấp sẽ làm giảm động lực, giảm sự nhiệt tình, giảm khả năng tập trung và hạn chế điều chỉnh các chuyển động của cơ thể.)
Dụ Bạc cầm lấy bao thuốc trên tay cô và cả điếu thuốc lá khi nãy.
Anh lại nói với Ngôn Hạ lần nữa: "Không được thử."
Lần này là danh chính ngôn thuận, cho nên Ngôn Hạ thu hồi dáng vẻ muốn thử hút thuốc, cười tủm tỉm nói được với Dụ Bạc.

Giống hệt đứa trẻ con rốt cuộc cũng đạt được cây kẹo que mơ ước, cô thật sự rất vui, dựa vào người Dụ Bạc, nhẹ giọng nói: "Cậu xem, mình đều đưa hết cho cậu, có phải rất nghe lời hay không."
"Cậu rất nghe lời."
"Cậu và mình cùng ở bên nhau, mình sẽ càng ngoan hơn."
Cô nghĩ gì nói đó mà đưa ra đủ các loại hứa hẹn, thiếu niên bị cô dựa vào người đang lắng nghe, ghi tạc trong lòng.
Khi trở lại phòng học lần nữa, phòng học đã được quét tước gần như ổn thỏa.

Ngô Gia Trác ngồi trên bàn, đang cùng đám nam sinh ngồi gần đó tán gẫu về game mới ra mắt, nhìn thấy Ngôn Hạ tiến vào, đánh một tiếng bắt chuyện với cô.

Ngôn Hạ cười khanh khách, tâm tình rất tốt trả lời cậu một câu.
Ngô Gia Trác làm ra bộ dáng như thấy quỷ, có trời mới biết đã bao nhiêu lâu cậu chưa nhìn thấy Ngôn Hạ vui vẻ như vậy, tối hôm qua trên sàn nhảy disco, đến thời điểm náo nhiệt nhất, cô cũng chỉ vòng vèo khách sáo chút với mấy người có địa vị lớn mà đem khóe miệng nhấc lên vài cm.
Sau đó cậu bỏ qua đám nam sinh này, nhảy đến trước mặt Ngôn Hạ.


"Đi ra ngoài một chuyến lại gặp được chuyện tốt gì, vui vẻ như vậy."
Ngôn Hạ dựng thẳng ngón trỏ lên, trên ngón tay được tô vẽ sơn lên màu sắc sáng bóng, mặt trên còn đính mấy viên kim cương nhỏ vụn, sáng long lanh, tựa như tâm tình giờ phút này của chủ nhân nó.

Cô quơ quơ ngón trỏ, ý cười phủ kín cả khuôn mặt, Ngôn Hạ nói với Ngô Gia Trác: "Mình theo đuổi được Dụ Bạc."
"Thật hay giả a, cậu đang gạt mình?" Phản ứng đầu tiên của Ngô Gia Trác là không tin, cậu ta thò lại gần nói, "Cậu sẽ không vì thắng mình mà tới lừa gạt mình chứ."
"Ai gạt cậu! Cần thiết sao?" Ngôn Hạ một tay nắm được đầu cậu ta, "Mình đã nói với cậu ba tháng theo đuổi được thì ba tháng sẽ theo đuổi được."
Ngô Gia Trác che đầu lại, vẫn là không tin.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Thời gian tổng vệ sinh kết thúc, Dụ Bạc rốt cuộc cũng tới, trên tay ôm bài tập và cả một chồng bài thi.

Nhìn thấy chống bài thi này, trong phòng học vang lên tiếng âm thanh than thở rải rác.

Sắp tới kì thi giữa kì, cho dù là kiểm tra qua loa, chủ nhiệm lớp vẫn không quên phát bài thi để thúc giục học sinh, khiến cho bọn họ không thể lơi lỏng chút nào.
Tuy nhiên chuyện này không ảnh hưởng tới Ngôn Hạ chút nào, tờ bài thi này so ra kém với người đang cầm nó.
Dụ Bạc phát bài thi thử chứ không phải thi thật, đếm đủ số lượng tờ đề, liền để người ngồi đầu tiên tiếp tục truyền cho người ngồi phía sau.

Ngôn Hạ ngồi bên cạnh dùng ngón tay câu lấy góc áo của Dụ Bạc.
Hai người bọn họ không phải có chỗ ngồi gần nhau, thậm chí có thể nói là chỗ ngồi cách xa nhau nhất, nhưng bởi vì việc phát đề thi, Dụ Bạc mới đi qua chỗ cô đứng.
"Cậu có nhớ mình hay không." Cô dùng giọng thì thầm nói với Dụ Bạc.
Thật là kì lạ, chỉ mới mười phút qua đi, cô liền cảm thấy có chút nhớ anh.

Nếu cô có suy nghĩ như vậy, khẳng định Dụ Bạc cũng có.
Thiếu niên theo động tác của cô mà hơi hơi nghiêng mình xuống, Ngôn Hạ nhìn đến đường nét cong cong trên chiếc cằm sạch sẽ của anh, rồi nhìn đến đồng tử sâu trong mắt anh.

Có lẽ bởi vì đang ở trong phòng học, không có ánh sáng mặt trời trực tiếp, cô không thấy được màu sắc trong suốt như lưu ly giống lúc vừa rồi trên sân thượng.
Dụ Bạc vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô một chút, thời điểm thu tay, đầu ngón tay đụng phải vành tai của cô.

Anh tạm dừng vài giây mới rời đi.
Sau đó anh khẽ ừ một tiếng, đáp lại vấn đề cô vừa hỏi.
Bởi vì một tiếng ừ này, tâm tình Ngôn Hạ lại nhảy lên cao thêm mấy độ, cô thậm chí còn muốn đứng lên, làm ra một ít hành động thân mật cùng Dụ Bạc.


Ví dụ như nắm tay, hoặc là kề vành tai chạm tóc mai nói nhỏ.
Quả thực giống triệu chứng khao khát da dẻ, không thể lý giải.
Trong lòng hoảng hốt khi có một ý niệm như vậy hiện ra.
Ngôn Hạ cuối cùng cũng buông góc áo anh ra, ghé vào trên bàn cong mắt cười cười với anh.
Nhìn thấy một màn này, kinh ngạc nhất vẫn là Ngô Gia Trác.

Lúc trước cậu còn khăng khăng một mực với Ngôn Hạ, nói rằng cô tuyệt đối là đang lừa mình, sao cô có thể theo đuổi Dụ Bạc tới tay.

Giây tiếp theo, cậu tưởng như cái người đang đứng trước mặt cùng với học bá luôn được ca ngợi trong khối hoàn toàn như hai người xa lạ, anh đang thân mật mà xoa đầu Ngôn Hạ.
Cậu có thể nhìn thấy sự mê luyến tràn ra từ trong mắt Dụ Bạc.
Dụ Bạc đi rồi, Ngô Gia Trác đem ghế dựa kéo lại gần chỗ Ngôn Hạ, nhìn cô thật lâu mới nghẹn ra mấy chữ.
"Cậu thật trâu a." (Cho bạn nào chưa biết thì trâu ở đây ý là ngầu á, đây là ngôn ngữ mạng Trung Quốc nha.)
Ngôn Hạ chỉ nâng mí mắt liếc Ngô Gia Trác một cái sau đó liền mặc kệ cậu ta, đem bài thi nhét xuống dưới ngăn bàn học, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thành Thải Vận.
Tiếp theo là đến tiết thể dục, Ngôn Hạ ngẩng đầu nhìn xung quanh, có giám thị đi tuần tra, khắp nơi trong trường học đều được quản lí cực nghiêm, bảo vệ ở cổng tuyệt đối không giống trước kia, mắt nhắm mắt mở để bọn họ đi ra ngoài.

Vậy cô chỉ có thể làm liều.
Vậy nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Ngôn Hạ, cô lắc lư đến bên cạnh Dụ Bạc, ngồi ở chỗ ngồi trước mặt anh, chống cằm nói với anh, tiết tự học hôm nay nhớ phải lên sân thượng.
Chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Dụ Bạc, Ngôn Hạ cười thần bí mà nói: "Dù sao, sẽ có một bất ngờ."
Cô nói xong, liền rời khỏi ghế dựa, cùng Ngô Gia Trác đi về một hướng đi ra bên ngoài.

Váy ngắn màu trắng, mái tóc đen được cột bằng dây buộc tóc cùng màu, nhẹ nhàng tung bay, dáng vẻ cực kì xinh đẹp.
Ngô Gia Trác cùng cô nói chút chuyện gì đó, tay tự nhiên mà khoác lên vai cô, nhưng bị Ngôn Hạ đẩy ra.
Dụ Bạc rũ mắt xuống, nhìn đến mấy con số 0 khoảng mấy milimet bị anh vẽ ngoằn ngoèo bằng bút đen.

Anh lại thay đổi một chiếc bút đen khác.
Chủ nhiệm lớp tìm anh trao đổi về việc thi đấu, cho nên tiết thể dục này anh xin nghỉ.
Thực ra cũng không có gì phải trao đổi, thi đấu lần này anh sẽ đi.


Bởi vì đạt được giải thưởng hạng nhất, sẽ có tiền thưởng rất cao.
Nhưng dù anh đã đồng ý, chủ nhiệm lớp vẫn không để anh rời đi dễ dàng, mà nhất định nghĩ ra nhiều sự việc mà ngay cả Dụ Bạc cũng không tưởng tượng ra được dặn dò anh, dù cho những việc này thực chất sẽ không phát sinh.
Trong phòng học cũng chỉ còn lại một mình anh, Dụ Bạc đứng lên, đem bài thi và sách vở trên bàn dọn dẹp kĩ càng, chuẩn bị đến văn phòng.

Nhưng đến lúc kéo ghế dựa ra phía sau bàn, nó như nổi lên tính tình nóng nảy mà va vào chân Dụ Bạc.

Đồ vật trong túi quần trải qua va chạm, không chịu cô đơn mà lộ ra một góc, vật màu đỏ được đóng gói bằng vỏ cứng, so ra với cạnh bàn thì càng sắc bén hơn.
Dụ Bạc nhìn bao thuốc của Ngôn Hạ, sau khi anh lấy đi bao thuốc từ tay cô, thì vẫn luôn để trong túi quần.

Thực ra chỉ cần quan sát cẩn thận, nhất định sẽ có người phát hiện, học sinh xuất sắc lại cất giấu đồ vật không nên sử dụng trong túi quần.
Nhưng không có ai phát hiện.
Anh lấy ra bao thuốc, trong bao lúc này chỉ còn duy nhất một điếu thuốc, hình dạng bên ngoài của nó không giống với các loại thuốc lá khác.
Bởi lẽ bản thân nó vốn đã bất đồng với các loại thuốc lá khác, đây là điếu thuốc Dụ Bạc lấy xuống từ trên môi Ngôn Hạ.
Dụ Bạc cúi đầu, ngậm lấy phần đầu điếu thuốc.

Ở trong phòng học không có một bóng người, anh cẩn thận mà cảm nhận dư vị, là dư vị chủ nhân trước của nó để lại.
Bộ dáng si mê mà bệnh hoạn.
(Una: Huhuhaha nam chính càng biến thái càng chuẩn gu tớ, phải làm sao phải làm sao đây =))))) không lẽ tớ cũm bín thái hỏ T~Tnhưng thực ra vẫn đỡ chán, có những anh khác level chót vót hơn nhiều, anh này chỉ hạng bạc thôi.)
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Tiết học buổi chiều Ngôn Hạ cứ mãi thất thần, trong lòng nôn nóng đến mười phần, gấp không chờ nổi muốn nhanh chóng đến tiết tự học.

Nhưng dường như người sốt ruột chỉ có một mình cô, cho dù Ngôn Hạ nói với Dụ Bạc, tiết tự học sẽ có một bất ngờ, nhưng đã vô số lần cô nhìn Dụ Bạc.

Anh vẫn từng bước mà làm mọi việc như cũ, ôn hòa nhã nhặn, không kiêu không vội.
Người với người quả nhiên là không giống nhau, nếu đổi lại là cô, biết trước có người chuẩn bị cho cô bất ngờ, chắc chắn so với bây giờ còn gấp gáp hơn.
Các tiết tự học của Ngôn Hạ ở trường có thể đếm trên đầu ngón tay, cô không phải học sinh nội trú, bởi vậy không có quy định cứng nhắc, một hai phải thành thật tham gia tiết tự học ở trường.

Tuy không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng các học sinh ngoại trú và giáo viên giống nhau, đều tham gia xong tiết tự học mới đi về.
Ngôn Hạ không giống học sinh ngoại trú khác, ngoan ngoãn mà ngồi đủ hai tiết học hiển nhiên là việc khó hơn lên trời.

Cho nên mỗi lần đến buổi tối, chỗ cô ngồi vĩnh viễn để trống.
Nhưng hôm nay, cô một bên nhàm chán mà làm đề thi thử tiếng Anh, một bên tính thời gian, đợi đến kim giờ miễn cưỡng chỉ đến số bảy.

Cô đứng lên, nói với lão sư quản lí tiết học một tiếng, rồi rời khỏi phòng học.
Còn chưa tới thời gian tan học, trời cũng đã tối, trên hành lang ngoại trừ ánh đèn bất tận, thì yên tĩnh không có một tiếng vang.

Ngôn Hạ chắp tay ở sau lưng, lặng yên đếm số ở trong lòng.

Đếm từ đầu đến 60, rồi lại thêm nữa, khi sắp sửa đến 100, cửa phòng học bị mở ra, sau đó Dụ Bạc nhẹ nhàng khép cửa lại, nhìn cô.
Ngôn Hạ giương cao nụ cười, một đôi mắt dưới ánh đèn trong đêm, trong trẻo động lòng người, giống như ánh trăng non đang điểm lên bông hoa hồng.
"Mình còn tưởng rằng cậu muốn thả cho mình một con chim bồ câu." (Ý là tưởng anh định cho chị leo cây í.)
Cô lại gần kéo tay Dụ Bạc, đụng đến lòng bàn tay anh, rất ấm áp, không giống với trước kia có chút độ lạnh.
Ngôn Hạ cuối cùng cũng không quá phận, làm ra động tĩnh lớn ở khu dạy học yên tĩnh.

Cô chỉ lôi kéo Dụ Bạc, hướng tới sân thượng mà đi.

Đèn cảm ứng ở các dãy cầu thang rất nhanh nhạy, rõ ràng là nhẹ nhàng đến mức không nghe thấy bất cứ tiếng bước chân vang vọng nào, nó vẫn tận hết chức trách như cũ, khi Ngôn Hạ đi tới chiếu hắt lên một ánh sáng màu cam.
Khả năng trời cao cũng muốn giúp cô, ở khoảnh khắc mở cánh cửa sân thượng ra, bầu trời màu đen như bị bôi mực lên bỗng có pháo hoa sáng nổ rực rỡ.

Một tiếng pháo hoa đầu tiên này như súng lệnh, ngay sau đó, càng nhiều pháo hoa bay lên bầu trời, đỏ cam xanh tím, không phải là ít.
Toàn bộ màn đêm trong nháy mắt này bừng sáng lên giống như ban ngày, không, so với ban ngày càng thêm lộng lẫy, tươi sáng, tràn trề sức sống.
Ngôn Hạ quay đầu nhìn lại, xem những tia pháo hoa dần tối đi trên mặt Dụ Bạc, một bên gương mặt mang theo pháo hoa, có muôn vàn màu sắc lưu luyến ở trên mặt anh.
Cuối cùng cô nói một tiếng thật lớn, để tránh việc tiếng pháo hoa nổ ầm ĩ che mất âm thanh, cô hỏi Dụ Bạc: "Lần này mình tặng lễ vật cho cậu, cậu có thích hay không."
Hai người bọn họ đứng rất gần nhau, có lẽ khoảng cách chỉ có vài centimet, chỉ hơi gần một chút là có thể chạm vao nhau.

Âm thanh của Ngôn Hạ ở bên tai, giống như pháo hoa đang nở rộ.
Mỹ lệ lại long trọng, thoáng chốc liền qua đi.
Có người nào có thể mãi mãi lưu giữ ánh sáng của pháo hoa sao?
"Rất đẹp." Dụ Bạc cúi đầu, trả lời ngắn gọn, nhưng tư thế thì thầm thì lại mười phần thân mật.
Trận pháo hoa này qua đi, bầu trời đêm một lần nữa trở nên yên tĩnh, ngôi sao nhỏ bị âm thanh khí thế to lớn của pháo hoa che lấp lại dần lộ ra ánh hào quang ban đầu, treo trên không trung xa xa, nhìn ngó người ở phía dưới.
Dụ Bạc hôn lên mặt Ngôn Hạ, nương theo bóng tối để che giấu vẻ si mê điên cuồng tiết ra từ trong đáy mắt.

Chỉ là giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có âm thanh cuối là mang theo điểm lo sợ lại ôn nhu.
"Cậu vẫn sẽ yêu thích mình sao?"
Một câu nói nhẹ nhàng, lại dò ra một tia bất an bấy lâu của Dụ Bạc.
Còn Ngôn Hạ đột nhiên được Dụ Bạc hôn, thần trí còn đang mê mang, hơi thở của thiếu niên sạch sẽ quá mức, như là hương cam quýt và mùi bạc hà thơm ngát.

Lời nói của anh từ bên tai thoảng qua, tựa như một trận gió nhẹ mềm mại.
Cô ôm lấy Dụ Bạc, "Đương nhiên sẽ luôn yêu thích cậu." Ngay tức thì, Ngôn Hạ trả lời một cách chân thành nhất..

Bình Luận (0)
Comment