Liếm Mật

Chương 22

– Edit + Beta: Una

—————————

Đây là một chiếc xe vận tải cỡ lớn, khoang sau của xe còn chứa rất nhiều hàng hóa, thùng các tông chất đống xếp chồng lên nhau, không chừa lại chút không gian trống nào.

Ngôn Hạ quay đầu lại, thấy Vũ Dương ngã ngồi ở vỉa hè dành cho người đi bộ, mà chiếc xe tải kia chỉ cách hắn hơn hai thước, nếu người lái xe phanh chậm thêm một hai giây, không chừng lúc này hắn ta đã trực tiếp bị tông phải.

Vũ Dương hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh lại, hắn ngơ ngẩn vài giây thì cảm giác sợ hãi mới dần dần trào ra. Hắn chống tay xuống đất muốn đứng dậy, nhưng chân hắn đã mềm nhũn, thử hai lần đều không đứng lên được. Trước mặt hắn có một bàn tay trắng nõn chìa ra, năm ngón tay thon dài, đầu móng tay sạch sẽ còn hơi phớt màu hồng phấn. Ngôn Hạ cau mày nhìn thoáng qua chiếc xe vận tải kia, người lái vẫn chưa xuống xe, không biết có phải sợ hãi vì suýt đâm chúng người khác hay không mà cứ rúm ró ngồi trong buồng lái. Cô quay lại nhìn Vũ Dương, bàn tay vẫn đang giơ ra.

“Anh có sao không?”

Chàng trai lúng túng nhìn cô, cả người cứng nhắc hất tay cô ra.

Ngôn Hạ cũng không có cảm giác gì, cô thu tay lại, có mấy người bắt đầu vây quanh ven đường, muốn biết có chuyện gì xảy ra. Vũ Dương cảm thấy việc này quá xấu hổ, thật khó để đối mặt. Hắn hoang mang đứng dậy, đưa một tay che lấy mặt sau đó rời đi thật nhanh.

Lúc này, tiếng động cơ rất lớn của xe tải cũng vang lên, ngay giây tiếp theo nó đã nhanh chóng phóng vụt qua vỉa hè, không để lại chút dấu vết nào.

Nói ngắn gọn, cả ngày hôm nay đúng là phải dùng từ đặc sắc để hình dung.

Khi mẹ cô từ spa về tới nhà thì trời cũng đã tối, Ngôn Hạ cố ý nhìn ra phía cửa, thím không về cùng.

“Thím con có việc nên không thể đến.” Mẹ cô nói. Bà buông túi xuống rồi hỏi Ngôn Hạ, “Nghe nói cái cậu kia đụng phải tai nạn xe cộ.”

Ngôn Hạ gật đầu: “Không những thế anh ta còn không chịu đến bệnh viện.”

Ngôn Hạ không phải người thích giúp đỡ người khác, nếu không phải vì hắn là con trai của chủ nhiệm lớp hồi trung học, cô cũng không rảnh để làm điều thừa, còn muốn đưa hắn tới bệnh viện kiểm tra.

Trong nhà mở điều hòa, so với bên ngoài đang là gió lạnh thấu xương thì ấm áp hơn chút. Mẹ đem áo khoác măng tô và khăn quàng cổ cởi ra, móc lên giá treo quần áo. Trên mặt bà lộ vẻ mệt mỏi, hiện giờ bà chỉ muốn chải đầu rửa mặt sau đó nghỉ ngơi, nhưng trước đó, bà vẫn hỏi Ngôn Hạ xem cô đã ăn tối hay chưa.

“Con vừa ăn xong.” Ngôn Hạ ra hiệu cho mẹ nhìn đống bừa bộn chưa dọn dẹp trên bàn ăn.

Bà mỉm cười trấn an cô mấy câu rồi đi vào nhà vệ sinh.

Ngôn Hạ mở miệng muốn hỏi mấy câu, nhưng ngay sau đó cô cảm thấy câu mình định hỏi thật nhàm chán, mà người muốn hỏi câu này cũng thật vô vị.

Về gia đình Dụ Bạc, lúc trước không phải Ngôn Hạ không tò mò, nhưng Dụ Bạc lại chưa từng nhắc đến gia đình của anh.

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Hôm đó là một buổi chiều thứ năm, còn vài ngày nữa là tới cuối tuần, nhất là đám học sinh nội trú, mỗi tuần chỉ được về nhà một lần, khi nghe giảng mọi người đều có chút thấp thỏm không chú ý. Dụ Bạc lại bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi, nghe nói anh đã thông qua vòng loại của cuộc thi kia, thứ hạng còn rất cao, chủ nhiệm hận không thể mỗi ngày đều bắt anh đi học bổ túc, để trận chung kết cuối cùng đạt kết quả tốt nhất.

Ngôn Hạ cảm thấy nóng nực, khó chịu. Bây giờ cô càng thêm ước ao một lon coca ướp lạnh hoặc một ly trà sữa.

Trước khi vào tiết học, Ngô Gia Trác đặt trên bàn cô một lon coca lạnh. Ngôn Hạ lập tức bật dậy, bật nắp lon coca, bọt khí tràn đầy ra ngoài.

Cô thỏa mãn uống một ngụm, cái nóng trong người nháy mắt đã giảm xuống vài phần.

Ngôn Hạ vỗ vỗ bả vai Ngô Gia Trác, tuyên bố: “Từ giờ trở đi, cậu chính là anh em khác cha khác mẹ của mình.” Lúc này, cô cảm thấy Ngô Gia Trác bỗng cao lớn, uy vũ hơn chút.

“Ôi ôi, đừng.” Ngô Gia Trác không hề muốn thừa nhận, “Mình không nhận nổi chị gái như cậu.”

Cô đương nhiên coi những lời của Ngô Gia Trác như không khí, tiếp tục uống lon coca của mình. Ngô Gia Trác vừa nói chuyện cùng cô vừa ngồi vào chỗ của Dụ Bạc ngay bên cạnh.

Ngôn Hạ liếc mắt nhìn qua, nói ra câu nhắc nhở: “Anh ấy có bệnh sạch sẽ, cậu tìm chỗ khác mà ngồi.”

Lời này của Ngôn Hạ cũng không phải nói dối, cô từng thấy mấy đồ dùng học tập bị người khác chạm vào, Dụ Bạc đều đem vứt bỏ, cho dù bị người ta chạm phải trong lúc vô ý cũng không ngoại lệ. Kể cả cái cạnh bàn không thể xử lí theo kiểu vứt vào thùng rác, anh cũng phải chà lau qua vài lần mới miễn cưỡng dùng tiếp.

Khi đó, Ngôn Hạ vô thức thu lại cái tay đang để trên bàn Dụ Bạc, thu tay về cô cũng tò mò hỏi: “Dụ Bạc, anh có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như vậy, mỗi ngày đều rất mệt mỏi nhỉ.” Cô còn tận mắt chứng kiến Dụ Bạc lau mặt bàn vài lần rồi mới chịu từ bỏ.

Trên mặt bàn học có một lớp sáp dầu, bị Dụ Bạc lau nhiều lần như vậy lại càng thêm sáng bóng.

“Anh chỉ là không thích người khác đụng vào đồ của mình.” Anh rửa tay, trở lại chỗ ngồi, đầu ngón tay vẫn còn đọng vài giọt nước. Trong một ngày nắng nóng như vậy, giọt nước rơi xuống mặt đất, để lại một dấu vết rồi nhanh chóng bị bốc hơi.

Ngôn Hạ ‘a’ một tiếng, sau đó nói mình cũng vừa chạm vào bàn của anh.

“Ừ.” Dụ Bạc cười, vẻ mặt cực kì nhu hòa, “Anh nhìn thấy rồi.”

Anh nói: “Em không giống.”

Rõ ràng đây không phải câu nói lãng mạn gì, nhưng lại khiến Ngôn Hạ như vừa được uống ly nước ép dưa hấu giữa mùa hè, bỏ thêm vài viên đá, ngọt ngào từ khắp khoang miệng tràn vào trong lòng.

Cô nghĩ có thể mình đã trúng bùa chú, Dụ Bạc vừa mới nói một câu mà cô đã vui vẻ, hạnh phúc như một đứa ngốc.

“Hứ, lại còn lắm chuyện như vậy.” Dù miệng nói vậy nhưng Ngô Gia Trác vẫn đồi chỗ ngồi, vì Ngôn Hạ cứ mãi nhìn chằm chằm vào cậu.

Sau khi Ngô Gia Trác ngồi xuống, câu đầu tiên hỏi Ngôn Hạ chính là: “Dụ Bạc đâu?”

Ngôn Hạ dùng ánh mắt kì quái nhìn cậu ta, xác định Ngô Gia Trác đang hỏi gì: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi đến anh ấy?” Tuy rằng nghi hoặc, nhưng cô vẫn nói Dụ Bạc đang ở đâu, “Bị chủ nhiệm lớp kêu đi rồi.”

“Chẳng trách cậu lại bảo mình mua coca, bình thường có Dụ Bạc ở cạnh, cậu muốn cái gì mà cậu ta không mang lại đây cho cậu.”

Ngôn Hạ cắn ống hút cười, sau khi uống xong ngụm đầu tiên, cô cắm ống hút vào rồi chậm rãi uống.

“Nhưng mà, Ngôn Hạ à, gần đây thời gian cậu ở cùng Dụ Bạc cũng quá dài đi, đã lâu rồi chúng ta không đi chung a.” Ngô Gia Trác bắt đầu chỉ trích hành vi ác độc của cô, “Tuần trước sinh nhật Quách Tử, cả hôm qua cậu cũng không tới KTV*.”

(*KTV: cho bạn nào chưa biết thì đây là từ viết tắt của karaoke television, chỗ này thường là các câu lạc bộ để người dân TQ đi hát hò và vui chơi với bạn bè. KTV bên Trung thì hầu hết đều trang hoàng lộng lẫy hơn karaoke bên mình nhiều, có các quầy bar, sân khấu lớn…)

“Còn có tối nay sẽ vào nội thành chơi, có phải cậu cũng tính không đi đúng không.”

Ngôn Hạ nhướng mày: “Sao chứ, thời gian yêu đương không đặt hết lên người bạn trai, chẳng lẽ còn muốn đặt lên mấy người các cậu?”

“Aiss.” Ngô Gia Trác đứng lên, “Mình không có ý này, phải nói thế nào đây.”

Cậu nhíu mày suy nghĩ mất nửa ngày, cũng không nghĩ ra được lí do thích hợp để khoái thác, đành phải dựa theo cảm nhận của chính mình nói: “Mình cảm thấy cho dù là người yêu cũng không thể như vậy được, Dụ Bạc gần như quản cậu đến nghiêm ngặt.”

Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua hành lang, xuyên qua tấm cửa thủy tinh trong suốt nhưng cũng không khiến nhiệt độ của nó giảm xuống được bao nhiêu. Nắng cứ thế chiếu lên tay Ngôn Hạ, da thịt cô gái mềm mại, trắng nõn như tuyết như ngọc. Bị ánh nắng phơi lâu như vậy cô liền cảm thấy nóng rực khó nhịn, Ngôn Hạ kéo tấm rèm che cửa, một khoảng ánh sáng hoàn toàn bị che phủ.

Cô tựa vào vách tường, chiếc váy xếp li màu xanh đen gần như ngả hẳn sang màu đen cứ thế tản ra trên đùi cô, sau đó nó rủ xuống cạnh tường, cứ như thuốc màu vừa đổ lên tường trắng.

“Cậu nói cũng đúng.” Ngôn Hạ gật đầu, “Vậy tối nay mình đưa cả Dụ Bạc đi chơi cùng, được không?”

Ngô Gia Trác nghẹn một hơi trong cổ họng, thở ra cũng không xong, mà nuốt xuống cũng không được, thật sự là quá đè nén. Cuối cùng, cậu nản lòng, nói: “Tùy cậu đấy.”

Đương nhiên Ngôn Hạ sẽ đem việc này nói với Dụ Bạc, cả phòng học lúc ấy chỉ còn hai người họ, chủ nhiệm lớp kéo dài rất lâu, đến lúc tan học rồi mà vẫn chưa chịu thả Dụ Bạc về. Ngôn Hạ đã uống hết lon coca kia, cô nhàm chán ngồi trên bàn, nhúng tay vào đống bọt nước toát ra từ lon coca lúc nãy, vẽ vẽ lên kính một hồi rồi viết ra tên Dụ Bạc.

Cách tấm kính thủy tinh, vừa thấy Dụ Bạc đang đi tới, khoảng sáng và khoảng tối trên hành lang đã chia người anh ra làm hai phần. Ngôn Hạ lập tức gõ gõ tấm thủy tinh, âm thanh cũng không lớn lắm, dùng đốt xương ngón trỏ gõ lên thủy tinh, nếu gõ mạnh quá cô sợ đau tay, có lẽ chỉ cô mới nghe được âm thanh này.

Nhưng Dụ Bạc quay đầu nhìn lại, ánh hoàng hôn màu cam khẽ rơi vào mắt anh, và rơi cả vào cô.

Dụ Bạc đi vào phòng học, Ngôn Hạ vẫn ngồi trên mặt bàn, đôi tất cao cổ màu trắng ở phía trên đôi giày da đen, mũi chân cô điểm nhẹ lên mặt đất từng cái một.

Cô nhìn Dụ Bạc thu dọn đồ đạc này nọ, sau đó nói với anh: “Tối nay chúng ta vào nội thành chơi đi.”

Cặp sách của anh hơi lệch, sách vở bình thường chỉnh tề bên trong cặp cũng có chút nghiêng vẹo. Dụ Bạc rũ mắt, không cần nói anh cũng biết được ai là người động vào.

Anh muốn xé nát mấy thứ này, hoặc nói chính xác hơn, là người đã động vào chúng.

Vật không cần thiết thì không nên tồn tại.

Mặt mày Dụ Bạc sạch sẽ, trơn bóng, vẫn giống hệt những sợi bông tuyết đầu mùa, mang đến loại cảm giác trong trẻo, lạnh nhạt.

“Đi thôi.” Anh nói.

Ngôn Hạ từ trên bàn nhảy xuống, sớm có mưu tính nhảy thẳng vào lồng ngực của anh, cô ôm lấy cổ Dụ Bạc, cô cười nhẹ rồi hôn lên môi anh, thật mềm, cô lại hôn thêm một cái. Mái tóc dài ngang vai của cô quét lên cổ anh, dây dưa chặt chẽ, giống như đang quấy rầy anh.

Ngôn Hạ ngửi thấy mùi thuốc lá nhè nhẹ, tuy nhiên cô không ngại, dán một chỗ thân mật với anh, nhỏ giọng nỉ non “Dụ Bạc, anh thật tốt.”

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Thời điểm bọn họ tới nội thành cũng muộn hơn so với mọi người. Ngô Gia Trác và những người khác chơi cực high, mấy trò như đua xe, bắn súng mang đến cho các nam sinh trẻ tuổi sự cao trào như cơn sốt adrenaline. Chẳng qua, trong số những người này không nghe thấy giọng của Trần Văn, đã một thời gian rồi Ngôn Hạ không thấy hắn.

Nhưng đối với cô mà nói đây là chuyện tốt, cô mới không muốn nhìn thấy cái tên trời sinh đã có bát tự không hợp với mình.

Đúng lúc có một nam sinh chơi thua, khi nhìn thấy Dụ Bạc, hắn đưa khẩu súng trong tay tới và hỏi anh có muốn chơi không.

Một câu này, ở trong mắt người ta ít nhiều vẫn mang chút ý tứ khiêu khích.

Ngôn Hạ không biết Dụ Bạc có nghe ra ý tứ này hay không, cô thấy anh gật đầu, tiếp nhận khẩu súng nam sinh kia đưa, âm thanh trò chơi rất phù hợp với hoàn cảnh, Dụ Bạc xoay người, nã thẳng một phát súng vào màn hình, trúng phóc vào mặt con quái vật trên đó. Hiệu ứng tử vong khiến máu đỏ như bao trùm cả màn hình.

Âm thanh báo hiệu tử vong của quái vật vang lên tới tấp, cơ hồ là không hề gián đoạn chút nào, cứ mỗi phút trôi qua là lại nghe được. Ánh mắt Ngôn Hạ nhìn theo không kịp, chỉ có thể thấy được cái chết của hết con quái vật này đến quái vật khác.

Từ đầu đến cuối, biểu tình của Dụ Bạc đều rất lãnh đạm, không có bộ dáng kích động như những nam sinh bình thường, tay anh thậm chí còn không run lấy một cái, bình tĩnh, hững hờ.

Sau một ván kết thúc, màn hình hiện lên số điểm rất cao, Ngôn Hạ không hiểu lắm về trò chơi này, nhưng cô vẫn hiểu hiển thị trên màn hình rằng Dụ Bạc là người đứng thứ nhất. Cô ghé vào vai Dụ Bạc, khen anh thật lợi hại. Sau đó, Dụ Bạc đem khẩu súng đặt lên tay cô, hỏi cô có muốn chơi không.

Ngôn Hạ ướm chừng trọng lượng của khẩu súng trên tay, dù sao cũng là đồ chơi, cũng không quá nặng như lúc nhìn bề ngoài. Cô thấy Dụ Bạc chơi khá thoải mái nên tự khẳng định rằng mình cũng sẽ chơi không kém. Nhưng là thời điểm cô vừa bắt đầu, con quái vật kia bắt đầu nhảy trái nhảy phái để tránh né khiến cô không thể bắn trúng.

Giây tiếp theo, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người khác đang dán lên cánh tay mình.

Dụ Bạc đứng ở sau lưng cô, nâng tay cô nhắm vào màn hình rồi nổ súng.

Một phát trúng đích.

Anh vây lấy Ngôn Hạ trong vòng tay mình, lúc này, thế giới dường như chẳng còn ai khác, chỉ còn lại bọn họ, cũng chỉ có thể là hai người họ.

Ngôn Hạ ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười.

—————————
Bình Luận (0)
Comment