Liếm Mật

Chương 8


- Edit: Una
- Beta: Mie
---------------------------
Sau lần Ngôn Hạ tặng quà cho Dụ Bạc bị cự tuyệt, cô cũng không còn tùy ý tặng đồ cho anh nữa, cô sợ loại tình huống này lại xuất hiện một lần nữa.

Tuy rằng lúc ấy, nhìn thấy đôi giày bị cắt nát cô cũng không hề nói gì, nhưng trong nháy mắt đó, cô cảm nhận được một loại ác ý đến tận xương, không chút che giấu nào ập vào trước mặt.
Ngôn Hạ cũng không cảm thấy sợ hãi với ác ý này, loại người như vậy chỉ biết trốn ở chỗ tối làm động tác nhỏ sau lưng người khác, cô chướng mắt.

Chẳng qua là đồ vật cũng không giống như cô, có thể phản kích, nếu rơi vào tay loại người đó, vận mệnh của đôi giày cũng chỉ có thể như vậy.
Những đồ vật Ngôn Hạ dùng để tặng Dụ Bạc càng tích càng nhiều, nhưng mỗi một món đồ đều bị anh trả lại.

Cô thật sự bội phục nghị lực cự tuyệt của Dụ Bạc, đáng tiếc cô không có nghị lực này.

Cho nên sau khi mua một cái máy quay đĩa nhạc* màu đen, Ngôn Hạ đã chặn Dụ Bạc lại sau khi tan học.
(*máy quay đĩa nhạc: đĩa được đặt trên vòng quay của cái đế hộp nhạc, xong đặt cái cần xoay lên đĩa là nó sẽ phát ra nhạc, loại máy phát nhạc cổ điển này có nguồn gốc từ bên phương Tây là phát minh của nhà phát minh khoa học Thomas Edison á, chắc các bạn từng thấy nhiều khi xem phim hoặc tới các bảo tàng rồi.

Tớ miêu tả theo ý hiểu thôi, tớ có để hình minh họa cuối chương nha.)
Máy quay đĩa nhạc thực sự rất nặng, Ngôn Hạ cầm lâu cũng cảm thấy rất vất vả.

Nhưng cô sẽ không ở trước mặt Dụ Bạc lộ ra biểu tình mỏi mệt, bởi vì như vậy sẽ rất xấu xí, cô không cho phép chính mình lộ ra bất kì bộ dáng xấu hổ nào trước mặt Dụ Bạc.
"Máy quay đĩa nhạc ba tôi mang từ Hồng Kông về đây, tặng cho cậu." Ngôn Hạ trực tiếp tóm tắt một chuỗi từ ngữ dài dòng, rút gọn thành một câu đơn giản nhất rồi nói với Dụ Bạc.

Bởi vì từng đưa quà quá nhiều lần, cho nên có thể nói cô đã ngựa quen đường cũ.
Hôm nay khó có được một một lần Dụ Bạc ăn mặc không hợp quy tắc, áo đồng phục sơ mi trắng không cài khuy đến nút áo cao nhất, trái lại mở rộng, bên trong là áo T-shirt trắng cùng màu, mặt trên không có bất kỳ hoa văn đa dạng nào, vô cùng đơn giản.

Cô còn có thể nhìn thấy xương quai xanh của thiếu niên, nó bất ngờ nổi lên trên da thịt trắng nõn, như măng tre lẫm liệt.
Trên đầu lúc này là ánh mặt trời nóng rực.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Không hề giống trước kia, Dụ Bạc vừa mở miệng chính là từ chối, hắn nhìn đến cánh tay đang cong lên, cơ tay căng chặt giống như dây cung đang bị kéo căng hết mức.
Anh nói: "Trước tiên cậu hãy buông nó xuống, rồi chúng ta lại nói tiếp."
Một câu này khiến Ngôn Hạ cảm nhận được anh là người thận trọng lại ôn nhu, so với ngoài mặt hay tỏ ra lạnh nhạt thì khác nhau rất nhiều.

Có thể nói Ngôn Hạ là dạng người được đà lấn tới, cô vẫn ôm chặt đĩa nhạc, dùng hết sức để khuếch đại sự ủy khuất và vất vả của mình.
"Cái này thật nặng, buổi sáng tôi ôm nó tới trường học, ôm nguyên một ngày, buổi chiều lại chờ cậu rất lâu ở nơi này." Trên thực tế, buổi sáng cô ngồi xe riêng tới trường học, cái máy này vẫn là Ngô Gia Trác giúp cô đem lên lớp học, thực ra Ngôn Hạ đang đợi đến khi Dụ Bạc ngỏ ý ôm giúp cô một chút.
Dụ Bạc không biết có bị lời nói của cô dọa đến hay không, Ngôn Hạ đoán là không, nếu không vì sao anh không nhận lấy máy quay đĩa nhạc của cô, ôn nhu mà thuận theo lời nói dối của cô.
Nắng chiều hoàng hôn vẫn không thu lại nhiệt độ của nó, vẫn sáng chói rực rỡ, nhiệt độ vẫn sục sôi.

Có điều, khi ánh sáng này chiếu lên hàng lông mày của Dụ Bạc, lại hóa thành một mảnh sạch sẽ, mát lạnh.

Anh nói với Ngôn Hạ: "Tôi đã cùng cậu nói nói rất nhiều lần, không cần đưa cho tôi những thứ này."
Ngôn Hạ ngẩng đầu cười hì hì, cô nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao vậy?"
Anh không đáp lại lời của Ngôn Hạ, mà hỏi lại cô: "Tại sao cậu vẫn luôn tặng quà cho tôi?"
Vấn đề này làm Ngôn Hạ cảm thấy kinh ngạc, đôi mắt cong cong như vầng trăng rằm của Ngôn Hạ mở to, trong nháy mắt đã lý giải được vấn đề của anh, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Cậu còn không biết sao?"
"Tôi đưa quà là vì thích cậu, muốn cậu làm bạn trai tôi, đây là chuyện cực kì rõ ràng, không phải sao?"
"Cả lớp học, không, hẳn là toàn khối đều biết tôi theo đuổi cậu."
Máy quay đĩa nhạc cầm lâu thật sự rất mỏi, Ngôn Hạ trực tiếp đem nó nhét vào trong lòng ngực Dụ Bạc, việc này làm cô đụng phải áo của Dụ Bạc, dưới lớp vải vóc chính là da thịt, thật nóng.

Cô để sát vào người anh, hơi thở nhẹ nhàng quét lên mặt anh.

Lúc đứng đợi Dụ Bạc, cô có nhai kẹo cao su hương vị bạc hà, có chút giống mùi hương trên người Dụ Bạc.
Ngôn Hạ nhìn vào đôi mắt anh, khoảng cách giữa bọn họ thực sự rất gần, cô chỉ cần chớp mắt một cái là có thể chạm lên da thịt trên mặt của Dụ Bạc.
"Dụ Bạc, cậu làm bạn trai tôi được không?"
Cô dựa đến gần Dụ Bạc hết mức có thể, dường như ngay giây tiếp theo liền hôn lên anh.
Khoảng cách thân mật ái muội như thế, Dụ Bạc không hề hoảng loạn mà tránh né, ngay cả trên mặt cũng không có một tia đỏ ửng nào.

Anh rũ lông mi dài đen nhánh trông giống hệt như cánh quạt, anh tự nói một mình, lại giống như đang thì thầm mà hỏi lại Ngôn Hạ: "Cậu thực sự — thích tôi?"

Đương nhiên là thích, gương mặt xinh đẹp, giọng nói du dương, mỗi một đặc điểm của anh đều phù hợp với thẩm mỹ của Ngôn Hạ, dường như Thượng đế hiểu rõ được sở thích của cô, vì cô mà tạo ra một người như vậy.
Cô khẳng định mà trả lời Dụ Bạc.
Phần lớn người trẻ tuổi đều thích treo từ yêu thích ở ngoài miệng, bọn họ không hiểu được nếu dễ dàng nói ra lời yêu thích ngoài miệng thì hầu hết đều chỉ là nhất thời hứng khởi, không hề bền chắc.
Dụ Bạc nhìn cô, có thể là do Ngôn Hạ luôn tự luyến mà cho rằng, Dụ Bạc khiến người ta có cảm giác lạnh nhạt, thanh khiết giống băng tuyết, nhưng cô luôn cảm thấy anh đối với cô rất dịu dàng.

Cho dù câu tiếp theo Dụ Bạc nói giống như một thanh đao đâm thủng mặt gương.
"Xin lỗi, tôi không có ý định yêu sớm." Anh đang muốn đem đồ vật trả lại cho Ngôn Hạ, "Cậu về sau không cần tặng đồ cho tôi."
Lại thêm một lần thẳng thừng từ chối, tươi cười trên mặt Ngôn Hạ chuyển sang vẻ tức giận, kiêu ngạo.

Cô vốn dĩ không phải một người có kiên nhẫn hoặc chấp nhận thất bại.

Dụ Bạc từ chối nhiều lần như vậy, thật sự làm lòng tự tôn của cô bị sỉ nhục.

Nhưng trước sau như một, cô sẽ không biểu hiện ra một chút khó chịu ảm đạm nào trên mặt.
"Cậu không muốn nhận, vậy tôi cũng không ép." Ngôn Hạ gượng gạo mà nói ra một câu mang theo mười phần giận dỗi.

Cô nhìn thoáng qua chiếc máy quay đĩa nhạc đựng trong hộp giấy cứng ngắc, mặt ngoài phủ một tầng lụa mềm mại, là cô dặn riêng người ta đóng gói quà.
"Cái này cậu không thích thì ném đi cũng được."
Nói xong liền quay người rời đi, đi rất nhanh, còn mang theo chút gió, làn váy đồng phục không nghe lời mà tung lên theo gió, rồi rất mau lại rủ xuống.

Chân Ngôn Hạ trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời.
Tuy nhiên chiếc máy quay đĩa nhạc này cuối cùng vẫn về đến tay Ngôn Hạ.

Dì Trương nặng nề nhấc theo hộp chuyển phát nhanh, gõ vang cửa phòng Ngôn Hạ.

Lúc này Ngôn Hạ tưởng ba đi nước ngoài lại mua quà tặng cho mình, không để ý mà đem đồ chuyển phát nhanh đặt ở một bên trước.

Đến lúc mở ra đã là hai ngày sau.

Tờ giấy dán trên hộp đồ chuyển phát nhanh, mặt trên không phải là kiểu chữ được in ra, mà là viết tay.

Cô không để ý đến chi tiết này, dùng dao rọc giấy cắt hợp chuyển phát nhanh ra, lộ ra hộp giấy bọc lụa mềm bên trong.
Cô khép hộp chuyển phát nhanh lại, mới phát hiện mặt trên cùng là nét chữ thanh tú, từng nét bút viết rõ tên cô, địa chỉ cùng số điện thoại.
Chỉ là lúc ấy, Ngôn Hạ thực sự tức giận với Dụ Bạc nên mới dầu muối không ăn, nói không nhận lại quà tặng thì thật sự không nhận, cưỡng ép đưa cho anh, anh cũng chuyển phát nhanh trả về.

Cô không hề suy nghĩ đến một điều, tại sao Dụ Bạc lại biết nơi ở và số điện thoại của cô.
Cô cũng chưa bao giờ nói với anh về những thứ này.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
*****
Không biết nhiều năm trôi qua như vậy, cái máy đĩa nhạc này còn sử dụng được không, thế nhưng trong nhà Ngôn Hạ cũng không có chỗ để đặt máy quay đĩa nhạc.

Về phương diện âm nhạc, cô là một người bình thường, gu âm nhạc của đa số mọi người chính là gu của cô.

Có điều khi đem đĩa nhạc bỏ lại vào rương lần nữa, Ngôn Hạ do dự một lúc, vẫn là buông tha ý định này.
Cô quan sát hai bên một lúc lâu, đem nó trưng bày tại phòng khách.
Sữa Bò không biết đi đến bên người cô từ lúc nào, ngửa đầu nhìn chằm chằm đĩa nhạc, tựa hồ đối với thứ này rất tò mò.
Cuối cùng, Ngôn Hạ quay sang cầm lấy chiếc gậy chọc mèo, món đồ này đối với Sữa Bò có lực hấp dẫn rất to lớn, tầm mắt con mèo di chuyển theo chiếc gậy đầy lông đang trêu đùa nó, nhảy lên muốn dùng móng vuốt nhỏ với lấy chút đoạn lông chim.
Ngôn Hạ một bên trêu đùa Sữa Bò, một bên lấy ra hộp sữa, vừa uống và kiểm tra điện thoại di động.

Đoán chừng ông trời cũng muốn cho cô thời gian nghỉ ngơi, trên điện thoại cũng không xuất hiện bất kì tin tức gì liên quan đến công việc.

Cô bỗng nghĩ đến mình còn nợ Trình Trác Nhiên một chầu tôm hùm đất, liền gọi điện cho hắn, hỏi có muốn đi ăn bù một bữa này không.
Điện thoại vang lên hồi lâu, cũng không có ai bắt máy.

Ngôn Hạ đoán rằng Trình Trác Nhiên đang làm giải phẫu, nên không có thời gian nhìn tới điện thoại.
Cô sờ soạng Sữa Bò hai cái, cảm nhận được bộ lông mềm mại của mèo nhỏ, cô quyết định đi mua đồ ăn cho mèo trước.

Hôm qua quá vội, không mua được đầy đủ thức ăn mèo, Ngôn Hạ quyết định hôm nay sẽ đi mua nốt.
Cửa hàng thú cưng hôm qua bán thức ăn không tồi, sáng nay cho Sữa Bò nếm thử thức ăn của cửa hàng này, Ngôn Hạ thấy nó không bài xích, ngược lại ăn rất ngon, cô liền quyết định tiếp tục mua ở cửa hàng này.

Không được tiện chính là cửa hàng này cách chung cư Ngôn Hạ thuê có chút xa, phải đổi tàu điện ngầm thêm một lần mới có thể đến nơi.

Có lẽ cô nên vì bản thân mà tích góp tiền mua một chiếc xe, khi đi ra ngoài cũng sẽ dễ dàng hơn một chút bởi lượng người đi tàu điện ngầm không hề ít, Ngôn Hạ nghĩ như vậy.

Lúc chen chúc đứng trên tàu, cô nhận được điện thoại của Trình Trác Nhiên gọi tới.

Giọng nói của cậu có chút uể oải, cậu nói với Ngôn Hạ: "Ngôn Hạ, cậu gọi mình?"
"Đúng vậy." Ngôn Hạ cầm điện thoại di động, "Mình chợt nhớ mình còn nợ cậu một bữa tôm hùm đất, muốn mời cậu đi ăn bù ngày hôm nay."
Cô đi lên cầu thang, bên dưới là một người vội vã đuổi theo tàu điện ngầm, cô có cảm giác gì đó nên quay lại liếc mắt nhìn, chỉ là một người xa lạ, dáng vẻ vội vã chạy đi.

Ngôn Hạ quay đầu lại, cảm giác như mình suy nghĩ nhiều, tiếp tục cùng Trình Trác Nhiên nói chuyện: "Cậu vừa làm giải phẫu sao?"
"Không phải." Trình Trác Nhiên nói: "Mình xảy ra tai nạn xe cộ."
Cô ngây người trong chốc lát, rồi sau đó xoay người, quay lại trạm tàu điện ngầm.

Hiện tại không phải giờ cao điểm, đường xá thông thoáng, đi xe taxi chỉ mất tầm mười phút thì đến bệnh viện.

Bệnh viện là nơi không bao giờ vắng người, trên đời mỗi ngày đều có những người đau khổ vì sinh lão bệnh tử.

Trình Trác Nhiên ở phòng bệnh đơn, chỉ cần kéo tấm rèm ra là có thể thấy ánh mặt trời mùa đông sáng rỡ.
Ngôn Hạ mở cửa, liền nhìn thấy Trình Trác Nhiên mặt ủ mày ê, chân thì bó bột thạch cao.
"Đang êm đẹp, tại sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?" Cô đem trái cây đi đến bên cạnh, rất có hứng thú mà xem chân hắn.
Nhìn thấy biểu tình của Trình Trác Nhiên, Ngôn Hạ biết hẳn là không quá nghiêm trọng, tâm tình lo lắng hạ xuống một nửa.
"Đừng nói nữa." Trình Trác Nhiên chọn lựa trái cây Ngôn Hạ mang đến, lấy một quả cam lột ra ăn, "Mình tới phía đối diện mua bao thuốc lá, kết quả là bị đụng phải, con mẹ nó, thật xui xẻo."
"Tài xế không biết là uống say hay là đầu óc có vấn đề, không thấy phía trước có một người sống sờ sờ hay sao?"
Trình Trác Nhiên hùng hùng hổ hổ hỏi thăm toàn bộ thân thích của tài xế kia một lần mới chịu ngừng lại.
"Nói không chừng chính là nhìn cậu không vừa mắt, cố ý dạy dỗ cậu." Ngôn Hạ cũng lột vỏ một quả cam, lột sạch sẽ những sợi trắng li ti trên múi cam, rồi mới đút vào miệng, "Hồi học cao trung mình thường xuyên gặp phải chuyện thế này."
Thời ấy cô thẳng thắn tùy tiện, trong lớp hoặc thậm chí trong trường đều có học sinh không ưa cô, trên đường bị đụng phải hoặc bị dồn vào góc tường không người đánh một trận, những việc này thường xuyên xảy ra, nhưng mỗi lần kế hoạch của họ đều thất bại.
"Mình tuân thủ theo pháp luật là một công dân tốt, còn đỡ cả người già đi qua đường, cùng lắm thì mình có nhiều tiền hơn một chút, vậy mà còn có người ghen ghét." Trình Trác Nhiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, "Nói không chừng là kẻ thù của cậu tới tìm mình."
Ngôn Hạ trực tiếp ném cái gối đầu vào hắn, Trình Trác Nhiên cười hì hì nắm chặt gối chống đỡ, hướng về cô xin tha.
Có lẽ mặt trời hôm nay rực rỡ quá, xuyên qua tấm kính pha lê chiếu lên mặt cô, hết sức chói mắt.

Ngôn Hạ nhìn thoáng qua bên ngoài, chỉ thấy được thành phố với những tầng lầu cao chót vót, đầy xi măng cốt thép.

Cô giơ tay lên che lấy đôi mắt, nhìn qua cửa sổ hồi lâu mới quay đầu lại..

Bình Luận (0)
Comment