Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 29

Long Sơn là ngôi làng nhỏ được bao quanh bởi những dãy núi trùng điệp, nằm sát cạnh ngọn Long Hổ vùng Giang Tây. Do bị nhiều dãy núi vây bọc, làng chỉ có một con đường độc đạo ngoằn ngoèo nối với thế giới bên ngoài nên giao thông cực kỳ bất tiện. Người dân nơi đây mỗi ngày chỉ biết dựa vào chiếc xe kéo duy nhất trong thôn mà sang thị trấn phụ cận mua bán đồ dùng thiết yếu sống qua ngày. Dường như, mười mấy hộ dân trong thôn đều mưu sinh bằng nghề đốn củi. Mấy người đàn ông thi thoảng trong tay có chút tiền dư liền tụ tập nhau uống rượu đánh bài giết thời gian.

Thế nhưng hôm nay, ngôi làng vốn bình lặng bỗng trở nên náo nhiệt khác thường. Nghe nói em gái trưởng thôn Sơn Giang là Tuệ Tâm mới từ bên ngoài về thăm nhà. Nhắc đến người em gái này của Sơn Giang, bà quả là một nhân vật truyền kỳ trong thôn Long Sơn. Người ta nói năm mười tám tuổi, Tuệ Tâm được gả cho một người đàn ông trên tỉnh, sau lễ cưới hai vợ chồng cùng sang Hồng Kông làm thuê, từ đó đến nay đã chẵn tròn ba mươi năm. Trong thời gian ấy, có tin đồn chồng bà mắc bệnh lao ở Hồng Kông rồi qua đời, khiến Sơn Giang lo lắng quá chừng. Đến tận mấy năm sau, em gái mới nhờ người mang về một lá thư, nói bà ở Hồng Kông sống rất tốt, gia đình bà làm thuê đối xử với bà hết sức tử tế. Từ đó, Sơn Giang mới cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào.

Vào lúc này, khoảng sân lớn nhà Sơn Giang đầy chật những người. Người vùng quê vốn thích tụ tập hiếu kỳ, lại nghe hôm nay cùng về với bà còn có cô cháu gái của gia đình bà làm thuê và thầy giáo cô bé. Cho nên, những người nông dân trước giờ chẳng mấy khi có dịp tiếp xúc với người ngoài đều nắm ngay cơ hội hóng hớt ngó nghiêng. Tất cả đổ xô đến nhà trưởng thôn với mục đích xem mặt mũi “người Hồng Kông” rốt cuộc trông như thế nào.

Giữa sân bày cái bàn bát tiên với bốn chiếc ghế xung quanh. Ánh mắt mọi người lướt từ Sơn Giang đang ngồi trên ghế, ân cần rót trà cho Tuệ Tâm ở bên, rồi lại quay sang ngắm nghía cô bé chừng ba, bốn tuổi xinh như búp bê ngoan ngoãn ngồi cạnh, mở tròn đôi mắt sáng long lanh hiếu kỳ nhìn đám người trước mặt. Cuối cùng, khi tia nhìn của họ rơi xuống gương mặt của người đàn ông ngồi cùng thì trong sân nhất thời vang lên một loạt những tiếng hít hà. Các cô gái chưa chồng bất giác đều đỏ mặt cúi đầu. Chả trách họ được, một dung mạo tuấn tú nhường ấy thật chẳng phải người mà là thần tiên mới đúng. Đến đàn ông nhìn thấy, tim cũng phải rộn ràng thêm mấy nhịp.

“Liên Liên, mệt không?” Cô Tuệ ôm lấy Cổ Liên đang ngáp dài trên ghế: “Cô Tuệ đưa cháu đi ngủ nhé!”.

“Cô Tuệ, để cháu!” Hạo Đan ngồi một bên nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy Cổ Liên: “Hai anh em lâu lắm mới gặp lại, cô cứ ở đây chuyện trò cho thoải mái”.

“Vậy phiền thầy Bạch rồi.” Cô Tuệ cười ái ngại.

“Không sao.” Hạo Đan quay người bế Cổ Liên vào phòng.

“Chàng trai mới tốt làm sao chứ!” Sơn Giang nhìn theo dáng Hạo Đan khen ngợi: “Mặt mũi khôi ngô, lại văn hay chữ tốt, nói chuyện lịch sự dễ nghe. Giá mà cậu ấy nhắm một cô trong thôn chúng ta rồi ở lại đây thì tốt biết mấy!”.

“Anh lại nói luyên thuyên rồi.” Cô Tuệ cả cười: “Thầy Bạch còn sang cả Tây rồi, nhìn thấy bao nhiêu nơi, làm sao mà mê mấy con bé trong cái thôn miền núi nghèo rớt mùng tơi này được!”.

“Aizzz… Có trách thì trách thôn chúng ta quá nghèo, lũ con gái chả có tiền mà trang điểm làm đẹp.” Sơn Giang tặc lưỡi tiếc rẻ: “Nhưng mà nếu Nhị Nha ở đây, có khi còn cơ hội đấy”.

“Anh trai, rốt cuộc Nhị Nha đi đâu?” Cô Tuệ nhíu mày hỏi: “Thế nào mà lại viết trong thư là mất tích chứ?”.

“Haizzz…” Sơn Giang thở dài, sau đó nhìn qua đám người bu kín bên ngoài: “Thôi mọi người về đi! Cũng không còn sớm nữa, có chuyện gì mai nói, giải tán hết, về hết đi!”.

“Trưởng thôn! Cô Tuệ Tâm ở bên ngoài được ngắm thế giới rộng lớn, bảo cô ấy kể cho chúng tôi nghe đi!”, mấy gã trai trong thôn lớn tiếng chế nhạo.

“Ngày mai rồi nói, ngày mai rồi nói.” Sơn Giang đuổi đám người: “Người ta vừa mới về, không cho nghỉ lấy một hôm đã à?”.

“Trưởng thôn đã nói thì phải rồi. Tôi thấy thôi thì chúng ta cứ về trước, ngày mai lại đến!”, một thanh niên cao lớn trong đám người cất tiếng.

“Đại Kiều nói đúng đấy! Về đi đã!”, Sơn Giang vừa hùa theo vừa không ngừng xua đám người trong sân.

Tiễn chân người hàng xóm cuối cùng xong, Sơn Giang khóa chặt cánh cổng từ bên trong, rồi quay người vào sân, ngồi xuống bên cạnh em gái, sắc mặt trở nên u ám.

“Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, cô Tuệ lo lắng nhìn anh trai.

“Haizzz… Nghiệp chướng!” Sơn Giang vỗ mạnh vào đùi: “Thằng Kim Trụ khốn nạn đã… đã làm hại em gái nó. Đáng thương cho Nhị Nha vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ[2], vậy mà… mà…”.

[2] Hoàng hoa khuê nữ: Một cách gọi các thiếu nữ vẫn còn trinh trắng.

“Mà sao?” Cô Tuệ hỏi vẻ bất an.

“Nhị Nha bị… bị chúng nó hãm hiếp!” Bao thuốc trong tay Sơn Giang bất chợt rơi đánh “bụp” một cái xuống đất.

“Cái gì?” Cô Tuệ kinh hãi thốt lên, ngay lập tức lại bịt chặt miệng: “Rốt cuộc chuyện xảy ra thế nào?”.

“Đêm hôm đó, Kim Trụ bảo đưa Nhị Nha ra tỉnh chơi. Tôi cứ nghĩ có thằng anh bên cạnh chắc không xảy ra chuyện gì, liền đồng ý. Ai… ai ngờ, đến khuya vẫn chẳng thấy chúng nó về. Tôi đang định đi tìm chúng thì thấy Nhị Nha một mình chạy về, vừa chạy vừa khóc.” Sơn Giang cúi người nhặt bao thuốc lên, chầm chậm lau bụi đất bám trên đó: “Tôi gặng hỏi mãi con bé mới chịu kể trên đường về nó bị một đám đàn ông kéo vào rừng… hãm hại”.

“Thế… thế Kim Trụ đâu? Không phải nó đi cùng Nhị Nha sao?”, cô Tuệ vội vã hỏi.

“Thằng cầm thú!” Sơn Giang cay đắng chửi: “Vì nó nên Nhị Nha mới… mới…”.

“Sao?” Cô Tuệ tỏ vẻ không hiểu.

“Thằng cầm thú đó đánh bạc thua hết tiền, liền đem em gái ra đặt cược!” Sơn Giang nhìn cô Tuệ, mắt đỏ hoe: “Tuệ Tâm, cô bảo kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì mà kiếp này có thằng con khốn nạn đến thế!”.

“Anh, sao anh biết Kim Trụ đã hại Nhị Nha?” Cô Tuệ nghi hoặc nhìn Sơn Giang.

“Nhị Nha nói với tôi. Nó bảo lúc bị đám người kia hãm hiếp, thằng khốn Kim Trụ cũng ở ngay đấy, còn nói gì đó về việc ‘nợ đã trả xong’!”.

“Đúng là thằng khốn, không bằng loài cầm thú! Nhị Nha là em gái ruột mà nó nỡ làm chuyện xấu xa thế!”, cô Tuệ mắng lớn: “Thế anh đã tố cáo chưa?”.

“Báo cái gì! Nhị Nha không hề biết mấy gã đó là ai!” Sơn Giang buồn bã, siết chặt bao thuốc.

“Thế còn Kim Trụ? Gọi nó về! Em sẽ đưa nó đến đồn cảnh sát!” Cô Tuệ đứng phắt dậy.

“Em gái, ngồi xuống! Thằng khốn làm chuyện trời đánh thánh vật, đời nào còn có gan quay về!” Sơn Giang kéo cô Tuệ ngồi lại ghế.

“Sao? Kim Trụ không về nữa?”, cô Tuệ ngạc nhiên.

“Đúng vậy, suốt từ đêm đó đến tận hôm nay, thằng khốn nạn không hề quay về. Dù sao nó có về hay không tôi cũng chẳng quan tâm, coi như tôi chưa từng có đứa con trai nào!” Sơn Giang hừ mạnh một tiếng, “Nhưng tôi chỉ không yên tâm về Nhị Nha!”.

“Nhị Nha làm sao?”, cô Tuệ hỏi.

“Từ sau đêm ấy, con bé giam mình trong phòng, không ăn không uống. Tôi sợ nó nghĩ quẩn nên hằng ngày đều đứng ngoài cửa khuyên giải. Ban đầu nó còn đáp lại một hai tiếng, về sau thì tuyệt nhiên không thấy động tĩnh gì. Tôi sợ quá liền phá cửa xông vào, ai… ai ngờ trong phòng trống rỗng. Suốt mấy ngày tôi tìm kiếm khắp nơi bên ngoài, lùng sục cả trên núi, nhưng sống chẳng thấy người mà chết cũng không thấy xác!” Sơn Giang dừng lời, gạt nước mắt đắng cay nhìn cô Tuệ: “Em gái, cô ra bên ngoài đã lâu, tôi thật sự hết cách mới viết thư cho cô, cô xem giúp tôi với!”.

“Anh trai, việc này vẫn phải báo cảnh sát để họ tìm người giúp. Ngày mai em đi với anh ra tỉnh một chuyến, chúng ta sẽ báo cáo vụ việc!” Cô Tuệ nhẹ nhàng vỗ lưng Sơn Giang.

“Được rồi! Tôi nghe cô, cô đi nhiều hiểu rộng, tôi tin cô!” Sơn Giang cuối cùng cũng phần nào nhẹ lòng, bèn đưa tay vỗ mạnh đầu, “Cô xem tôi lú lẫn quá, cô vừa về còn chưa ăn uống gì, để tôi đi nấu cơm!”.

“Để em giúp anh!” Cô Tuệ đứng dậy cùng vào nhà bếp…



Thời gian đó, bên khung cửa sổ trong phòng, Cổ Liên nở nụ cười kỳ dị, quay người nhìn về phía Bạch Hạo Đan đang ngồi cạnh bàn.

“Ha ha… thầy Bạch, xem ra chúng ta thật sự không phí công đến đây rồi!” Cổ Liên đưa tay cầm chai nước khoáng Hạo Đan vừa đưa, nhấp một ngụm.

“Đúng vậy! Nói xem nào, rốt cuộc Liên Liên nhìn thấy gì?” Hạo Đan mỉm cười nhìn Cổ Liên.

“Đầu tiên, khi chúng ta vào làng, Liên Liên thấy một lớp sương mỏng màu đỏ bao phủ cả ngôi làng. Sau đó lúc tiến đến sân, con phát hiện sau lưng chú Sơn Giang có một người đàn ông trẻ tuổi, nhưng cô Tuệ hiển nhiên không nhìn thấy. Con đoán rằng đó là một bóng ma.” Cổ Liên ngoắc tay mình vào cánh tay Hạo Đan: “Tổng hợp lại hai điểm ấy, Liên Liên có thể kết luận việc này nhất định liên quan đến một thứ gì đó, giống như vụ cây đàn hương tím và bộ xương quỷ vậy. Thầy thấy con nói có phải không?”.

“Ha ha, khá lắm!” Hạo Đan vỗ tay: “Xem ra kể cả không có ký ức kiếp trước, năng lực quan sát và xét đoán của Lam Liên tiên nữ cũng vẫn không đổi”.

“Vậy thầy cho Liên Liên biết, thầy làm thế nào để thuyết phục bà nội?” Bàn tay nhỏ bé của Cổ Liên kéo nhẹ vạt áo Hạo Đan, vẻ mặt khẩn nài.

“Ha ha… Bí mật!” Hạo Đan bật cười véo chiếc mũi nhỏ đáng yêu của cô bé.

“Hứ! Thầy Bạch xấu lắm!” Cổ Liên giận dỗi quay đi.

“Được rồi, thầy Bạch sẽ nói, thầy dùng phép thôi miên.” Hạo Đan cười nhẹ.

“Ồ, con biết rồi. Pháp thuật của thầy Bạch cao thật!” Cổ Liên phấn khích choàng cánh tay ôm lấy cổ Hạo Đan: “Lần sau thầy Bạch biểu diễn cho Liên Liên xem nhé!”.

“Được rồi!” Hạo Đan bế Cổ Liên về giường ngủ: “Liên Liên ngủ một chút đi, lát nữa mới ăn cơm cơ”.

“Thầy Bạch, thật ra Liên Liên còn…” Vừa lúc đó, cô Tuệ bước vào làm gián đoạn lời Cổ Liên.

Nhìn cô Tuệ và Hạo Đan nói chuyện, Cổ Liên dần quên khuấy những lời mình định nói: Thật ra Liên Liên còn nhìn thấy cả cô bé được gọi là Lam Úy nữa…
Bình Luận (0)
Comment