Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 33

Triệu Thiết Tượng mất tích!

Vừa sáng sớm, vợ Thiết Tượng đã đứng ngoài sân khóc gào thảm thiết, thu hút sự chú ý của mọi người trong thôn. Mấy người nhiều chuyện tiến đến hỏi han mới biết, hóa ra đêm qua hai vợ chồng Thiết Tượng cãi nhau, ông chồng tức giận bỏ vào núi cả đêm không về. Bà vợ ở nhà đợi mãi đến khi trời sáng vẫn chẳng thấy bóng chồng đâu mới cuống quýt lên. Bà lo chồng gặp chuyện gì, nên không nhịn nổi khóc lóc ầm ĩ.

“Trưởng thôn đến! Mọi người mau tránh ra!” Giọng hét lớn vang lên, đám người nhanh chóng tách sang hai bên nhường đường cho Trưởng thôn Sơn Giang. Bạch Hạo Đan cùng Tuệ Tâm đang bế Cổ Liên bước theo sau. Cô bé ngoan ngoãn ngồi trong lòng và ôm lấy cổ cô Tuệ.

“Sao thế, sao thế?” Sơn Giang nhìn người phụ nữ ngồi thụp trên nền đất: “Mẹ Nhị Ngưu, cô đang làm gì vậy? Đứng dậy đi đã! Đừng để thầy Bạch thấy lại cười thôn ta!”.

“Trưởng thôn à… Bác lớn tuổi khôn ngoan, bác xem thế nào giúp em với!” Vợ Thiết Tượng ủ dột đứng dậy đưa đoàn người vào nhà: “Cô Tuệ Tâm, cô xem cái số tôi rõ thật hẩm hiu!”.

“Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, cô Tuệ hỏi, hai tay không ngừng vỗ về Cổ Liên trong lòng.

“Lại còn thế nào nữa. Tối qua tôi chỉ cằn nhằn cái đồ chết giẫm đó mấy câu, vậy mà lão ta… lão ta…” Vợ Thiết Tượng bắt đầu òa lên khóc hu hu.

“Khóc cái gì… Đám đàn bà các cô rõ rắc rối!” Sơn Giang mắng mỏ vẻ hết kiên nhẫn, quay người nhìn Bạch Hạo Đan ngại ngùng: “Thầy Bạch, để cậu chê cười rồi, đàn bà trong thôn chúng tôi quê mùa, xin cậu đừng để ý…”

“Không sao ạ.” Hạo Đan cười với vẻ chẳng quan tâm.

“Thầy Bạch, chúng ta ra ngoài chơi được không?” Cổ Liên trong lòng cô Tuệ bỗng đưa bàn tay nhỏ tới nắm lấy tay áo Hạo Đan.

“Được chứ.” Hạo Đan đỡ lấy Cổ Liên từ tay cô Tuệ, ôm vào lòng. Trong khoảnh khắc thấy thân thể Cổ Liên bất giác cứng lại, Hạo Đan không thể không buồn cười. Chào mọi người xong, Hạo Đan ôm Cổ Liên cố gắng tránh xa đám đông, tiến về phía hẻo lánh của khu rừng.

“Cung chủ, ở đây không có ai, đặt Cốc Liên xuống đi!” Cổ Liên nhìn Hạo Đan với ánh mắt lạnh băng.

“Ha ha… Cốc Liên à, hiện tại cô là một đứa trẻ thì phải ra dáng của một đứa trẻ, nếu không sẽ gây chú ý không cần thiết đó.” Hạo Đan cười nhẹ đặt Cổ Liên xuống.

“Thật phiền phức!” Cổ Liên nhíu mày quay mặt: “Làm trẻ con thật phiền phức!”.

“Nếu cô không có ký ức kiếp trước thì đã chẳng thấy phiền phức rồi.” Hạo Đan thở dài: “Tính cách cô thật cố chấp quá”.

“Cung chủ, ngài không cần phí lời nữa! Chưa bao giờ tiểu tiên bỏ qua mọi chuyện đâu.” Cổ Liên dựa vào thân cây xoắn xoắn lọn tóc của mình: “Nhưng nói nghiêm túc, Cung chủ có thấy lạ không?”.

“Ý cô nói…” Hạo Đan nheo mắt.

“Lẽ nào Cung chủ không nhận thấy phía sau đám người lúc nãy có một đôi mắt màu xanh lá cây sao?” Miệng Cổ Liên cong lên thành nụ cười lạnh lùng: “Xem ra nó đến coi kịch vui đây”.

“Ha ha… Nó đứng trong góc, nơi không ai để ý tới!” Hạo Đan khoanh tay nhìn Cổ Liên đầy thú vị: “Cô cũng biết tập quán thông thường của chúng là không giết người vô tội, phải vậy không?”.

“Thật sao?” Ý cười trên môi Cổ Liên càng lộ rõ: “Thế tiểu tiên phải thỉnh giáo Cung chủ rồi. Ngài đã bao giờ nghe nói Hồ ly chín đuôi mang nộ khí trên mình hay chưa?”.

“Cái gì?” Nụ cười của Hạo Đan chợt tắt: “Nộ khí? Sao ta không cảm thấy?”.

“Ha ha, Cung chủ cũng biết vì sao Cốc Liên phải dẫn dắt Liên hoa yêu cốt chứ?”.

“Ta nhớ cô từng nói: Một lượng nhỏ nộ khí hoa sen sau khi qua thân thể sẽ bị hấp thu vào, lẽ nào…” Hạo Đan kinh ngạc như thể đột nhiên vỡ ra.

“Không tệ, vậy là Cung chủ cũng hiểu ra rồi?” Cổ Liên hài lòng nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt Hạo Đan: “Bây giờ Cung chủ nên biết lý do vì sao ngài không cảm nhận được nộ khí đó. Thứ nhất vì tiền thân của Cung chủ là hoa mẫu đơn, không hiểu rõ về nộ khí của hoa sen. Thứ hai, lượng nộ khí kia thực ra rất nhỏ, lại ở trong thân thể người, nên đến Cốc Liên cũng vừa mới phát hiện được thôi. Đó là lý do vì sao lần đầu nhìn thấy con hồ ly này, tiểu tiên liền cảm giác có chỗ không bình thường”.

“Sao có thể thế được? Lẽ nào lại là mảnh sứ phẫn nộ?” Đôi mày ngài của Hạo Đan cau lại căng thẳng: “Nếu thật thế thì hồ ly có thể sẽ làm trái với thói quen của nó”.

“Cho nên nếu muốn ngăn chặn nó, cần phải biết oan hồn nào đã lập giao kèo với nó, và rốt cuộc oan hồn đó có bao nhiêu kẻ thù.” Gương mặt Cổ Liên lộ ra tia ác cảm: “Thật phiền phức! Nếu không vì Úy Úy, Cốc Liên đã cho nó đi đời từ lâu rồi”.

“Cô muốn cho Lam Úy viên ngọc màu cánh trả?” Hạo Đan khó hiểu: “Viên ngọc màu cánh trả ấy chính là mắt của Hồ ly chín đuôi hóa thành. Tương truyền người nuốt vào sẽ được may mắn như ý, nhưng nếu thần tiên nuốt phải thì chẳng có tác dụng gì”.

“Ngài nhầm rồi Cung chủ. Đối với thần tiên, nó không có tác dụng, nhưng Lam Úy là bán thần tiên. Nếu nuốt nó, muội ấy sẽ tăng thọ mệnh. Ngài cũng biết tuổi thọ của Liên hoa yêu cốt chỉ khoảng trên một nghìn năm. Nếu Úy Úy nuốt viên ngọc đó, thọ mệnh sẽ tăng lên thành một vạn năm. Vì vậy tiểu tiên nhất định phải chiếm được viên ngọc kia!” Cổ Liên kiên quyết siết chặt tay.

“Tỷ tỷ!” Tiếng gọi vang lên cùng ánh chớp màu xanh lam, Lam Úy xuất hiện giữa không trung: “Muội phát hiện một bộ xương ở phía Tây ngọn núi, hình như vừa mới được chôn cất!”.

“Ừ, tốt lắm! Có lẽ con hồ ly đã bắt đầu hành động rồi. Trước tiên đừng quan tâm đến nó vội. Ta bảo muội tìm người, đã thấy chưa?”

“Thấy rồi, nhưng hắn không phải người, mà là một hồn ma.” Lam Úy đưa tay ra, một chiếc hộp xuất hiện nơi lòng bàn tay: “Hắn ở trong này. Lúc muội tìm đến, hắn đang bảo vệ bộ xương của mình”.

“Vậy à? Người này cũng bị Hồ ly chín đuôi ăn thịt sao?” Cổ Liên quay sang vẫy Bạch Hạo Đan: “Cung chủ, chúng ta nghe chân tướng sự việc nào”.

“Ý cô nói đến vụ con gái trưởng thôn Nhị Nha?” Hạo Đan cất bước, cùng Cổ Liên nhấc mình bay lên không trung rồi hạ xuống một cành thông.

“Đúng vậy.” Cổ Liên mỉm cười, ra hiệu cho Lam Úy mở hộp.

Lam Úy bật nắp đánh “tách” một tiếng, hất thứ bên trong vào giữa khoảng không. “Vù!” Bóng người trắng toát lập tức trượt ra, khuôn mặt xanh xao tràn ngập do dự và bất an.

“Ngươi là Lý Kim Trụ?” Cổ Liên lạnh lùng nhìn hồn ma: “Ngươi đã chết thế nào?”.

“Các người là ai?” Bóng trắng run rẩy lùi về phía sau. “Tôi biết các người. Cháu… cháu là cô bé cô Tuệ Tâm dắt theo, còn anh nữa.” Hồn ma Lý Kim Trụ chỉ vào Hạo Đan: “Anh là thầy giáo của cô bé này!”.

“Đừng nói những lời thừa thãi, ta hỏi và ngươi trả lời, thế thôi!” Mắt Cổ Liên càng thêm sắc lẹm: “Ngươi mà gian dối dù chỉ một câu, ta sẽ khiến ngươi biến mất mãi mãi!”.

“Tôi nói, tôi nói!” Lý Kim Trụ bị ánh mắt Cổ Liên dọa cho run rẩy: “Tôi bị con quái vật ám trên thân thể em gái Nhị Nha giết chết. Tôi biết mình đã không phải với Nhị Nha, nhưng cũng là bất đắc dĩ! Bọn Đại Kiều ép tôi trả tiền, nếu không sẽ mách cha tôi, tôi bị ép buộc”.

“Bị ép buộc?” Mắt Lam Úy long lên sắc lạnh: “Bị ép buộc nên ngươi đem em gái mình cho bọn chúng hãm hiếp! Ngươi quả là đồ cầm thú!”.

“Các người cứ mắng chửi đi, mắng nữa vào, như vậy tôi mới có thể nhẹ lòng hơn đôi chút.” Lý Kim Trụ co rúm người lại, nước mắt tuôn rơi như suối: “Thật ra tôi đã luôn hối hận kể từ ngày Nhị Nha bị bọn Đại Kiều kéo vào rừng. Tên súc sinh Đại Kiều đó, mẹ kiếp, đúng không phải là người. Hắn đã khiến Nhị Nha toàn thân đẫm máu mà vẫn không chịu thôi, nhất định cứ làm mãi đến tận khi nó ngất đi mới chịu dừng…”.

“Được, bây giờ mới biết hối hận, trước đó thì sao?” Cổ Liên cười lạnh. Tất cả mọi người trên thế giới đều vậy cả, làm xong mới biết ăn năn hối lỗi, mà chẳng chịu hiểu trên đời này căn bản không hề bán thứ thuốc nào tên gọi ăn năn cả, “Nói xem, hôm đó rốt cuộc có mấy người?”.

“Lúc ấy tính cả Cẩu Tử là tổng cộng năm người. Cẩu Tử chỉ đứng ngoài, vì hắn có bệnh tim nên bọn Đại Kiều không cho vào. Bốn người còn lại là Đại Kiều, Nhị béo, Thiết Tượng và Đại Lực…”

“Rất tốt! Úy Úy, đưa hắn về chầu Diêm Vương được rồi.” Cổ Liên ác cảm phất tay.

“Xin các người hãy cứu lấy Nhị Nha!” Kim Trụ quỳ xuống dập đầu: “Nó bị con quái vật ám đã giết chết tôi, Cẩu Tử và cả Thiết Tượng… ba người rồi! Tôi biết đó không phải là ý định của nó. Nó rất lương thiện, gà còn chẳng dám giết chứ đừng nói đến người! Xin các người cứu lấy nó!”.

“Em gái ngươi đã chết lâu rồi. Hồ ly chín đuôi chỉ ám vào thi thể của người chết thôi.” Bạch Hạo Đan nói với vẻ vô cảm, bàn tay khẽ khoát một cái, linh hồn Kim Trụ lập tức bị đẩy tuột xuống địa phủ.

“Ồ, đã ba người rồi, như vậy vẫn còn ba. Xem ra chúng ta phải chú ý kỹ hơn, đúng không Cung chủ?” Cổ Liên lướt nhanh xuống đất, ngẩng đầu trầm tư nhìn Hạo Đan: “Rốt cuộc mục tiêu tiếp theo của nó là ai? Chúng ta đành chờ xem!”…
Bình Luận (0)
Comment