Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 40

Một cô gái trẻ đẹp mới tới giúp việc trong ngôi biệt thự của gia đình họ Hàn. Điểm khác biệt của người con gái ấy là cô vừa tròn hai mươi tuổi, nhưng không hề thích ăn mặc, trang điểm như những cô gái trẻ cùng tuổi khác. Cô thường mặc chiếc áo sơ mi đơn giản mà sạch sẽ cùng quần jean đã giặt nhiều đến bạc phếch, đôi khi cũng thấy cả cái váy dài màu hồng phấn hơi bạc màu, đó là toàn bộ đồ đạc của cô. Nhưng dù khoác trên người những thứ đồ lỗi thời cũ kỹ đó, thì với khuôn mặt xinh đẹp như được tạc nên từ đôi tay nghệ sĩ tài hoa, cô vẫn khiến người xung quanh cảm nhận được một khí chất cao quý tự nhiên, gợi cho họ cảm giác như đang đứng trước cô công chúa hoàng tộc hết thời.

Chính cảm giác ấy đã xuất hiện với Cổ Liên vào lần đầu tiên cô bé nhìn thấy người giúp việc kia. Sau khi bị Địa Tạng Vương phong ấn ký ức ở thôn Long Sơn, Cổ Liên trở về với vẻ đáng yêu ngây thơ của một đứa trẻ. Cô bé không còn nhớ gì về toàn bộ sự việc dị thường xảy ra ở miền sơn cước ấy nữa, chỉ mơ hồ biết rằng mình đã chơi rất vui. Đối với việc này, Phương Tĩnh Hương cũng chẳng thấy có gì lạ. Trí nhớ của trẻ con vốn không ổn định, quên chuyện này chuyện kia chẳng phải là hiếm thấy. Do đó sau khi hỏi kỹ cô Tuệ, xác định rằng lần ra ngoài này Liên Liên không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bà cũng yên tâm.

Sáng sớm hôm đó, giống như mọi ngày, Cổ Liên ngồi ngoài sân dùng bữa sáng. Tuy giờ đã cuối thu, nhưng những ngọn cỏ trên bãi trong sân vẫn muôn phần xanh mướt lấp lánh dưới ánh nắng. Đột nhiên, tiếng xe hơi gầm rú ngoài cổng thu hút sự chú ý của cô bé, tiếp đó tiếng chuông cửa vang lên, Cổ Liên nhìn thấy người giúp việc mới đến đặt vòi nước tưới cỏ trong tay xuống, tất tả chạy ra cổng.

“Chào anh, xin hỏi anh tìm ai ạ?”, cô lịch sự chào hỏi người đàn ông ngoài cổng.

“Cô mới đến phải không? Tôi là Quan Ân, người quen của Hàn Cổ Liên”, Quan Ân nở nụ cười hiền dịu với cô gái trẻ trước mặt.

“Chú Quan! Chú đến đấy ạ?” Nghe giọng nói quen thuộc, Cổ Liên nhảy chân sáo bước tới: “Mở cổng đi chị, chú ấy không phải người xấu, chú ấy là trưởng phòng hình sự bên Cảnh sát đó”.

“Được rồi, Liên Liên!” Cô gái mở rộng cánh cổng, Quan Ân chầm chậm bước vào trong.

“Chú Quan, chú có mua gì ngon cho cháu không?”, Cổ Liên nghiêng đầu nhìn Quan Ân.

“Ha ha… Heo con này, thật chỉ biết ăn thôi! Còn không chịu giảm béo là thành heo thật đó!”, Quan Ân cúi xuống, bế bổng Cổ Liên lên, véo mũi cô bé: “Xem này, chú Quan sắp bế không nổi cháu rồi”.

“Chú nói dối!”, Cổ Liên trề môi, “Lần này cháu từ nhà cô Tuệ về, bà nội còn bảo cháu gầy đi ấy!”.

“Ồ… gầy rồi mà còn nặng thế này, chứng tỏ lúc trước Liên Liên quá béo”, Quan Ân tiếp tục trêu chọc, thích thú ngắm cô bé dần tức giận.

“Chú Quan xấu lắm!”, Cổ Liên tức giận quay mặt đi, không thèm nhìn Quan Ân nữa.

“Ha ha ha… Được rồi, được rồi, không trêu cháu nữa!”, Quan Ân đặt Liên Liên xuống ghế, tiện tay lấy từ trong cặp ra một hộp bánh tart hoa quả để trước mặt cô bé: “Này! Đừng bảo chú Quan không mua gì ngon cho cháu nữa nhé”.

“Yeah! Vạn tuế!”, Cổ Liên vui mừng vỗ tay, cơn giận khi nãy lập tức tan biến: “Này! Chị… ờ…chị Trần Ngôn phải không ạ, chị pha cho chú Quan cốc trà đi!”, Cổ Liên nói với cô giúp việc đang định tiếp tục công việc lúc trước.

“Được, Liên Liên!”, cô gái tên Trần Ngôn quay người bước vào nhà.

“Cô ấy mới đến à? Nếu không, cháu phải nhớ tên rồi chứ”, Quan Ân quay đầu nhìn theo bóng lưng cô gái.

“Vâng!”, Cổ Liên cầm chiếc bánh vàng ươm trên tay, đưa vào miệng thưởng thức: “Bà nội thuê chị ấy trong thời gian cháu về nhà cô Tuệ, đến bây giờ vẫn chưa tròn một tháng”.

“Ừm”, Quan Ân gật đầu, rồi nhìn ngang ngó dọc: “Bà cháu đâu?”.

“Bà và cô Tuệ đi mua đồ trang sức rồi. Nghe nói ba tháng nữa bà phải tới dự lễ đính hôn của con gái một ông chủ nổi danh trong giới kinh doanh, cụ thể thì cháu cũng không rõ lắm!”, Cổ Liên nhíu mày miễn cưỡng trả lời.

“Hình như cháu rất ghét hội hè?”, Quan Ân cười xoa đầu Cổ Liên.

“Vâng, đúng vậy ạ!”, Cổ Liên tỏ vẻ khó chịu, bất chợt chuyển ánh mắt sang phía Quan Ân: “Phải rồi, chú Quan tìm cháu có việc gì ạ?”.

“Ha ha, bị cháu nhìn thấu rồi!”, Quan Ân ngượng ngùng gãi đầu: “Lần này đến, chú có việc muốn thỉnh giáo cháu đây”.

“Chú nói đi, việc gì ạ?”, Cổ Liên ra vẻ người lớn nhìn chú cảnh sát.

“Thật ra chú đang điều tra một vụ án mạng kỳ lạ”, trong phút chốt vẻ mặt Quan Ân trở nên nghiêm túc: “Tính đến nay, số người chết đã lên tới bốn người rồi”.

“Án mạng kỳ lạ, ý chú là?”, Cổ Liên khó hiểu hỏi lại.

“Đây là điều mà phía cảnh sát bọn chú khó hiểu nhất”, Quan Ân nhíu mày: “Trên cơ thể những người chết đều không có lấy một vết thương nào, nên bên pháp y không thể hiểu vì sao họ chết. Mà dáng vẻ của họ lúc chết cũng rất kỳ lạ. Cháu có sợ không, chú cho xem ảnh?”.

“Đến cái sọ người khinh khủng như thế cháu còn chẳng sợ, lại sợ xác chết ạ?”, Cổ Liên chun mũi vẻ không phục: “Chú lấy ra đi, cháu xem nào!”.

“Ha ha”, Quan Ân cười khẽ rồi lấy trong túi ra mấy tấm ảnh đưa cho Cổ Liên.

“Những… những người này khi chết biểu hiện rất kỳ quặc…” Cổ Liên lật giở mấy tấm ảnh: “Sao trông họ giống như vừa gặp ma vậy nhỉ?”.

“Đúng vậy! Đây là kết luận duy nhất của bên pháp y.” Quan Ân xem xét kỹ từng xác chết trong ảnh: “Toàn bộ bốn người trong ảnh đều do sợ quá mà chết”.

“Anh Quan, trà của anh đây!”, cô gái với cái tên Trần Ngôn nhẹ nhàng đặt cốc trà nóng đang bốc khói xuống trước mặt Quan Ân.

“Cảm ơn!”, Quan Ân mỉm cười nhìn cô.

“Chú Quan, những người này tên gì ạ?” Cổ Liên vùi đầu vào xem đi xem lại những tấm ảnh.

“À, đây là một gia đình ba người, người bố tên là Trần Yên Hoa, mẹ là Lý Yến, còn cô con gái là Trần Nhiên…”

Đột nhiên, “bịch” một tiếng lớn, Quan Ân và Cổ Liên giật bắn mình, nhanh chóng nhìn về phía vừa phát ra tiếng động. Họ bất ngờ phát hiện cô gái trẻ vừa đi được một quãng mặtmày tái mét, ngã lăn xuống đất ngất xỉu…
Bình Luận (0)
Comment