Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 58

Mười hai rưỡi trưa, Lạc Á Phong đến trước cửa ngôi biệt thự nhà họ Hàn. Do bão tuyết suốt đêm nên giao thông trên mọi tuyến đường trong thành phố đều tắc nghẽn khủng khiếp, xe lớn xe nhỏ tầng tầng lớp lớp chen chúc nhau kẹt cứng không thể di chuyển.

Bị mắc kẹt trong khúc quanh cách khu biệt thự nhà họ Hàn năm mươi mét, Lạc Á Phong cuối cùng mất hết kiên nhẫn, đành xuống taxi, đi bộ đến địa điểm đã hẹn.

Tiếng chuông “kính coong” vừa vang lên, anh liền nhấn nút liên lạc bên ngoài cổng: “A lô, xin chào! Cho hỏi Hàn Cổ Liên có nhà không ạ?”.

“Xin đợi một lát”. Đầu dây bên kia vọng đến giọng nhỏ nhẹ, một lúc sau cánh cửa bật mở, một chàng thanh niên tuấn tú bước ra từ trong phòng, mở cổng mời Lạc Á Phong vào.

“Anh Lạc, mời vào trong!”, chàng trai lịch sự nhường đường cho khách: “Cổ Liên đang đợi anh trong phòng khách, mời đi theo tôi!”.

“Cảm ơn!”, Lạc Á Phong lên tiếng, ánh mắt không sao rời khỏi gương mặt chàng trai kia. Chưa bao giờ anh gặp một người đàn ông đẹp đến thế. Vốn anh cũng được xếp vào dạng đẹp trai ưa nhìn, nhưng so với chàng trai này, rõ ràng là một trời một vực: “Xin hỏi quý tính của anh là…?”.

“Ha ha, tôi họ Bạch”, chàng thanh niên mỉm cười có vẻ đã khá quen với phản ứng tương tự, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, hai người bước vào phòng khách.

“Chào anh Lạc, mời ngồi”, Cổ Liên đang ngồi trên ghế sô pha lên tiếng chào hỏi giọng khô khan.

“Cổ Liên, thứ lỗi cho sự mạo muội của anh, nhưng mọi việc xảy ra quá bất ngờ khiến anh trở tay không kịp. Anh nghĩ em đã biết lai lịch của cái thứ đó, chắc chắn cũng biết cách giải quyết nó”, Lạc Á Phong nhìn Cổ Liên vẻ trông chờ.

“Tô Na điên rồi phải không?”, Cổ Liên bình tĩnh cầm chiếc cốc trên bàn nhấp một ngụm trà Long Tĩnh: “Nếu như hiện giờ còn tỉnh táo, chắc hẳn cô ấy đã nói với anh. Anh đến tìm em cũng chẳng mấy tác dụng. Tuyết Ly sẽ không bỏ qua cho cả hai người đâu”.

“Sao em biết cô ấy điên rồi?”, Lạc Á Phong bất giác run rẩy, lặng lẽ cúi đầu: “Đúng vậy, sáng nay khi tỉnh dậy, anh phát hiện bông hoa kỳ quái kia chỉ trong một đêm đã lan ra khắp phần lưng, lổn nhổn đến mức anh chẳng dám sờ vào. Vốn định nói chuyện tử tế với Tô Na, nhưng vừa vào phòng ngủ thì anh thấy cô ấy đang bò xoài trên đất cười điên dại. Lúc đầu anh tưởng cô ấy giả vờ, nhưng về sau bất kể đánh thế nào, mắng ra sao cô ấy vẫn chẳng có phản ứng nào khác. Khi đó anh mới biết cô ấy đã điên thật”.

“Cô ấy bị Tuyết Ly bóp vỡ phần giác hồn trong tam hồn nên bất kể luân hồi thêm bao nhiêu lần, cô ấy đều sẽ mãi mãi là kẻ ngẩn ngơ. Đó là báo ứng vì tội sát nhân của cô ấy, không ai có thể cứu được”, Cổ Liên nhìn chằm chằm người đàn ông đang câm lặng trước mặt.

“Cổ Liên, anh phải làm thế nào? Từ đầu tới cuối anh bị Tô Na lừa mọi chuyện”, Lạc Á Phong đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói pha cả tiếng khóc càng hiện rõ vẻ oan ức quá đỗi.

“Anh đâu phải hoàn toàn bất hạnh.” Cổ Liên huơ tay, bộ ấm chém trên bàn bỗng bay vụt lên không, ấm trà tự động rót vào chén rồi ly trà từ từ hạ xuống trước khuôn mặt đầy kinh ngạc của Á Phong: “Anh Lạc, mời uống ly trà, để em từ từ nói với anh lai lịch về Yên chi huyết và mối lương duyên oan nghiệt kéo dài suốt bốn vạn năm của anh và Tuyết Ly”.

“Một khả năng phi thường lợi hại! Chắc em không phải người phàm”, Lạc Á Phong run lẩy bẩy cầm ly trà lên xem đi xem lại: “Em nói anh và Tuyết Ly? Tuyết Ly mà em nói có phải Tô San không?”.

“Đúng vậy! Tuyết Ly chính là kiếp trước của Tô San, vốn là Tường Vi tiên nữ trên Thiên giới. Vì đem lòng yêu kiếp trước của anh mà phạm phải luật trời, bị Vương Mẫu đày xuống chân núi Tiêu Minh. Yên chi huyết chính là chiếc vòng thần kỳ vô tình tạo thành từ giọt lệ máu của cô ấy”, Cổ Liên khẽ thở dài: “Sau khi tiền thân của cô ấy qua đời, Yên chi huyết luôn theo cô ấy chuyển thế ba kiếp, đến nay là kiếp thứ tư”.

“Vậy… cô ấy trước kia có hạnh phúc không? Anh nghe Tô Na nói, Yên chi huyết có thể đem đến vận may cho người đeo nó”, Lạc Á Phong nhìn ly trà, mắt bỗng đỏ lên: “Ba lần chuyển thế trước cô ấy có hạnh phúc không?”.

“Hạnh phúc hay không, em cũng không nói chắc được, do anh tự đoán thôi.” Đôi mắt tối thăm thẳm của Cổ Liên hướng ra ngoài cửa sổ, nơi cả bầu trời vẫn đang giăng mắc hàng ngàn bông tuyết hoa hồng trắng xóa, trầm mặc tiếp lời: “Kiếp thứ nhất, anh là con trai của một tướng quân, cô ấy là công chúa nước đối địch, tuy hai người yêu thương nhau nhưng không có cách nào ở bên nhau, cuối cùng thì sinh không cùng ngày nhưng chết cùng một mộ. Kiếp thứ hai, anh là Trạng nguyên, cô ấy là con gái Tể tướng, vốn là một cuộc hôn nhân đẹp, nhưng cô ấy qua đời vì tai nạn khi mang thai tháng thứ sáu. Kiếp thứ ba anh là vua một nước, cô ấy là Cáo tuyết nghìn năm, tuy ‘ba nghìn sủng ái tại một thân’[5] nhưng bởi con người và yêu quái chẳng thể chung đường, cuối cùng cô ấy vì anh mà bị Thiên lôi đánh chết. Trong ba lần chuyển kiếp cô ấy, quả thật đều có được tình yêu của anh, nhưng chỉ là phù du mây khói trong thoáng chốc, mối duyên oan nghiệt của hai người cứ thế kéo dài đến hiện tại”.

[5] Ba nghìn sủng ái tại một thân: Lấy ý từ hai câu thơ cổ: “Hậu cung giai lệ tam thiên nhân. Tam thiên sủng ái tại nhất thân” (Ba nghìn người đẹp hậu cung. Ba nghìn ân sủng dành riêng một người. – Bản dịch của Ngô Linh Ngọc) nói về Dương Quý Phi. Trong hậu cung của Đường Huyền Tông có cả ngàn cung tần mỹ nữ, ấy vậy mà phần sủng ái đáng ra phải chia cho biết bao con người ấy đều được dồn cả lên một mình Dương Quý Phi.

“Vậy sao? Hóa ra anh và Tiểu San đã trải qua bao thăng trầm vậy mà trước sau vẫn không thể thật sự ở bên nhau.” Đôi mắt Lạc Á Phong ánh lên những tia bi thương, hối lỗi: “Cổ Liên, em có cách nào hóa giải mối duyên nghiệt ngã giữa bọn anh không. Anh hy vọng kiếp sau cô ấy được hạnh phúc thực sự. Dù người cô ấy yêu không còn là anh, dù giữa biển người đông đúc, bọn anh không còn cơ hội gặp gỡ, anh cũng sẽ ở một nơi nào đó chúc phúc cho cô ấy”.

“Anh muốn cứu cô ấy không phải không có cách, chỉ là…” Cổ Liên ngừng lời, quay đầu nhìn Bạch Hạo Đan bên cạnh.

“Chỉ là anh phải trả giá bằng sinh mạng của mình.” Dường như đọc được nỗi do dự của Cổ Liên lúc này, Hạo Đan tiếp lời: “Cô ấy bây giờ bị oán khí khống chế, đã tạo ra cơn bão tuyết này, nếu không dừng lại cô ấy sẽ vĩnh viễn bị đày dưới địa ngục, không còn cơ hội đầu thai”.

“Cơn… cơn bão tuyết này là… là cô ấy làm?”, Lạc Á Phong kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn trần tuyết cuồng bạo không ngớt bên ngoài. Hồi lâu sau anh máy móc quay đầu lại, đôi mắt có phần trống rỗng: “Tôi muốn cứu cô ấy, các người hãy nói tôi phải làm gì đi!”.

“Hủy diệt Yên chi huyết của cô ấy, điều này chỉ có anh mới làm được”, Cổ Liên đứng dậy tới bên cửa sổ, ngắm nhìn những cành cây trĩu nặng bởi tuyết bám, đôi mắt thoáng nét đau thương: “Tuyết Ly liệu có thể quay về Thiên giới hay không, phải dựa vào may mắn của cô ấy”.
Bình Luận (0)
Comment