Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 83

Sáng sớm hôm sau, sương mù dần tan nhưng bầu trời âm u thì vẫn nặng nề và xám xịt. Trên chiếc ghế dài ở công viên, Hà Tĩnh Vũ rùng mình thức giấc bởi khí lạnh buốt da bao quanh mình.

Đưa tay dụi đôi mắt còn ngái ngủ kèm nhèm, mất một lúc lâu cô mới nhìn rõ nơi mình đang ở, tiếp đó vị cay đắng từ sâu trong tim cũng dần lan tỏa, chầm chậm kéo lên đầu lưỡi.

Sao số cô lại khổ như vậy, gặp phải một người bà khó tính quá chừng. Lúc ở nhà đã làm loạn lên rồi, giờ mà quay về để chịu khổ thì quả thực cô không làm được. Nhưng chồng con đều vẫn ở đó, làm sao cô đoạn tuyệt hoàn toàn với họ đây? Rốt cuộc phải làm thế này mới có kết cục hoàn mỹ?

Khổ sở nghĩ ngợi hồi lâu, người đàn bà đứng dậy men theo con đường nhỏ râm mát ra khỏi vườn hoa nhưng vừa định cất bước, đầu óc cô bỗng quay cuồng, trời đất đảo lộn, ngã lăn xuống đất.

“Chị Tĩnh Vũ!” Đúng lúc đó, Tiểu Lan đi chợ mua đồ vô tình ngang qua. Vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cô liền vội vã chạy đến, quăng cả làn thức ăn, hoảng hốt đỡ Hà Tĩnh Vũ đang nằm đau đớn dưới đất dậy: “Chị không sao chứ? Đêm qua chị đi đâu vậy, làm anh Lăng lo lắng suốt đêm không ngủ”.

“Anh ấy lo lắng? Tôi thấy có vẻ không phải!” Được cô giúp việc đỡ ngồi trên chiếc ghế dài cạnh đó, người đàn bà ra sức xoa đôi chân tê cứng: “Tôi ở đây suốt đêm, vậy mà anh ấy thậm chí chẳng buồn ra khỏi cửa, còn nói lo lắng gì cho tôi chứ!”.

“Chị Tĩnh Vũ, chị đừng hiểu lầm anh Lăng”, Tiểu Lan cúi mình nhẹ nhàng giúp Hà Tĩnh Vũ xoa chân: “Đêm qua anh ấy định đuổi theo chị nhưng bà không cho, bà nói nếu anh Lăng ra ngoài bà sẽ đem Man Man về quê, cho nên…”.

“Được rồi, không cần nói nữa! Tôi biết kiểu của cụ rồi. Thật chẳng biết có phải kiếp trước tôi làm gì đắc tội với cụ không mà lúc nào tôi cũng là cái gai trong mắt cụ.”

Người đàn bà tủi thân dựa vào lưng ghế, kiệt sức níu lấy cánh tay cô giúp việc: “Tiểu Lan, cô quay về lấy giúp tôi ít quần áo và đồ đạc nhé. Tôi hơi mệt, phải đến bệnh viện kiểm tra xem sao”.

“Á! Chị Tĩnh Vũ, chị sốt rồi!” Đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ của Hà Tĩnh Vũ, Tiểu Lan kêu lên thất thanh: “Chị đợi em về báo với anh Lăng, để anh ấy đưa chị đi”.

“Không cần đâu…” Nhìn bóng cô giúp việc trẻ tuổi hớt hải chạy về hướng biệt thự, Hà Tĩnh Vũ do dự nuốt lại những lời tỏ vẻ dũng cảm của mình. Cũng tốt, Khải Dương có xe, sẽ nhanh đưa mình đến bệnh viện truyền nước, thật khó chịu chết đi được!

“Tĩnh Vũ!”, “Mẹ!” Chẳng lâu sau, hai tiếng gọi lớn đồng thời vang lên. Đứa con trai đáng yêu chạy tới nhào vào lòng mẹ: “Mẹ đừng lo nhé, để Man Man xem nào!”.

“Con trai yêu, mau tránh xa mẹ một chút, cẩn thận lây sang con đó.” Vội vã đẩy đứa trẻ trong lòng sang một bên, Hà Tĩnh Vũ bịt miệng cố ngăn cơn ho đang muốn bật ra.

“Hứ! Chẳng phải lúc chạy khỏi nhà cô rất có chí khí sao? Thế nào mới qua một đêm đã không chịu nổi phải quay về tìm cháu tôi rồi.” Đúng lúc đó, giọng chì chiết khó nghe bất chợt vang tới từ sau lưng, cô quay đầu lại, bắt gặp ngay bà cụ Lăng với khuôn mặt đầy khinh bỉ, nhìn đứa cháu dâu cùng nụ cười lạnh lùng miệt thị.

“Bà nội, cháu xin bà đừng làm rối chuyện lên nữa được không? Tĩnh Vũ đang bệnh rất nặng đây này.” Cúi xuống cõng vợ trên lưng, Lăng Khải Dương mất kiên nhẫn khẩn cầu bà cụ.

“Haizzz… đúng là lấy vợ xong liền quên luôn bà nội.” Khẽ lườm đứa cháu, bà cụ đưa tay nắm lấy tay Man Man đang đứng một bên: “Được, được, được! Mau đưa bà lớn của các người đến bệnh viện đi, đừng để bệnh tật truyền sang cho chắt tôi. Man Man đi với bà nào!”.

Thấy bà nội kéo đứa con trai đi xa, Lăng Khải Dương mới thở phào một hơi, nhanh chóng cõng Hà Tĩnh Vũ đang ốm nặng chạy thẳng về chỗ đỗ xe…



Hàn Cổ Liên bị Lam Úy đánh thức dậy. Mới sáng sớm tinh mơ mà cô bé đã ngồi trên giường không ngừng lắc cánh tay cô.

“Muội không để ta ngủ thêm chút nữa được à?” Càu nhàu xoay lưng lại, Cổ Liên bực bội liền coi Lam Úy là chiếc gối ôm mà đè chặt xuống.

“Cứu với… giết người…”, Lam Úy kêu lên thảm thiết: “Không phải muội muốn làm phiền giấc ngủ của tỷ đâu, nhưng tỷ có thư này!”.

“Thư của ta?” Cổ Liên lặng người vì ngạc nhiên, bất chợt ngồi bật dậy: “Thư của ai?”.

“Muội nào có biết. Sáng sớm ra ngoài dạo chơi, muội nhìn thấy lá thư này ngoài ban công cửa sổ phòng tỷ, bên trên có hòn đá đè lên.” Xòe tay trao cho Cổ Liên chiếc phong bì, Lam Úy buồn thiu vuốt vuốt mái tóc rối bù.

“Chỗ viết tên người gửi chỉ có duy nhất một chữ Thiên, hình như ta không quen thì phải.” Nhìn cái tên xa lạ ghi trên phong bì, Cổ Liên khẽ nhíu mày: “Chắc không phải ai đó trêu chọc ta đấy chứ!”. Xé phong bì lấy tờ giấy bên trong ra, Cổ Liên bất chợt chộp lấy tay Lam Úy: “Hóa ra là hắn! Hóa ra hắn đã sớm biết tung tích của cái thứ đó”.

“Ai? Cái người bí hiểm kia à? Hắn biết điều gì?”, Lam Úy bất an hỏi dồn.

“Đúng vậy, chính là hắn. Tuy trong thư không nói đến điều đó nhưng hơi thở còn lưu lại thì ta nhớ rõ lắm.” Cổ Liên nở nụ cười khó hiểu, nhét bức thư vào lại phong bì: “Không ngờ ý tưởng về cách giải quyết vụ đôi dực điểu của hắn và ta lại giống nhau đến thế. Chỉ khó hiểu ở chỗ nếu hắn đã biết tung tích của thứ đó thì sao không tự mình đi lấy mà lại muốn đánh cược với ta?”.

“Hắn muốn đánh cược với tỷ cái gì?”

“Tầng phong ấn thứ tư trong đầu ta. Hắn nói nếu hắn lấy được thứ đó trước, ta phải ngoan ngoãn phối hợp với hắn để giải phong ấn. Nếu ta lấy được trước, hắn sẽ giơ đầu ra cho ta tùy ý trừng phạt tội lén lút tấn công lần trước. Ha ha… Càng ngày ta càng cảm thấy hắn thật sự rất thú vị.”

“Vậy tỷ sẽ nhận lời cược với hắn ư? Còn cái ‘thứ đó’ mà tỷ và hắn nói đến rốt cuộc là gì?” Hiếu kỳ nhìn Cổ Liên, Lam Úy sốt ruột muốn biết đáp án.

“Cũng tốt! Nếu hắn thua, ta sẽ gộp luôn món nợ mới và nợ cũ vào làm một cho tiện. Cái thứ đó thuộc về Kiêm Kiêm và Man Man kiếp trước, chính là bộ lông chim!”…
Bình Luận (0)
Comment