Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 94

Trong ngục tối muôn đời lạnh lẽo ẩm ướt, không bao giờ có ánh sáng ban ngày. Đã tròn ba ngày ba đêm kể từ khi bị nhốt vào đây, Mị Gia không hề một lần nhìn thấy mặt trời. Rơm rác trải trên sàn ngục lâu ngày mục nát, bốc lên mùi hôi thối không sao chịu nổi, cộng thêm nỗi sợ hãi bị đày trong nơi tối tăm, tất cả đang chầm chậm gặm nhấm trái tim yếu đuối mỏng manh của cô gái trẻ.

“Liệu mẹ còn chịu đựng được bao lâu nữa mẹ ơi?” Nhìn Mị Gia chìm vào giấc ngủ khi nước mắt còn vương, Cốc Liên nhẹ nhàng dựa đầu vào người bà: “Tuy tương lai của mẹ con biết rõ, nhưng lại không cách nào thay đổi được. Đường đường là Thánh nữ của tộc mà sao số mẹ lại khổ đến vậy? Sao mọi thứ lại dễ dàng bị phá hủy bởi đôi mắt của chúng ta đến thế.” Cúi đầu khẽ vuốt gương mặt mẹ, nhưng tay Cốc Liên lại xuyên qua người bà: “Nhìn không thấy, nghe không được, mẹ cũng chẳng thể cảm nhận được sự tồn tại của con, nhưng mẹ ơi mẹ biết không, giây phút này mẹ không cô đơn một mình đâu, mẹ vẫn có đứa con gái trong tương lai đang ở bên cạnh, mẹ đừng khóc nữa mẹ nhé, ít nhất con vẫn ở bên cạnh mẹ”.

Ngồi thẳng người lên, ánh mắt Cốc Liên hướng xuống chuỗi vòng đeo tay màu xanh đã đi cùng cô rất lâu. Đó là biểu tượng của Quang Hoa thánh nữ trong Lam Liên tộc. Còn nhớ lúc đầu chuỗi vòng này do chính Như Lai tận tay trao cho mình. Thật ra, từ khi tu thành hình người, cô chưa hề rời khỏi Phật giới, càng không nói đến việc đi tới tộc mình. Mọi việc về tộc đều chỉ nghe từ miệng người khác, vậy mà lại được toàn tộc tôn xưng vào vị trí Quang Hoa thánh nữ cao quý ấy. Nguyên nhân hẳn có quan hệ rất lớn với Phật giới.

Đúng vậy, cha cô chính là người đệ đệ duy nhất của Phật Tổ, còn mẹ là nữ vương thống trị Ma giới, lại thêm quãng thời gian từ nhỏ lớn lên cạnh Phật Tổ, ha ha… Gia thế như vậy mấy người dám bảo là kém tôn quý?

Cười khẩy bay lên không trung, gương mặt Cốc Liên thoáng lộ biểu cảm phức tạp khó hiểu. Hóa ra thân phận cao sang với địa vị nổi tiếng vô hạn mà cô có được đều được kiến lập từ một đời bi thương thống khổ của mẹ. Bây giờ, liệu có ai còn nhớ cô thiếu nữ với những giọt lệ vương đầy khuôn mặt này, mái tóc và y phục dính đầy bụi bẩn cùng cỏ khô này cũng đã từng giống như cô, là Thánh nữ được mọi người trong tộc ngưỡng mộ, thờ phụng? Đối với mẹ cô mà nói, mọi thứ mới bất công làm sao…

Đúng lúc Cốc Liên đang dạt dào tình thương với mẹ, thì từ cửa nhà lao bất chợt vọng tới giọng nói kiêu căng khó chịu của Lam Nhược Tình. Liền đó, cánh cửa nặng nề của nhà lao từ từ hé mở và người đàn bà với vẻ xảo quyệt đem theo mấy gã đàn ông cao to tầm thước đắc ý bước tới.

“Ha, các ngươi nhìn xem! Đây chính là thánh nữ cao quý xinh đẹp của chúng ta, giờ đã xuống cấp đến mức này mà vẫn mang cái dáng vẻ đáng yêu lôi kéo lòng thương cảm của người khác. Thật vừa nhìn đã thấy giống hệt người đàn bà vô liêm sỉ kia, một tiện nhân quen thói lẳng lơ.”

Thoải mái ngồi xuống chiếc ghế vừa được người đưa tới, Lam Nhược Tình nhìn Mị Gia trong góc với vẻ cay độc.

“Bà nói gì?” Bị âm thanh ồn ào đánh thức, cô thiếu nữ yếu ớt cất tiếng hỏi: “Chú Lam đâu? Chú ấy hứa sẽ cứu ta ra khỏi đây mà”.

“Đừng nằm mơ nữa đi, đồ tiện nhân! Ta sao có thể để Lam Nhược Tịch cứu ngươi ra chứ?” Lam Nhược Tình cười độc ác, ánh mắt chất chứa hận thù: “Nói thực cho ngươi biết, Lam Nhược Tịch đã lên Thiên đình rồi, nhất thời chưa về ngay được, đợi huynh ấy quay về, ngươi đã chết không toàn thây từ lâu rồi”.

“Bà muốn bức tử ta? Không! Bà không có quyền làm thế!” Mị Gia hét lên, muốn nhân cơ hội gây sự chú ý của lính gác.

“Đừng phí công nữa, ta đã thay đổi toàn bộ người ở đây rồi.” Người đàn bà cười u tối, đưa tay đón tách trà thủ hạ vừa bưng tới: “Hôm nay chính là ngày tận số của ngươi, nhưng trước đó ta rất muốn thưởng thức tuyệt kỹ mê hoặc đàn ông đáng khinh bỉ của ngươi. Ra tay đi!”.

Theo mệnh lệnh tàn bạo của Lam Nhược Tình, mười mấy gã đàn ông to lớn trần trụi với những tràng cười dâm tục cùng tiến về phía cô thiếu nữ mặt cắt không còn giọt máu.

“Đừng! Không được chạm vào mẹ ta!” Lơ lửng giữa không trung, Cốc Liên thét lên thất thanh. Cô bất giác quên mất không gian mình đang ở, đồng thời quên luôn rằng lúc này dù pháp lực có cao cường hơn nữa thì cũng hoàn toàn vô ích trong cái thế giới không hề thuộc về mình.

Thời khắc đó, thái độ thờ ơ cố hữu của cô đã hoàn toàn sụp đổ, Cốc Liên sợ hãi và bất lực nhìn bàn tay mình cứ thế xuyên qua những thân người kia mà chẳng thể ngăn nổi chúng dù chỉ một chút.

“Sao bà phải làm thế? Rốt cuộc ta đã đắc tội gì với bà?” Giọng nói bình tĩnh đến ngạc nhiên, Mị Gia lạnh lùng nhìn thẳng vào sợi dây thừng trong tay mấy gã đàn ông.

“Muốn biết lý do hả? Ta cho ngươi biết.” Kinh ngạc vì vẻ điềm tĩnh của cô thiếu nữ, nỗi oán độc trong mắt Lam Nhược Tình từ từ tăng lên: “Hai trăm năm trước ta và Mị Nguyệt Thiên từng là đôi uyên ương tình nồng thắm thiết. Ông ấy đã thề ngoài ta ra sẽ không cưới ai khác, ta cũng thề ngoài ông ấy sẽ chẳng nhận lời bất cứ ai. Lúc đó chúng ta đối với chuyện ái tình luôn chung thủy sắt son như thế, là một cặp bất cứ ai trong tộc đều phải ngưỡng mộ”. Người đàn bà nở nụ cười ai oán, đôi mắt dán chặt lên Mị Gia, kẻ khiến bà ta hận đến thấu xương: “Nhưng sau đó, con yêu tinh hạ tiện Lâm Mị Nương xuất hiện. Ả đã giằng mất hạnh phúc của ta, cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về ta. Nguyệt Thiên bất chấp sự phản đối của mọi người trong tộc, nhất định đòi cưới ả, rồi có với ả có một đứa con nghiệt chủng. Còn ta vì nhất thời giận dỗi mà đồng ý gả cho một người đàn ông mình không yêu. Bây giờ tuy bọn họ đều chết cả rồi, nhưng những việc đó cũng đã hủy hoại cả đời ta. Ta hận bọn chúng! Cho nên ta phải báo thù lên ngươi là đứa con gái của bọn chúng. Ta phải hủy hoại cả đời ngươi! Ra tay đi! Chơi đồ tiện nhân này đến chết cho ta!”.

“Mẹ!” Giọt lệ màu xanh từ khóe mắt lăn xuống, Cốc Liên khép mắt không nỡ nhìn cảnh cô thiếu nữ đau khổ sắp bị người ta làm hại.

“Hừ! Ngươi sẽ không đạt được mục đích đâu, Lam Nhược Tình.” Đột nhiên, từ trong bóng tối đại lao lóe lên một luồng sáng bạc mạnh mẽ, những gã đàn ông hung thần ác độc bỗng dừng cả lại, ánh mắt vốn tinh anh mất đi sắc màu vốn có, từng gã một đứng sững như tượng cách cô thiếu nữ không xa.

“Mê hoặc nhãn!” Như thể vừa trải qua cuộc hành trình đầy sợ hãi bỗng nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, Hàn Cốc Liên vừa cười vừa khóc, niềm kích động khó xóa nhòa trong tim cô bất chợt vỡ òa.

“Cái gì thế này?” Lam Nhược Tình hoảng hốt nhìn cảnh tượng vượt quá trí tưởng tượng của mình đang diễn ra trước mắt: “Sao các ngươi lại dừng cả lại thế? Tiến lên đi chứ! Mau!”.

“Lam Nhược Tình, bà ngây thơ quá đấy! Bà nghĩ xem sao họ phải nhốt riêng ta chứ?” Như thể vừa biến thành một người khác, Mị Gia từ từ tiến đến trước mặt người đàn bà với vẻ nhạo báng ác độc: “Chính vì đôi mắt của ta đấy! Bà tưởng ta thật sự không biết Mê hoặc nhãn là gì? Ha ha… Bà nhầm rồi. Năm đó, vào đêm trước khi nương ta bị các người bức tử, bà đã nói cho ta mọi chuyện. Ta rất lấy làm mừng bởi năm xưa cha ta không lấy một người độc ác như bà. Bao năm nay mối thù các ngươi hại chết mẹ ta, không phải ta không muốn báo mà vì phong ấn của cha khiến ta tạm thời quên mất phương pháp sử dụng đôi mắt mình. Nhưng bây giờ phong ấn đã được giải, một nửa Ma huyết trong thân thể ta đã được phục hồi. Từ giờ trở đi ta không còn là Quang Hoa thánh nữ dịu dàng nhút nhát nữa. Cùng lúc với việc sử dụng Mê hoặc nhãn, ta đã nhập ma rồi. Và bây giờ chính là lúc ta báo thù cho nương. Tất cả những kẻ hãm hại nương ta sẽ không được chết tử tế! Bà chính là kẻ đầu tiên”.

“Các ngươi nghe đây.” Nhanh chóng túm chặt Lam Nhược Tình đang ngây ra không chút đề phòng, Mị Gia ném thẳng bà ta vào giữa đám đàn ông đang đứng sững: “Hãy hầu hạ Nhược Tình trưởng lão của chúng ta cho tốt, cố gắng làm thỏa mãn trái tim đói khát dục tình này nhé”.

“Vâng!” Đám đàn ông như thể đã mất toàn bộ lý trí, trong tiếng kêu thét kinh hoàng của Lam Nhược Tình, từng gã một xông tới bà ta.

Sau lưng họ, Cốc Liên giữ mình lơ lửng trên không trung, nhìn theo cô gái đang nở nụ cười u tối từ từ lướt ra phía ngoài đại lao rạng rỡ ánh mặt trời.
Bình Luận (0)
Comment