Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1117

Có điều da thịt của A Thuật vẫn khá tốt, nhìn từ khoảng cách gần


như thế này, tinh tế mượt mà có độ đàn hồi.


Còn A Thuật lúc này đang nằm trên nền đất, nhìn thấy Đô Đô ngây ngốc nhìn mình, anh cũng nhìn lại cô, rất lâu sau đều không lên tiếng, anh lên tiếng: “Em dự tính cứ nằm trên người anh như vậy sao?”



Một câu nói này, lập tức khiến Đô Đô mãnh liệt khôi phục tinh thần, nhìn A Thuật đang nằm bên dưới mình, hơn nữa khoảng cách còn gần như vậy, anh cũng không mặc quần áo.


Nhận ra được tay của mình đang đặt lên phần ngực cường tráng của anh, khuôn mặt một lần nữa lại nóng bừng lên.


“Không, thật ngại quá…” Đô Đô nói, lập tức đứng lên, cũng không biết nên làm như thế nào, nhưng khi vừa đứng lên, bất lực, bàn tay của cô như thế nào lại bất cần cầm lấy chiếc khăn tắm đang quấn lấy nửa thân dưới của A Thuật.


Sau đó, khăn tắm rơi xuống, để lộ ra quần bơi bên trong, quần bơi dính sát, càng để lộ bộ phận kia của A Thuật.


Giây phút này, ánh mắt Đô Đô trừng lớn, to giống như trái nho, đôi môi há hốc to đến mức có thể nhét vào vài trái nho!





Thật ra…cô thật sự không có cố ý đâu!


Ánh mắt không dám nhìn về phía A Thuật, sắc mặt dần trở nên nóng bừng.


“Em, em cái gì cũng không thấy, em mệt rồi, cũng buồn ngủ rồi, đi nghỉ ngơi trước đây!” sau đó, liền đứng dậy, Đô Đô đến giầy cũng không kịp mang vào, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phòng của mình.


A Thuật ngồi trên nền đất, nhìn thấy bóng lưng của Đô Đô, khóe môi cười rạng rỡ, chính là nụ cười vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng.


Anh vẫn có mặc quần bơi, cô có thể nhìn thấy gì chứ!


Có điều nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt phát ra sự dịu dàng.


Đô Đô chạy về phía giường ngủ trong phòng, trực tiếp chui vào trong chăn, cầm lấy gối ngủ đè chặt lên đầu.


Thật sự là mất mặt mà!


Từ trước đến giờ chưa từng mất mặt đến như vậy!


A Thuật có hay không cảm thấy cô cố ý?


Cho rằng cô đối với anh có sắc tâm?


Đô Đô phát ra liên tiếp những tiếng rống từ tận trong lòng, cả đời trong sạch của cô đã bị hủy!


Buổi tối, Hạ Tử Dục nhìn An Nhược Mạn, muốn hỏi điều gì đó, nhưng suy nghĩ rất lâu vẫn không


cách nào nói lên lời.


Xoay người mở cửa bước về hướng phòng sách.


“Như thế nào? Anh lại đến phòng sách sao?” giọng nói An Nhược Mạn liền vang lên.


“Đúng vậy!” Hạ Tử Dục cũng không quay đầu lại, trực tiếp trả lời cô.


Khuôn mặt xinh đẹp của An Nhược Mạn liền hiện lên một nụ cười lạnh: “Như thế nào, hôm qua nhìn thấy người thật vẫn chưa đủ sao, hiện tại còn muốn


đi phòng sách?” cô lạnh nhạt hỏi.


“Em đang nói gì vậy? Anh chính là đi làm việc!” Hạ Tử Dục nhíu mày.


“Vậy sao? Có bao nhiêu công việc đến mức anh mỗi ngày đều phải qua đó? Hay là có điều gì chiếm cứ trái tim?” An Nhược Mạn chậm rãi bước sang nhìn anh hỏi, ánh mắt lạnh lùng, khiến cho Hạ Tử Dục cảm thấy trong hai ngày thời gian ngắn ngủi, cô giống như biến thành một người khác.


“Em rốt cuộc muốn nói gì?”


“Tôi vậy mà lại không phát hiện ra, anh chính là một người vô cùng chung thủy!” anh rõ ràng biết cô thích anh, nhưng anh ngược lại thích một người không nên thích, hơn nữa còn che giấu cả cô.


Nhớ lại những lần chủ động trước đây của bàn thân, cô chỉ cảm thấy bản thân thật hạ tiện!

Bình Luận (0)
Comment