Nhất thời, có chút đứng ngồi không yên, trong lòng càng thêm áy náy không thôi.
Cô căn bản không nghĩ đến mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này.
Ban đầu cô không nên…
An Nhược Mạn gấp gáp không thôi, trong phòng không ngừng đi lại.
Cuối cùng, vẫn không thắng được sự áy náy trong lòng liền cầm lấy túi xách bước ra ngoài.
Trong bệnh viện.
Nhìn thấy trước cửa phòng bệnh của Hạ Tử Hy người ra vào tấp nập, An Nhược Mạn không hề có ý bước vào, ngược lại chỉ đứng một bên nhìn, nhìn từ xa.
Cô vốn dĩ không biết làm sao đến bước đến, càng không biết nên đối diện như thế nào.
Hơn nữa, cô cũng không muốn đối diện, không muốn bước vào.
Lúc này, cô liền hỏi thăm một nữ
y tá, khi nghe thấy Hạ Tử Hy không xảy ra chuyện gì, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể như thế nào, cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến sẽ gây ra mạng người.
Sau khi biết được Hạ Từ Hy đã không có chuyện gì, cô liền chuẩn bị rời khỏi.
Đô Đô, Khả Khả còn có A Thuật sau khi nghe được tin tức cũng vội vàng đến thăm, trùng hợp Đô Đô cùng An Nhược Mạn đi lướt qua nhau.
An Nhược Mạn không hề chú ý đến, trực tiếp cúi đầu rời đi, ngược lại Đô Đô nhìn theo bóng lưng của cô, nhíu chặt chân mày.
“Như thế nào?” A Thuật nhìn cô hỏi.
Đô Đô lúc này khôi phục tinh thần: “Hả, không có gì cả!”
“Đi thôi, chúng ta vào bên trong!”
“Được!” Đô Đô gật đầu, hai người liền bước vào bên trong, nhìn thấy A Thuật, Đô Đô đột nhiên nhớ ra: “Mang khẩu trang lên, anh như vậy nếu như bị người
khác nhận ra, đám người ký giả kia không biết sẽ viết như thế nào nữa!”
A Thuật cũng không nói nhiều, trực tiếp mang lên khẩu trang.
“Được rồi, nhanh đi thôi!” Khả Khả nói.
Ba người cùng bước vào bên trong.
“Tiểu Hy, cảm thấy thế nào? Cậu không sao chứ?” Đô Đô bước vào bên trong, trực tiếp hỏi han Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy ngồi trên giường, nhìn thấy mọi người cùng đến liền mỉm cười: “Mình không phải vẫn khỏe mạnh ngồi đây sao?”
“Mình nói như thế nào chứ, sau khi xuất viện phải cùng mình đi bái phật, xem đi, chúng ta vẫn chưa kịp đi, thì cậu đã lại nhập viện rồi, bất kể như thế nào, lần này sau khi xuất viện, dù cậu nói gì cũng phải đi bái phật với mình!” Đô Đô nói, cô đối với những chuyện này, từ trước đến giờ tình nguyện tin là có còn hơn không, nếu không Hạ Tử Hy một năm nay đã vào bệnh viện biết bao nhiêu lần rồi.
“Được được được!” Hạ Tử Hy đón ý trả lời, nếu không, Đô Đô không biết sẽ còn càm ràm đến khi nào.
Lúc này, Đô Đô mới buông tha cho cô.
Khả Khả nhìn Hạ Từ Hy: “Em không biết đâu, sau khi nghe thấy tin tức này thật đã dọa sợ đến bọn chị!”
Bình thường ngất xỉu cũng không sao, nhưng lúc này cô ấy lại đang mang thai, ai biết được sẽ như thế nào, cho nên khiến cho bọn họ lo lắng một phen.
Nhìn Khả Khả, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Khiến cho mọi người lo lắng rồi, đều không kịp nói với mọi người rằng em không có việc gì cả!”
“Nếu không tận mắt đến thăm em, làm sao có thể yên tâm được chứ!”
Mặc dù cùng Khả Khả quen biết không lâu nhưng sự quan tâm của cô, Hạ Tử Hy ngược lại cảm nhận được vô cùng rõ ràng, nắm lấy tay cô, ngôn ngữ đã không đủ để bộc lộ tình cảm của cô.
Lúc này, Đô Đô nhìn cô: “Đúng
rồi, mình vừa rồi thấy chị dâu của cậu bước ra, chị ấy không cùng anh trai cậu đến đây sao?”
“Chị dâu?” Hạ Tử Hy nhíu mày.
“Đúng vậy, khi mình đến đây, nhìn thấy cô ấy bước ra ngoài.”
Ánh mắt Hạ Tử Hy liếc mắt nhìn về phía Mục Cảnh Thiên, anh lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
“Có.. .có chuyện gì sao?” Đô Đô hỏi, nhưng tình hình này nói cho cô biết, quả thật có chút không đúng.
Mặc dù cô cùng An Nhược Mạn không quá thân quen, nhưng dù sao cũng đã gặp mặt vài lần, lễ cưới của hai người họ cô cũng từng tham gia, cũng không đến mức không nhận ra nhau, hoặc không có chào hỏi, nhưng vừa rồi sắc mặt của An Nhược Mạn quả thật không được tốt, giống như thật sự có chuyện đã xảy ra.