Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1272

Thế nhưng đêm nay, anh vẫn không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Biết rõ là gần trong gang tấc, anh đã đến được nơi đây, nhưng lại cảm thấy cô ấy vẫn bên kia trời, xa không chạm tới.
Tất cả điều này, chỉ sợ giống như là một giấc mơ.
Đứng trên ban công của khách sạn giống như lâu đài, cầm trên tay ly rượu vang đỏ, có chút đắng chát, nhưng khi vào đến cổ họng lại có chút ngọt, cũng giống như nhân sinh vậy, có lúc nhìn vào thì


thấy đắng chát, nhưng khi nếm thử, kỳ thực tất cả đều rất tuyệt.
Nhìn bên ngoài, đêm đã khuya, nhưng dường như anh đều có thể cảm nhận được không khí xung quanh rất yên tĩnh.
Trái tim bị nhiễm bệnh của anh dần bình phục lại như một kỳ tích.
Anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, hy vọng rằng lần này sẽ không phải thất vọng.
Vào bảy giờ sáng, anh thức giấc bước ra ngoài ban công, nhìn


mọi thứ bên ngoài, ánh nắng thật đẹp, xung quanh đều rất sạch sẽ.
Hiện tại đã là tháng chín, bầu trời trong xanh và thoáng đãng, không khí giống như nước chanh tươi mới, mát lạnh, tràn vào trong phổi, đẹp như ngày tháng năm tươi đẹp vậy.
Đơn giản chỉnh đốn lại bản thân, thậm chí bữa sáng cũng không ăn, liền rời khỏi khách sạn.
Áo khoác màu đen, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt đẹp hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật được khắc bời người nghệ


nhân vậy, thu hút ánh nhìn của không ít người đi qua, người đàn ông Trung Quốc này đẹp trai quá.
Anh từ từ đi qua, cầm mảnh giấy, vừa tìm địa chỉ, vừa tùy ý nhìn khắp xung quanh.
Provence, thiên đường của hoa.
Nếu có ai đó nói Provence vô cùng lãng mạn thì có lẽ cũng không hề quá đáng, bởi vì nơi đây không chỉ có rất nhiều câu chuyện tình yêu được lưu truyền lại, mà còn vì Marseille nổi tiếng với < La Marseillaise >, vì ai cũng biết rằng nơi đây nổi tiếng với lâu


đài lf của < Bá tước Monte Cristo >, còn có thị trấn đại học nho nhã Aix en Provence và Avignon, những biệt thự lâu đời từ thời Trung cổ, những quán cà phê nhỏ khoan khoái bên đường…
Tất cả đều khiến người ta say mê.
Nếu Hạ Tử Hy thật sự ở đây, anh dường như có thể hiểu được, tại sao cô ấy lại chọn đến một nơi như vầy.
Kiểu sống thoải mái, nhẹ nhàng, không quan tâm hơn thua, ngắm hoa nở rồi rơi xuống trước nhà, vô ý đi ờ, nhìn trời mây trôi nhàn


nhãn nơi đây yên tĩnh đẹp tựa như một bức tranh, có thể khiến bạn quên đi mọi thứ.
Chì là, Hạ Tử Hy, ở nơi đây, em muốn quên đi cái gì chăng?
Anh tiếp tục bước đi, buổi sáng, ánh nắng xuyên qua bóng cây chiếu lên người anh, anh đi ờ đây, giống như một vị vương tử bước ra từ trong tranh, điềm tĩnh và chín chắn.
Cuối cùng, đi một hồi lâu, anh đã đến một đầu hẻm nhỏ, con đường lát đá quanh co, yên tĩnh, đưa tay ra có thể chạm vào được


tường gạch hai bên. Những kiến trúc cổ điển và trang nhã, mang phong vị kiến trúc gothic, những dây leo trên tường chuyển sang màu đỏ vào mùa thu, phất phới trong gió, những cửa hàng nhỏ bên đường tỏa ra hương thơm của hoa oải hương.
Nơi đây chỉ có mấy cánh cửa, trên mép cửa gỗ treo nhiều loại lẵng hoa đù loại kiểu dáng, cái giá ờ cửa càng để nhiều hoa, phía trên để đầy hoa, một bên là cái ghế màu trắng, phía trên để một cái đệm làm bằng bông, đơn giản mà đẹp.


Nhìn số nhà trên đó, dùng một tấm gỗ màu đen, phía trên khác một dòng chữ tiếng Pháp, anh nhìn qua tờ giấy trong tay, chính là ở đây.
Bỗng nhiên có một chút căng thẳng, nhưng vẫn đưa tay ra, nhấn chuông cửa.
Chờ mong cánh cửa mở ra, nhưng đã qua hồi lâu, vẫn không có ai mở cửa.
Mục Cảnh Thiên có chút lo lắng và sốt ruột, tiếp sau đó anh vỗ cửa, nhưng vẫn không có ai mở mờ.


Đúng lúc này, có một bà cụ đi tới nhìn Mục Cảnh Thiên, cứ nhìn chằm chằm anh, sau đó, bà ta không nhịn được nói với giọng thuần tiếng Pháp, “Anh là ai? Tìm cô gái ờ đây sao?” Bà cụ hỏi, dù sao cũng một năm rồi, đây là lần đầu tiên có một người thanh niên đến đây để tìm cô ấy.
Mục Cảnh Thiên nghe hiểu được tiếng Pháp, lập tức gật đầu, nói, “Vâng, xin hỏi người ở đây, cũng là một người Trung Quốc giống tôi phải không?”
Bà cụ có mái tóc màu vàng, đôi mắt sâu, cười lên trông rất hiền,


bà gật đầu: “Cậu chắc là chồng
“9 X I
của cô ây!
Nghe được lời của bà cụ, trong lòng Mục Cảnh Thiên hết sức phức tạp.
“Lúc này hẳn là cô ấy không có ở nhà, cô ấy chắc là ở vườn hoa bên kia!” Nói xong bà cụ chỉ về một nơi nào đó.
Mục Cảnh Thiên nhìn một lúc, sau đó nhờ bà nói địa chỉ cụ thể, lúc này mới gật đầu, “Cảm ơn!” Mục Cảnh Thiên nói lời cảm ơn xong, thì đi về hướng mà bà cụ chỉ.


Đi một vòng ở đây, thì anh thấy một đại dương màu tím.
Mặt dù bây giờ đã là tháng chín, nhưng hoa oải hương ờ đây vẫn nở rất đẹp.
Một cánh đồng hoa oải hương đung đưa trong gió, nhấp nhô như sóng biển, phản chiếu khung cảnh cổ kính, ánh sáng rực rỡ, dệt ra từ màu tím mộng mơ.
Mục Cảnh Thiên cho hai tay vào túi áo, từng bước đi qua, xuyên qua một biền hoa, màu tím trong hoa, vừa rõ ràng lại vừa bé nhỏ như thế.


Lòng anh rất bình yên.
Lặng lẽ đi xuyên qua một biển hoa, anh nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
“Thời Quang, gọi mẹ, mẹ…”
Tiếng Trung quen thuộc, thanh mảnh, mềm mại như cả thế giới, như tiếng suối chảy nhỏ giọt, chầm chậm.
Nghe được điều này, Mục Cảnh Thiên chậm rãi bước qua phía
đó…


Nghe thấy giọng nói vang lên từ bên trong, Mục Cảnh Thiên liền từ từ bước sang hướng phát ra âm thanh.
Một bên biển hoa, dưới cây đại thụ, bên đó có một cái xích đu của trẻ con, một cái bàn tròn, trên bàn đang để trên bàn và có mấy cái ghế xung quanh, một người con gái đang ngồi bên cạnh xích đu, trên người mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc màu đen xõa dài thanh thoát sau lưng, còn cô lúc này thì đang ở trước mặt trêu chọc đứa bé.
Từ hướng nhìn của anh, không


cách nào thấy rõ hình dáng của đứa trẻ, lại chỉ có thể thấy được bóng lưng có chút gầy gò của cô
Á
ấy.
Cảnh tượng này đẹp tựa như một bức tranh vẽ.
“Thời Quang, gọi… ba, gọi ba đi!” Giọng nói nghe rất hay và rất dịu dàng, ôn nhu.
Sau khi nghe thấy hai chữ ba ba này, trái tim Mục Cảnh Thiên dường như bị thứ gì đó gõ nhẹ.
Mặc dù không nhìn thấy được mặt cô ấy, thế nhưng anh có thể


chắc chắn một trăm phần trăm, người con gái trước mặt chính là người mà anh cần tìm.
Anh luôn cho rằng, ngay lúc nhìn thấy được cô ấy, anh nhất định sẽ tiến tới ôm chặt cô ấy hoặc là sẽ trách cứ cô ấy.
Nhưng bây giờ…
Nhìn thấy được cảnh này, trái tim anh rất yên bình, rất an yên.

Bình Luận (0)
Comment