Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1331

Nếu như đã quyết định trở về London, vậy nhất định phải tìm công việc.
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, An Nhược Mạn cũng bắt đầu chuẩn bị cho bản thân, An Mạc Thiên đề nghị cô đến An thị để rèn luyện, nhưng An Nhược Mạn ngược lại từ chối.
Cũng không phải vì không muốn tiếp nhận An thị, chỉ là hiện tại không muốn.
Dù sao An Mạc Thiên vẫn còn trong độ tuổi tráng kiện, dưới sự dẫn dắt cùa ông, An thị càng
ngày càng phát triển, cho nên An Nhược Mạn cũng không gấp gáp.
Sau đó khi cô nói ra suy nghĩ của bản thân, An Mạc Thiên cũng vô cùng đồng tình.
Đồng thời ông cũng đưa ra đề nghị đầu tư tiền bạc cho An Nhược Mạn sáng lập, nhưng một lần nữa lại bị cô từ chối.
“Con có biết hiện tại muốn sáng lập một thương hiệu trang sức cần bao nhiêu tiền bạc hay không?” An Mạc Thiên hỏi, “Chuyện đó cũng không dễ dàng như tưởng tượng đâu!”
An Nhược Mạn gật đầu: “Con biết rõ, thật ra trong thời gian ở London, con vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, con muốn thực hiện không phải chỉ là suy nghĩ nhất thời, chính là sớm đã có kế hoạch, nhưng con muốn dựa vào bản thân mình!”
“Nhưng mà…”
“Con có tiền tiết kiệm cùa mình!”
“Nhưng mà không đủ cho con dùng!” An Nhược Mạn nói thẳng vào vấn đề.
An Nhược Mạn cũng không phủ
nhận, quả thật chính là như vậy.
Vân Ý cũng đang đứng một bên nhìn: “Mạc Mạc, con muốn làm bất kỳ chuyện gì, mẹ cũng không hề phản đối, dựa vào gia đình cũng không có gì đáng xấu hổ; huống hồ con còn là con gái của chúng ta, những thứ thuộc về ba mẹ sớm muộn gì cũng sẽ để lại cho con, không lẽ đến lúc đó con cũng không cần sao?” Vân Ý nói.
“Mẹ, con không có ý này, còn về thương hiệu trang sức là ước mơ của con, con biết hai người vì muốn tốt cho con, nhưng con vẫn muốn chứng minh thực lực của
bản thân, nếu như đền chuyện này con cũng không gánh vác được, vậy sau này làm sao có thể giúp đỡ gia đình gánh vác An thị được?”
“Nhưng trước mắt con tính giải quyết vấn đề tài chính như thế nào?” Vân Ý hỏi.
“Vay ngân hàng!”
An Mạc Thiên:
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên mở lời như thế
nào, An Nhược Mạn là con gái duy nhất của bọn họ, rõ ràng có thể giúp đỡ nhưng cô ngược lại không cần, bọn họ như thế nào nỡ lòng chứ.
“Mạn Mạn…”
“Mẹ, mẹ không cần khuyên con, con đã quyết định rồi, ngoài ra hai người cũng không được đi đánh tiếng trước với phía ngân hàng, không được mở cửa sau cho con, nếu như con biết được hai người lén lút đi tìm bọn họ, con sẽ tức giận!”
Vân Ý: “…”
Cô ngay lập tức chặn lại những việc bọn họ muốn làm.
Nhìn hai người không lên tiếng, An Nhược Mạn liền nói: “Ba mẹ, hai người để con làm thử một lần!”
Không cách nào kháng cự được sự nũng nịu của cô, hai người cuối cùng gật đầu.
“Đã nói rõ ràng từ đầu không được lén lút bảo người bên kia mờ cửa sau cho con, nếu như để con biết được, nhất định sẽ tức giận!”
“Con yên tâm, sẽ không đâu!” Vân Ý gật đầu.
An Nhược Mạn lúc này mới mỉm cười.
Nếu như đã có chủ ý cùng kế hoạch, An Nhược Mạn cũng bắt tay vào thực hiện.
Đầu tiên tiến hành vay vốn ngân hàng, sau đó tìm kiếm cửa hàng.
Những ngày kế tiếp, An Nhược Mạn vô cùng bận rộn, gần như bận rộn đến mức khiến cô quên mất thành phố mình đang sống, quên mất người đàn ông trong
tim.
“An tiểu thư, cô cảm thấy như thế nào, vị trí tốt, giao thông thuận lợi, điều quan trọng hơn nữa chính là không gian rộng lớn, trên và dưới lầu thiết kế rất ổn, rất phù hợp với tiêu chuẩn của cô!”
An Nhược Mạn mặc một bộ trang phục thoải mái, cũng rất khiêm tốn, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, có thể nói nơi này chính là địa điểm trong những ngày gần đây, bất kể từ vị trí đến diện tích cửa hàng đều là tốt nhất, cũng là nơi phù hợp nhất với tiêu chuẩn của cô!
Khi nhìn thấy cửa hàng này, trong lòng cô liền có một tiếng nói vang lên.
Chính là nó!
Không có một căn cửa hàng nào phù hợp hơn.
An Nhược Mạn gật đầu: “Thật sự không tệ, tiền thuê một tháng bao nhiêu?”
“Cũng không tính là quá mắc, sáu mươi ngàn một tháng!”
Sáu mươi ngàn sao?
Nếu như trước đây đối với cô mà nói, cũng chỉ là chút tiền tiêu vặt mà thôi, có lẽ đến con số lẻ trong tiền vặt cũng không đến, nhưng mà hiện tại đối với một người đang gây dựng sự nghiệp như cô mà nói, ngược lại không phải là con số nhỏ.
Nhìn An Nhược Mạn không lên tiếng, người trung gian lên tiếng: “Đây là giá cả thấp nhất mà ông chủ đưa ra!”
Vậy mà lại là đơn giá thấp nhất?
Nghe đến đây, An Nhược Mạn lên tiếng: “Vị trí quả thật không tệ,
nhưng mà giá tiền quá cao!” “Đơn giá tương xứng với vị trí!” Quả thật không sai.
Nhưng mà…
Trong lòng An Nhược Mạn vẫn có chút suy nghĩ.
“Sáu mươi ngàn một tháng, cửa hàng như vậy cũng không tiện cho người khác thuê, nếu không cũng không để trống cho đến hiện tại đúng không? Bốn mươi ngàn như thế nào?”
“Chuyện này…” người trung gian có chút khó khăn, “Chuyện này tôi không làm chủ được!”
“Vậy thì anh có thể hỏi thử, nếu như ông chủ của các ông đồng ý thì sao?”
“Làm sao có thể?” người trung gian không tin.
“Không thử ông làm sao biết được? Ông hiện tại gọi điện thoại, tôi đến nói!” An Nhược Mạn lên tiếng, ánh mắt xoay chuyển, tự tin khẳng định.
“Được thôi!” người trung gian gật
đầu, cầm lấy điện thoại liên lạc, sau khi nói hai câu, liền đem điện thoại đưa cho An Nhược Mạn.
An Nhược Mạn nhận lấy điện thoại lên tiếng: “Xin chào, tôi là An Nhược Mạn, thiết nghĩ tình huống vừa rồi ông cũng đã biết rõ, tiền thuê bốn mươi ngàn một tháng, ông cảm thấy như thế nào?”
Sau đó người bên đầu dây điện thoại đang lật xem tài liệu thoáng ngây người.

Bình Luận (0)
Comment