Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 356.4 - Chương 356.36

Chương 356: Nhưng…nhưng cũng không cần nhiều đến như vậy!
Tóm lại một ngày hôm nay của cô chưa từng có phút giây rảnh rỗi nào, gặp mặt biết bao nhiêu người, nhập viện so với đi tiệc rượu tiếp khách còn mệt mỏi hơn, còn phải gặp nhiều người hơn. Sau khi bọn họ ra về, thì vào buổi chiều Mục lão thái thái có ghé qua.
Bà vừa bước chân vào, phía sau cũng có rất nhiều ngưò’i đi theo sau, trong tay cầm rất nhiều đồ.
“Tiếu Hy, thế nào rồi, đã khỏe hơn chưa?” Mục lão thái thái hỏi.
“Bà nội, cháu không có việc gì, chỉ

là…những thứ này…” Hạ Tử Hy nhìn những món đồ to nhỏ đều có, chớp mắt không hiếu.
“Những thứ này đều là bà nội sai bọn họ chuẩn bị thức àn bổ dưỡng cho cháu, người ta nói tổn thương gân cốt phải dường thương trăm ngày, cháu uống nhiều canh xương một chút, như vậy mới khỏe hơn một chút!” Mục lão thái thái nói.
“Nhưng…nhưng cũng không cần nhiều đến như vậy!” Hạ Tử Hy nói, nhìn trước mặt cũng có ít nhất năm sáu loại đồ bổ khác nhau.
“Mồi một loại bà nội đều cho người hầm một chút, cũng không biết cháu thích uống vị nào, lát nữa mỗi thứ

cháu cứ thử qua một chút vậy!” Mục lão thái thái dặn dò.
Nghe câu nói của bà, Hạ Từ Hy nhịn không được toát mồ hôi: “Bà nội, cháu không kén án, bà như vậy quá xa xỉ rồi!” Hạ Tử Hy nói.
“Chỉ cần Tiểu Hy của bà vui là được, xa xỉ thì cứ xa xỉ đi!” Mục lão thái thái nói.
Nghe lời này của bà, Hạ Tử Hy vô cùng cảm động: “Bà nội…”
“Thế nào? Cảm động rồi sao?” nhìn nét mặt Hạ Tử Hy, Mục lão thái thái cười vô cùng vui sưó’ng nói: “Nếu cảm động thì làm cháu dâu của bà đi…”

Hạ Tử Hy:
Câu nói này tại sao lại giống như Mục Cành Thiên vậy?
“Tiều Hy cháu cứ yên tâm, bà nội lần này nhất định sẽ không đề Cành Thiên ức hiếp cháu!”
“Bà nội, cầu xin buông tha cho cháu!” Hạ Tứ Hy lộ ra một biểu cảm đáng thương.
Nhìn biểu cảm của Hạ Tử Hy, Mục lão thái thái liền bật cười, Hạ Tử Hy cũng phối hợp cười theo.
Lúc này, Mục lão thái thái nhìn xung quanh: “Thế nào? Cảnh Thiên hôm nay không đến thăm cháu sao?”

“Sáng nay có ghé qua, đến đưa bữa sáng sau đó liền quay lại cồng ty!”
“Đứa trẻ này cũng thật là, hiện tại còn đi công ty gì chứ, đáng lẽ phải ở bên cạnh cháu mới đúng!” Mục lão thái thái than phiền không nhịn được thở dài: “Hừ, EQ thấp cũng là thất bại, Tiểu Hy cháu phải bao dung một chút!”
Nghe câu này cúa Mục lão thái thái, Hạ Tử Hy càng muốn toát mồ hôi lạnh, xem ra Mục lão thái thái vẫn còn rất thời thượng. Chỉ là Hạ Tử Hy cũng không tiếp tục nhắc đến việc Mục Cành Thiên sáng nay tức giận bỏ đi.
“Bà nội, cháu có bà ỏ’ bên cạnh là đủ rồi!” Hạ Tử Hy cười nói.

“Cháu đó, chính là được cái miệng ngọt!”
Nghe vậy, Hạ Tử Hy nhướng mắt hỏi: “Có sao?”
“Tất nhiên là có rồi!” Mục lão thái thái nói, sau đó cùng Hạ Tử Hy nhìn nhau cười.

Hai người mặc dù không cùng một thế hệ, nhưng lại không hề có chút khoảng cách thế hệ nào, trò chuyện cả buổi chiều, Mục lão thái thái vì đến giờ uống thuốc phải quay trở về Mục gia, lúc này mới không nõ’ mà rời khỏi bệnh viện.
Sau khi Mục lão thái thái rời khỏi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Hạ Tử

Hy, trầm tư suy nghĩ rất lâu, khóe môi nhếch lên một nụ cười, trong tim cũng thoải mái hơn phần nào.
Nhưng cứ ngồi như vậy, không biết tại vì sao, chỉ cảm giác đặc biệt buồn ngủ, sau đó cò liền nằm trên giường đột nhiên ngủ thiếp đi.

Nhưng cứ ngồi như vậy, không biết tại vì sao, chí cảm giác đặc biệt buồn ngù, sau đó cỏ liền nằm trên giường đột nhiên ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này, Hạ Tử Hy ngủ vô cùng mệt mỏi, không ngừng mơ thấy ác mộng, trong mơ vụt thoáng qua rất nhiều hình ảnh, vô cùng hỗn loạn, cuối cùng cơn ác mộng khiến cô bừng tính.
Nằm trên giường nhìn trên trần nhà, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Một giấc ngủ mệt mỏi.
Cô đã lâu rồi không mo’ thấy ác mộng, không nghĩ rằng hôm nay ở bệnh viện lại nằm mơ thấy. Lắc đầu,

sau đó từ trên giường ngồi dậy, từ trước đến nay chưa bao giờ ngủ mệt mòi như vậy!
Tay cầm điện thoại nhìn màn hình không hề thấy một cuộc gọi nhỡ nào, Hạ Tử Hy tiếp tục đem điện thoại để dưới gối. Tâm trạng bức bối đột nhiên muốn đi ra ngoài dạo mát, cho nên cô đành chậm chạp từ trên giường bước xuống.
Mục Cảnh Thiên ở công ty ngồi trên ghế xoay, ngũ quan yêu nghiệt tràn ngập sự hung ác nham hiếm, ngón tay gõ nhẹ trên điện thoại, cho đến hiện tại người phụ nữ đó vẫn không hề gọi điện liên lạc với hắn, đến một

tin nhắn cũng không có. Nghĩ đến đây, sắc mặt của càng trở nên khó coi. Cô phải kiên cường đến như vậy hay sao?
Ngay khi đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên.
Mục Cảnh Thiên kinh ngạc, nhanh chóng cầm lên điện thoại, sau khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị, đôi mắt nhanh chóng trỏ’ lại nét âm u như trước, nhấn nút nghe, cả người lười biếng dựa về phía sau: “Có chuyện gì?”
Người bên kia nghe giọng nói của hắn, châm chọc nói: “Có phải không muốn nghe điện thoại của mình hay

không?”
“Có chuyện gì cứ nói thắng!” Mục Cành Thiên biếu hiện rõ ràng ra rằng hắn hiện tại rất không vui.
“Tiêu Ân, Mạc Thiệu Thần cùng mình đang ờ địa điểm cũ, có muốn đến hay không?”
Sứng người trong chốc lát sau đó nói: “Hai mươi phút sau!” dứt lời liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Trong một gian phòng bao.
Chương 357: Thế nào? Cảnh Thiên nói như thế nào?
Ba người đàn ông điền trai anh tuấn đang ngồi bên nhau, mỗi người mỗi

Vẻ, tạo cảm giác khác biệt cho người khác, nhưng lại ưu tú đến mức khiến người khác không dám nhìn thắng.
“Thế nào? Cảnh Thiên nói như thế nào?” Tiêu Ân nâng ly rượu trong tay, chậm rãi hỏi, giọng nói cực kỳ êm tai.
“Hai mươi phút sau!” Huống Thiên Hựu nói, điện thoại tùy tiện vứt lên bàn.
“Mình nói là mười phút sau!” Lúc này Mạc Thiệu Thần ỏ’ một bên lên tiếng, giọng nói chắc chắn.
“Đồng ý!” Tiêu Ân đưa ly rượu đến, Mạc Thiệu Thần nhếch môi cười, hai người nâng ly cùng uống với nhau.

Quả nhiên, mười phút sau Mục Cảnh Thiên đã xuất hiện ở phòng bao. Nhìn dáng vè có chút không được vui vè gì.
Tiêu Ân liếc mắt nhìn hắn: “Cậu đến gặp chúng tỏi, không cần phải làm ra bộ dạng thất tình như vậy!”
Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn anh ta, xem như không thấy liền ngồi xuống uống rượu.
Dáng vẻ không vui này bất kỷ ai cũng có thể nhận ra.
“Thế nào rồi? Cãi cọ sao?” Huống Thiên Hựu nhường mày nhìn hắn hỏi.
“Không biết cậu đang nói gì?” Mục

Cảnh Thiên nhướng mắt, hướng ánh mắt nhìn về phía trước, mặt dù không muốn thừa nhận nhưng biếu cảm đã bán đứng hắn.
Huống Thiên Hựu nhếch môi nhìn Mục Cành Thiên: “Vậy sao? Nhưng vừa nãy cô ấy lại gọi điện thoại cho mình…”
Nghe đến đây, Mục Cánh Thiên đột nhiên ngước mắt nhíu mày, bán tín bán nghi nhìn Huống Thiên Hựu: “Cô ấy gọi điện thoại cho cậu? Đã nói cái gi?”
Huống Thiên Hựu bật cười: “Quả nhiên đàn ông yêu vào thi trí thông minh cũng trở về con số không!”

Nghe câu nói này, Mục Cảnh Thiên liền hung háng trợn mắt nhìn hắn.
Tiêu Ân cùng Mạc Thiệu Thằn ngồi một bên, nhìn hoạt động giữa hai người kia sau đó lên tiếng.
“Thiên Hựu, tới hiện tại cậu vẫn chưa nhận thua hay sao?” Tiêu Ân hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Huống Thiên Hựu nhìn về phía bọn họ, Mạc Thiệu Thần ngồi một bên, vui vẻ nâng ly rượu, biểu cảm như đang xem trò vui.
Nghe đến đoạn đối thoại của họ, Mục Cành Thiên nghiêng đầu sang hỏi: “Các cậu đã cá cược cái gì?”

Nghe đến đoạn đối thoại của họ, Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu sang hỏi: “Các cậu rốt cuộc đã cá cược cái gì?”
Huống Thiên Hựu thở dài, nhìn Mục Cảnh Thiên: “Người anh em, cậu đổi phụ nữ cũng phải lên tiếng thông báo trước cho mình chứ!”
Mục Cảnh Thiên nhíu mày.
Lúc này, Mạc Thiệu Thần từ từ lên tiếng: “Dám cược dám thua, người anh em, chúng tôi rất mong đợi hình khỏa thân của cậu!”
Huống Thiên Hựu ngồi một bên, tay xoa chiếc cằm gợi cảm: “Tung hình khỏa thân thì cứ tung đi, anh đây không sợ, chỉ e rằng nhân lực các y

bác sỹ ngày mai không đủ!”
“Tại sao?”
“Nhiều người chảy máu mũi quá đó!”
Tắt cả mọi người:
Có thể tự luyến đến bước đường này cũng chỉ có một mình Huống Thiên Hựu.
Mục Cảnh Thiên nhìn bọn họ mất kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc các cậu đã đánh cược cái gì?”
Sau đó ba người còn lại, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng thành thật khai báo ra tất cả mọi chuyện.

Mục Cảnh Thiên sau khi nghe xong liền nhìn bọn họ: “Sao khồng sớm nói cho mình biết, nếu không đã sớm thêm chút chủ ý cá cược rồi?”
“Cậu muốn thêm cái gì?”
“Một tấm hình đồng tính tập thế luôn luôn có sức ảnh hưởng so với tấm hình khỏa thân của một mình cậu ta!”
Vừa dứt lời Tiêu Ân không thể không tán thưởng ý kiến này của Mục Cảnh Thiên! Đủ độc ác!
Sau đó cả bốn người vừa uống rượu vừa trò chuyện, dù cho lâu ngày không gặp, dù cho không có quá nhiều chủ đề trò chuyện, nhưng tất cả bọn họ đều nâng ly chúc mừng cho

CUỘC sống của đối phương.
Lúc này Lăng Tiêu Vân vừa rời khỏi công ty, khi vừa bước lên xe đột nhiên cảm thấy có gì đó bất ổn vừa muốn bước xuống, lúc này người từ phía sau đột nhiên sấn tói.
“Lãng đại tiểu thư cô muốn đi đâu?” một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Lăng Tiêu Vân ngồi im không dám cử động, cũng vì phần eo của cồ đang bị một vật sắc nhọn đè lên. Lăng Tiêu Vân cả người chết lặng, không dám manh động, chỉ cười lạnh nói với người phía sau: “Hà tổng, ông đây là

CÓ ý gì?”
“Câu này phải là tói hỏi cô mới đúng, Mục Cảnh Thiên tại sao đột nhiên xuất hiện, không phải cô đã nói với tôi, không có ai giúp đỡ cô ta hay sao?”
Hà Lục Nguyên hỏi, nếu như sớm biết Mục Cảnh Thiên cũng sẽ tham gia vào chuyện này vậy thì ông tuyệt đối sẽ không liên minh với Lãng Tiêu Vân gây ra chuyện này.
Nhắc đến chuyện bắt cóc lần trước, sắc mặt Lăng Tiêu Vân đột nhiên trờ nên khó coi: “Tòi làm sao biết được?”
“Cô không biết? Vậy cô có biết cũng vì chuyện này mà tôi hiện tại đã mất tất cả? CÓ nhà mà không thể về, tất cả những chuyện này đều là do cô hại tôi!” Hà Lục Nguyên kích động nói.
Chương 358: Cô nói cái gì?
“Nếu như tôi thật sự muốn hại ông thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy!” Lăng Tiêu Vân nói.
“Cũng vì chuyện này mà tôi cũng bị Mục Cánh Thiên nghi ngờ, không lẽ tôi tình nguyện sao?”
Nhắc đến chuyện này, Hà Lục Nguyên ngây người, giống như đang phân biệt những lời cô nói là thật hay giả.
“Tôi đến sau này mới phát hiện ra Hạ Tử Hy chính là vợ trước của Mục

Cảnh Thiên!” Lãng Tiêu Vân nói, cố gắng khiến cho Hà Lục Nguyên có thế tin tường những gì cô nói.
“Cô nói cái gì?” Nghe đến đây, Hà Lục Nguyên khó tin mà nhìn cô.
“Tôi cũng là sau khi xảy ra chuyện mới biết được, nếu như sớm biết tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Huống hồ tôi vẫn luôn đang tìm ông!” Lăng Tiêu Vân nói.
Hà Lục Nguyên cầm con dao trong tay, chưa từng tách ra khỏi Lăng Tiêu Vân: “Tìm tôi? Cô tìm tôi làm gì?”
“Tất nhiên là sợ ông bị người khác bắt được, tôi đã sắp xếp cho ông một nơi an toàn, ông tạm thời đến đó trú

tạm, đợi cho trời yên biển lặng tôi sẽ tìm cách cho ông rời khỏi!”
“Cô cho rằng, tôi sẽ tin cô hay sao?”
“Hiện tại chúng ta là người trên cùng một chiếc thuyền, tôi hãm hại ông chẳng khác nào hại bản thân, ông cho rằng tôi sẽ làm gì ông?” Làng Tiêu Vân hỏi ngược lại.
Nhắc đến điểm này, Hà Lục Nguyên trầm ngâm suy nghĩ sau đó nói: “Tôi không cần biết, hiện tại tôi chỉ cần tiền, tôi chỉ muốn rời khỏi đây!” ông ta nhấn mạnh từng chữ.

“Ông cho rằng hiện tại ông có thể chạy trốn được sao? Bây giờ khắp nơi đều đang truy bắt, ông căn bản không có cách nào thoát thân!”
“Nếu như tôi bị bắt, nhất định sẽ kéo cô chết cùng!” Hà Lục Nguyên hung hăng nói.
Nghe vậy ánh mắt Lăng Tiêu Vân khẽ dao động: “Ông yên tấm, tôi nhất định sẽ giúp ông, tuyệt đối sẽ không để ông bị bọn họ bắt được!” Làng Tiêu Vân nói.
“Đưa tiền cho tôi!”
“Ông cần bao nhiêu?” Làng Tiêu Vân hỏi.

‘Năm triệu nhân dân tệ!” Hà Lục Nguyên nói.
“Năm triệu nhân dân tệ?” nghe đến con số này Lăng Tiêu Vân kinh ngạc thốt lên.
“Thế nào? Những thứ cô hại tôi mất cũng không chỉ có năm triệu này đâu, thiếu một đồng cũng không được!” vừa nói, cây dao trong tay cúa ông ta càng ngày càng dùng sức, càng áp sát lên phần eo Làng Tiêu Vân, chính là bộ dạng nếu như cô không đưa thì tôi nhất định sẽ giết chết cồ.
“Nhưng tôi làm gì có nhiều tiền đến như vậy!”
“Ba của cô là Tổng giám đốc Tập

đoàn Lăng thị, Mục Cảnh Thiên là Tồng giám đốc Tập đoàn Vân Duệ, số tiền bình thường cô tiêu tốn cũng không chỉ có con số này, cô cho rằng tôi dễ lừa gạt lắm sao?” Hà Lục Nguyên nhìn cô hỏi.
“Nhưng…”
“Bớt nói nhảm, có đưa hay không? Nếu như cô không đưa tiền, tôi mà chết thì cũng sẽ kéo cô theo làm tấm lót thân!” Hà Lục Nguyên nói.
“Tôi đưa…tôi đưa!” Lăng Tiêu Vân căng thẳng nói, ánh mắt chuyền động, sau đó nói: “Không bằng chúng ta lảm một cuộc giao dịch, anh thấy như thế nào?”

Nghe câu nói này của Láng Tiêu Vân, Hà Lục Nguyên cười lạnh: “Cô cho rằng tỏi còn dám làm giao dịch với cô hay sao? cỏ cho rằng tõi hiện giờ còn dám tin tưởng cô hay sao?”
“Ông không ngại nghe trước rồi hãy từ chối!”
“Tôi cho ông thêm năm triệu, tồng cộng mười triệu nhân dân tệ, chí cần ông giết chết Hạ Tử Hy, thế nào? Lần giao dịch này hợp lý chứ!” Lăng Tiêu Vân nói.
Nghe đến điều kiện của cồ ta, Hà Lục Nguyên đầu tiên sửng sốt, sau đó bật cười: “Xem ra cô thật sự rất hận người phụ nữ này!”

“Chuyện này không liên quan đến ông, không lẽ ông không hận cô ta hay sao? Chính là cô ta đã hại ông mất hết tất cả! Nếu như ông dám làm tôi nhất định sẽ đưa tiền; nếu như ông không nhận, tôi sẽ đi tìm người khác, chỉ là số tiền năm triệu nhân dân tệ này cũng không phải là con số nhỏ, ông tự suy nghĩ cho chu đáo đi!”
Những lời này cúa cô ta, Hà Lục Nguyên cũng đang cẩn thận suy ngẫm.
“Mười triệu nhân dân tệ, đủ cho ồng đi đến một thành phố mới bắt đầu cuộc sống lại từ đằu, ông yên tâm tỏi nhất định sẽ sắp xếp cho ông rời khỏi nơi này!” Lăng Tiêu Vân nói, không ngừng dụ dỗ, đôi mắt thông qua

gương chiếu hậu quan sát Hà Lục Nguyên, giống như có thể dự đoán từng bước ỏng ta nhất định sẽ làm.
Hà Lục Nguyên nhìn Lăng Tiêu Vân, chần chừ cả nữa ngày sau đó nói: “Được, tôi làm!”
Sau khi ông ta đồng ý, khóe môi Lăng Tiêu Vân nhếch lên.
“Ông yên tâm, chỉ cần việc này hoàn thành tốt, tôi nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện khiến cho ông rời khỏi đây!” Lăng Tiêu Vân nói.
Hà Lục Nguyên gật đầu, sau đó nhìn sang cô: “Có điều tôi cũng cảnh cáo cho cô biết, nếu như để tôi biết cô bán đứng tôi, dù cho làm ma tôi cũng

sẽ không tha cho cô!”
Chương 359: Ông nói cái gì?
Sắc mặt Lăng Tiêu Vân cỏ chút cứng ngắc, sau đó mỉm cười: “ông yên tâm, chúng ta đều là người ngồi chung trên một chiếc thuyền, đạo lý môi hở răng lạnh tôi vẫn hiểu rõ, sau khi việc thành, ông rời khòi thành phố A, chúng ta về sau không ai nợ ai!”
“Tốt nhất là như vậy!” Hà Lục Nguyên nói.
“Hiện tại có thể cất con dao trong tay ông được hay chưa?” Lãng Tiêu Vân nói.
Nhắc đến chuyện này, Hà Lục Nguyên liền lập tức thu dao về, Lăng Tiêu Vân lúc này mới thở phào nhẹ

nhõm một hơi.
Lúc này, Hà Lục Nguyên nhìn Lăng Tiêu Vân nói: “Cuộc đối thoại vừa rồi của chúng ta, tôi đã dùng điện thoại đề thu âm lại, nếu như cô dám bán đứng tôi, cô cũng đừng mong sống tốt!”
Dứt lời, cả người Lăng Tiêu Vân đều chết lặng.
“Ông nói cái gì?”

“Ông nói cái gì?” Làng Tiêu Vân không tin được mà nhìn ông ta.
Hà Lục Nguyên cười lạnh, sau đó cắt con dao vào túi: “Nếu như cô đàng hoàng, vậy thì bảng ghi âm này tôi tất nhiên sẽ mang theo ra nước ngoài, nhưng nếu như cỏ dám có ý đồ gì, tôi chết, cô cũng đừng hòng sống!”
“Ông…”
Lúc này, Hà Lục Nguyên đội nón và khẩu trang nhìn Làng Tiêu Vân nói: “Mười triệu nhân dân tệ, một đồng cũng không được thiếu!” vừa nói, liền nhếch khóe mỏi cười.
“Chúng ta sau này lại liên hệ!”

“Không cần đâu!” Láng Tiêu Vân nói.
Nghe vậy, động tác muốn xuống xe của Hà Lục Nguyên lặp tức ngừng lại: “Thế nào? Cô thay đồi chủ ý rồi?”
Khóe môi Lăng Tiêu Vân nhếch lên nụ cười lạnh: “Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, Hạ Tử Hy hiện tại đang ở trong bệnh viện, nếu muốn ra tay thì cũng thuận tiện…”
Sau khi Hà Lục Nguyên xuống xe, Lăng Tiêu Vân một mình ngồi trong xe, im lặng rất lâu. Không nghĩ đến vậy mà lại bị ông ta thu âm lại. Nghĩ đến chuyện này, hai bàn tay tức giận nắm chặt, bất kể như thế nào, cô cũng phải nghĩ cách cướp về chiếc điện thoại của ông ta.

Tức giận đạp ga, nhanh chóng lái xe rời khỏi nơi này.
Chọn ngày không bằng trùng ngày.
Hà Lục Nguyên trực tiếp thu xếp lấy một chiếc xe, sau đó lái về hướng bệnh viện. Bởi vì Làng Tiêu Vân đã từng nói, đêm hôm nay sẽ khồng có ai đến thăm Hạ Tử Hy, vì Mục Cảnh Thiên giờ phút này đang cùng người khác uống rượu.
Cho nên đêm nay chính là một cơ hội hiếm có. Sau khi đem xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Hà Lục Nguyên đẩy cửa xe bước xuống, liếc mắt quan sát bốn phía, phát hiện không

CÓ ai xung quanh, sau đó lấy tay kéo mũ che mặt, nhanh chóng bước vào bên trong.
Hạ Tử Hy sau khi đi dạo một vòng bên ngoài, cảm thấy không có gì thú vị, liền quay trở về.
Ngay lúc này, tứ thiếu ớ quán bar vô cùng rảnh rỗi trò chuyện với nhau, Huống Thiên Hựu nhìn Mục Cảnh Thiên nói: “Không bằng bây giờ mình gọi điện thoại cho Hạ Tử Hy, giúp cậu hỏi thăm tình hình, như thế nào?”
Mục Cảnh Thiên trọm mắt nhìn hắn cảnh cáo, lạnh lùng nói hai chữ: “Nhàm chán!”, vừa nói liền tiếp tục

nâng ly rượu lên uống.
Là anh em chí cốt nhiều nám, Huống Thiên Hựu làm sao lại không hiếu hắn được chứ. Miệng thì nói nhàm chán, nhưng thật ra trong lòng đang háo hức gào thét: “Mau gọi đi! Mau gọi đi!”
Nghĩ đến chuyện này, Huống Thiên Hựu trực tiếp gọi đến số điện thoại cúa Hạ Tứ Hy, tư thế tao nhã đặt điện thoại bên tai. Mục Cảnh Thiên nhíu mày, nhìn hành động của hắn hỏi: “Cậu thật sự gọi cho cô ấy?”
“Mình giống như đang nói đùa hay sao?” Huống Thiên Hựu nói.
Chương 360: Mình không thích ghen!
“Cậu như thế nào lại có số điện thoại của Hạ Tử Hy?” Mục Cảnh Thiên tra

hỏi, trong giọng nói có chút ghen tị.
“Muốn biết số điện thoại cùa một người có gì khó sao?” Huống Thiên Hựu hỏi ngược lại, sau đó nhìn biểu cảm trên mặt Mục Cảnh Thiên kinh ngạc thốt lên: “Này, cậu không phải đang ghen đó chứ?”
“Mình không thích ghen!” Mục Cảnh Thiên lạnh nhạt trá lời hắn.
Huống Thiên Hựu mỉm cười, điện thoại đang được kết nối.
Lúc này, Hạ Tử Hy vừa từ bên ngoài bước vào, khi vừa bước đến cửa phòng liền nghe thấy chuông điện thoại vang lên, nhưng có chút bất lực cô hiện tại cử động không tiện, càn

bản không thể bước nhanh đến được, chỉ có thề gắn hết sức lực dùng tốc độ nhanh nhất đi về hướng tiếng điện thoại phát ra. Sau khi cầm được điện thoại trên tay thì bên kia đã tắt máy.
Nhìn vào số điện thoại hiển thị trên màn hình, là số điện thoại lạ; Hạ Tử Hy nhíu mày; là ai gọi đến vậy chứ?
Vừa rồi, cô còn cho rằng là Mục Cảnh Thiên gọi đến, người này cả ngày hôm nay đều không lộ mặt, không ngờ rằng lại là số điện thoại người lạ. Suy nghĩ một lát có nên gọi lại hay không.
Lúc này phía bên kia,

Huống Thiên Hựu nhíu mày nói: “Không có người bắt máy!”
Nghe vậy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày, cô ấy hiện tại đi đứng bất tiện, điện thoại nhất định luôn để bên cạnh, làm gì có chuyện không bắt máy được. Không lẽ…đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?
Ngay lúc này, điện thoại cúa Huống Thiên Hựu lại vang lên một lần nữa.

Huống Thiên Hựu liếc mắt nhìn, sau đó nhướng mày nhìn sang Mục Cánh Thiên: “Cô ấy gọi lại này!” vừa nói liền lập tức bắt máy.
“Alo…”
Tử điện thoại truyền đến một âm thanh xa lạ, Hạ Tử Hy nhíu mày, sau đó lên tiếng: “Xin chào! Tôi là Hạ Tử Hy, xin hỏi vừa rồi có phái anh gọi điện cho tôi không?”
Huống Thiên Hựu nhếch môi nói: “Đúng vậy…”
“Xin hỏi anh là ai? Có chuyện gì sao?” Hạ Tử Hy hỏi, đột nhiên cảm giác giọng nói này có chút quen tai. Lúc này, cô hoàn toàn không chú ý

đến, có một bóng đen từ ngoài cửa từ từ tiến vào.
“Tôi gọi điện thoại đến chính là vì muốn biểu lộ lòng xin lỗi!” Huống Thiên Hựu nói, mỗi một câu nói đều ngước lên nhìn Mục Cành Thiên ở đối diện, khóe môi nhếch lên, giống như cố ý khiêu khích sự tò mò của hắn.
Tiêu Ân cùng Mạc Thiệu Thần như xem trò vui, ngồi một bên, khóe môi nhếch nụ cười.
Hạ Tử Hy nghe vào có chút mơ hồ: “Thật ngại quá, tôi vẫn không hiểu, anh có thể nói rõ một chút được hay không?” Hạ Tử Hy khách sáo nói.

“Tôi là…”
“A…”
Huống Thiên Hựu vẫn chưa nói hết câu, chỉ nghe thấy phía bên kia điện thoại có tiếng động lạ, sau đó điện thoại liền vang lên âm thanh rơi xuống đất.
Huống Thiên Hựu ngây người, nhìn phản ứng bất thường cúa anh ta, Mục Cảnh Thiên nói: “Có chuyện gì vậy?”
Huống Thiên Hựu nhìn Mục Cảnh Thiên, sắc mặt có chút ngưng động: “Phía bên Hạ Tử Hy hình như đã xảy ra chuyện rồi…” vừa nói, anh ta liền nhanh chóng gọi lại một lần nữa, nhưng hiện tại đã không có cách nào

liên lạc được với cô.
“Cậu nói cái gì?” Mục Cảnh Thiên lập tức đứng lên, nhìn Huống Thiên Hựu nói; hắn tin rằng những lời vừa rồi giữa anh em với nhau điều hiểu, chuyện này từ trước đến giờ chưa bao giờ lấy ra làm trò đùa.
“Vừa rồi trong điện thoại truyền đến âm thanh lạ, mình cảm giác cô ấy có khả năng đã xảy ra chuyện rồi…”
Giây kế tiếp, lời Huống Thiên Hựu vẫn chưa nói hết, Mục Cảnh Thiên đã chạy như bay ra khỏi quán bar.
Huống Thiên Hựu, Tiêu Ân cùng Mạc Thiệu Thần cả ba người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, mặc dù không ai lên
tiếng, nhưng đều hiểu rõ ý đối phương.

Bình Luận (0)
Comment