Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 396

Chương 396: Cô đây là vì tốt cho anh!
Vốn dĩ không hề có suy nghĩ gì khác với cô, nhưng Hạ Tử Hy đã nói như vậy, thì hắn nhất định phải chứng minh cho cô biết.
“Hạ Tử Hy, cô như vậy mà nghi ngờ tôi? Nói tôi không được?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nhấn mạnh từng chữ.
Hạ Tử Hy thoảng sửng sốt, lúc này mới ý thức được Mục Cảnh Thiên đã hiểu lầm ý của cô.
“Không, ý của tồi là…”


“Hạ Tử Hy, hiện tại tôi phải chứng minh cho cô thấy tôi rốt cuộc có được hay không!” Mục Cảnh Thiên tức giận nói, bất kỳ người đàn ông nào đều không chấp nhận bị nghi ngờ chất vấn trên phương diện này.
Đặc biệt đối với loại ngoài kiêu ngạo như Mục Cảnh Thiên thì càng không cho phép, điều này đã đụng chạm đến vấn đề tự tồn của hắn.
Mục Cảnh Thiên trực tiếp đẩy chiếc bàn nhỏ trên giường sang một bên, trực tiếp bồ nhào về phía Hạ Tử Hy.


Hạ Tử Hy ngây người, nhìn Mục Cảnh Thiên: “Mục Cảnh Thiên, chúng ta còn đang ăn khuya đây!” Hạ Tử Hy nhắc nhờ anh ta.
“Tôi hiện tại chỉ muốn ăn cô!”
Hạ Tử Hy: “….những lời tôi nói vừa rồi chỉ là những lời nói đùa mà thôi, ý của tôi là…”
“Cô hiện tại nói bất kỳ điều gì cũng vô dụng rồi. Hạ Tử Hy, tôi nhất định phải cho cô biết tôi rốt cuộc có được hay khồng!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên trực tiếp tiến đến sát về phía cô.


Hạ Tử Hy thật sự muốn phát điên lên rồi!


“CÔ hiện tại nói bất kỳ điều gì cũng vô dụng rồi. Hạ Tử Hy, tôi nhất định phải cho cô biết tôi rốt cuộc có được hay không!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên trực tiếp tiến đến sát về phía cô.
Hạ Tử Hy thật sự muốn phát điên lên rồi!
Nơi này là bệnh viện thì không nói, hơn nữa trên cơ thể hai người còn có vết thương! Mục Cảnh Thiên đây chính là muốn gây chuyện hay sao?
Hạ Tử Hy cố gắng vùng vẫy: “Mục Cảnh Thiên, anh đừng lộn


xộn. Nơi này là bệnh viện!”
Hiện tại đâỵ là nơi nào cũng không cách nào ngăn cản được tâm lý muốn chứng minh bản thân mình trên phương diện đó của Mục Cảnh Thiên.
Nhìn dáng vè không màng đến tất cả của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy ngược lại không dám củ’ động, dù sao trên cơ thể anh ta còn có vết thương, nhưng nhìn tình hình trước mắt, anh ta cũng nắm chắc được việc chân của Hạ Tử Hy không tiện di chuyển.
Hạ Tử Hy chính là người có bệnh


sạch sẽ, những chuyện liên quan đến tình yêu nam nữ, cô đặc biệt kiêng kị, nhưng khi nhìn thấy đôi môi của Mục Cảnh Thiên càng đến gần, cô ngược lại không hề có cảm giác bị xâm phạm, hơn nữa chính là có một cảm giác vô cùng đặc biệt. Nhớ đến hình ảnh hai người bọn họ từ trên cao lãn xuống, dáng vè Mục Cảnh Thiên cẩn thận bảo vệ cô, còn có hình ảnh bọn họ dưới vực sâu, Mục Cành Thiên vô lại hôn cô. Ngay giây phút Hạ Tử Hy đắm mình trong suy nghĩ, bàn tay của Mục Cảnh Thiên đã tiến vào bên trong lớp quần áo bệnh nhân của cô.


Khi bàn tay của anh ta chạm lên làn da của mình, Hạ Tử Hy không nhịn được rùng mình vì ớn lạnh, ngẩng đầu nhìn Mục Cảnh Thiên trên thân mình, cô không nhịn được nói: “Mục Cảnh Thiên, anh quên những chuyện đã đồng ý với tôi rồi sao? Anh đã từng nói sẽ không miễn cưỡng tôi, cũng sẽ khiến cho tôi cam tâm tình nguyện!” Hạ Tử Hy nhắc nhờ từng chữ một.
“Quên rồi!” Mục Cảnh Thiên đơn giản trả lời cô, cũng không ngẩng đầu, tiếp tục hành động của mình.


Hạ Tử Hy:
Nhìn Mục Cành Thiên của hiện tại, Hạ Tử Hy thật sự không còn cách nào khác, lúc này, cô vươn tay, nhấn mạnh lên vết thương trên người anh ta.
“Đau…” Mục Cảnh Thiên đau đớn, lập tức thanh tỉnh vài phần, ngước mắt lên nhìn Hạ Tử Hy, ánh mắt tràn ngập tức giận.
“Cô…”
“Có đau hay không? Có phải đã bình tĩnh lại rất nhiều rồi hay khồng?” Hạ Tử Hy nhìn anh ta


hỏi, dáng vẻ thật thà vô tội, vừa khiến Mục Cảnh Thiên tức giận vừa bất lực.
“Cô đây là vì tốt cho anh!” Hạ Tử Hy lập tức lên tiếng, “Anh hiện tại bị thương nghiêm trọng, không thể vận động mạnh, vẫn cứ chờ khi anh bình phục chúng ta lại nói vấn đề này!” Hạ Tử Hy gấp gáp nói.
Mục Cảnh Thiên vốn dĩ rất tức giận, nhưng khi nghe Hạ Tử Hy nói câu nói này, hắn nhìn cô hỏi lại: “Cô có chắc là chò’ sau khi tôi bình phục sẽ bàn lại vấn đề này?”


Hạ Tử Hy: “…Mục Cảnh Thiên, anh có thể đừng bắt bẻ từng chữ như vậy được không?” Hạ Tử Hy nhíu mày hỏi hắn.
“Không thể!” Mục Cảnh Thiên từ chối.
Người phụ nữ này vốn dĩ đã khó đối phó, nếu như không bắt bẻ từng chữ như vậy, hắn cũng không biết phải chờ đến ngày tháng nào mới nếm được chút ngọt.
Nhìn bộ dạng hiện tại của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy nhìn anh ta nói: “Mục Cành Thiên, có thể


đừng tinh trùng lên não không?”
“Không thể, cô có biết từ khi quen biết cô, ông đây đã lâu rồi không đụng đến phụ nữ!” Mục Cảnh Thiên gấp gáp nói.
Nghe đến đây Hạ Tử Hy ngây người, chóp mắt nhìn hắn:
“Anh…anh nói thật sao?”
Mục Cảnh Thiên cũng không né tránh, trực tiếp thừa nhận: “Tất nhiên!”
“Tại sao?” Hạ Tử Hy nhìn anh ta hỏi, thật ra trong lòng cô đã rõ ràng, nhưng vẫn cố ý muốn hỏi


cho ra đáp án.
Sau khi nghe câu hỏi này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày: “Hạ Tử Hy, đừng già ngốc với tôi, chuyện rõ ràng như vậy, tất cả mọi người đều có thể nhận ra, bản thân cô không nhận ra hay sao?”
Hạ Tử Hy: thân thể cô tự
động lùi về phía sau, ánh mắt hướng về phía Mục Cảnh Thiên.
“Nhận ra cùng với việc anh nói ra, là hai chuyện khác nhau!” Hạ Tử Hy lên tiếng.


CÔ là một kẻ thiếu hụt cảm giác an toàn, nếu như không có bằng chứng xác thật, cô tuyệt đối sẽ không tin tường bất kỳ điều gì.


DÙ cho Mục Cảnh Thiên vì cô không tiếc mất đi sinh mạng, chỉ cần hắn vẫn chưa nói ra câu nói đó. Cô vẫn tuyệt nhiên kiên quyết không tự mình đa tình. Dù cho chỉ còn thiếu một câu nói, cô cũng phải tận tai nghe thấy.
Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy sau đó từ từ áp sát đến, ánh mắt thâm sâu, nhưng lại vồ cùng chân thật.
“Cô muốn nghe thấy điều gì?”
“Khồng phải tôi muốn nghe gì, mà là anh muốn nói gì!” Hạ Tử Hy nói.


Hai người đều là người cực kỳ thông minh, bất kể ai là người nói lên câu nói đó đều chứng minh được bọn họ đã bắt đầu thỏa hiệp với đối phương. Sau đó, hai người đều chăm chú quan sát đối phương.
Cuối cùng Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói: “Tôi muốn cô!”
Hạ Tử Hy: “…chỉ có như vậy?”
“Nếu không thì sao? Cô còn muốn như thế nào nữa?” Mục Cành Thiên hỏi ngược lại.
Ngay khoảnh khắc đó, Hạ Tử Hy


liền bật cười.
May mắn, cô cũng không nói gì nhiều, nếu không thì cũng quá khiến bản thân mình giống như tự mình đa tình.
“Không có gì!” cô đứng dậy đẩy Mục Cảnh Thiên ra sau đó nói: “Anh muốn là chuyện của riêng anh, nhưng tôi không chấp nhận, nếu như anh muốn cưỡng đoạt thì tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng tôi nhất định sẽ hận anh!” dứt lời Hạ Tử Hy lập tức bước về phía giường của mình.
Mục Cảnh Thiên ngồi trên giường


nhìn thấy nụ cười của Hạ Tử Hy, nói không nên lời nỗi đau trong lòng. Muốn thu hồi lại câu nói vừa rồi, nhưng phát hiện đã không còn cách nào thu hồi chỉ có thể trừng mắt nhìn cô quay lại giường bệnh của mình.
“Hạ Tử Hy…” hắn lên tiếng, muốn nói điều gì khác.
“Tôi buồn ngủ rồi, muốn nghỉ ngơi, anh cứ tự nhiên!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền nằm xuống giường bệnh nhắm mắt.
Mục Cảnh Thiên ờ phía sau nhìn theo bóng lưng của cô, nhưng lại


không nói nên lời.

Bình Luận (0)
Comment