*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 453: Không thể tin được
“Tôi nghe A Kiệt nói anh đã đi tìm Hà Lục Nguyên, anh có biết như vậy rất nguy hiểm hay không? Nhanh chóng trả lời điện thoại cho tôi…”
Hạ Tử Hy hướng về chiếc đồng hồ trên tay không ngừng nói chuyện, nhưng bất kể cô nói như thế nào, cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Hạ Tử Hy suýt chút nữa đã muốn vứt chiếc đồng hồ này đi.
Bất lực, nhưng hiện tại đây lại là thứ duy nhất có thể tìm được Mục Cảnh Thiên, cô nhất định phải kiên nhẫn. Chính ngay vào lúc này, Hạ Tử Hy cũng không biết đã đụng vào nơi này, trên điện thoại lập tức phát sáng, phía trên hiện lên một thứ giống như GPS.
Hạ Tử Hy nhíu mày, cũng không để ý đến quá nhiều thứ trực tiếp lái xe theo hướng dẫn bên trên. Dù sao so với việc ngồi ở đây chờ cũng tốt hơn rất nhiều. Cũng không biết đã lái xe mất bao lâu, chỉ nhìn thấy hiển thị khoảng trách trên đồng hồ càng lúc càng gần, hiện tại cô đã lái xe đến một vùng ngoại ô cách xa thành phố, Hạ Tử Hy nhìn bốn phía, mặc dù khung cảnh xung quanh không tệ, nhưng nơi này cũng cách xa trung tâm.
Nhìn điểm đỏ trên đồng hồ, Hạ Tử Hy tiếp tục lái xe, trong lòng không ngừng lẩm bẩm. Không được xảy ra chuyện! Tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ chuyện gì. Chỉ cần nghĩ đến Mục Cảnh Thiên một mình đến đây, nghĩ đến việc ở một nơi như thế này có thể gặp được Hà Lục Nguyên, có thẻ xảy ra bất cứ chuyện gì, cô không nhịn được cảm thấy căng thẳng. Tâm trạng hiện tại chỉ nghĩ về Mục Cảnh Thiên!
Chính ngay lúc này, Hạ Tử Hy nhìn thấy ven đường đang đậu một chiếc xe, quan sát một chút liền nhận ra đây chính là xe của Mục Cảnh Thiên!
Hạ Tử Hy rõ ràng có thể nhận ra đây chính là xe của Mục Cảnh Thiên! Nghĩ đến đây, Hạ Tử Hy nhanh chóng lái xe vòng qua, dừng phía sau xe của Mục Cảnh Thiên. Sau khi đẩy cửa xe bước xuống, xung quanh không một bóng người.
Hạ Tử Hy quan sát, ngay lúc này có một người từ bên trong bước ra. Hạ Tử Hy sau khi thấy người đó, liền lập tức bước đến nói:
“Xin chào, tôi muốn hỏi thăm một chút, ông có thấy chủ nhân của chiếc xe này đang ở đâu không?”
Người đàn ông nghe thấy có một giọng nói vang lên liền quay người lại, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy liền nói: “Ồ, có gặp qua, chính là đến quán trọ nhỏ phía trước, có điều sau khi nhìn thấy anh ta bước vào, liền không thấy người bước ra!”
Nghe vậy, Hạ Tử Hy liên tục gật đầu: “Được, cảm ơn, cháu biết rồi!” vừa nói liền lập tức bước qua.
“Cháu gái đợi một lát!” lúc này, người đàn ông phía sau gọi Hạ Tử Hy, cô liền quay đầu lạl nhìn ông ta.
“Tôi khuyên cô vẫn không nên bước vào đó, trước khi cô đến đây một tiếng trước bên trong đã xảy ra một vụ án mạng, còn kinh động đến cảnh sát, nhưng hiện tại vẫn không bắt được hung thủ!” người đàn ông lên tiếng.
Nghe câu nói của ông ta, Hạ Tử Hy kinh ngạc, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Mục Cảnh Thiên!!!
Trong tim cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ, giây kế tiếp, cô liền quyết đoán chạy vào bên trong, mặc kệ người phía sau có hét gọi như thế nào cũng không có tác dụng.
Cũng vì xảy ra án mạng, cho nên quán trọ nhỏ tạm thời không có người quản lý, đến cả người bên trong cũng đã bị áp giải đi, cửa không khóa, Hạ Tử Hy chỉ đành đẩy nhẹ liền mở ra. Cũng không màng đến những chuyện khác,
Hạ Tử Hy chậm rãi bước vào bên trong.
Cũng vì nơi này chỉ là một quán trọ nhỏ, quy mô cũng không lớn, Hạ Tử Hy sau khi tiến vào liền bước thẳng lên lầu. Sau đó càng bước lên cao cô càng phát hiện ra toàn bộ đều là vết máu.
Nhìn Hạ Tử Hy vô cùng tỉ mỉ, chăm chú bước lên cầu thang, nhìn khắp nơi toàn là vết máu, cô không tin đây là máu của Mục Cảnh Thiên.
“Không thể tin được!”
Nghĩ đến chuyện này, cô liền căng da đầu mà bước lên trên,
Càng bước lên trên, vết máu trên nền nhà càng nhiều, Hạ Tử Hy cần dùng rất nhiều dũng khí mới đủ can đảm bước từ bước lên trên.
Sau khi bước lên trên, gian phòng đối diện với cầu thang toàn bộ đều là vết máy.
Hạ Tử Hy từ từ bước vào căn phòng, hiện trường hiện tại đã được dọn dẹp, cô cũng không biết tại sao lại đến nơi này, nhưng hiện tại xe của Mục Cảnh Thiên vẫn đang đậu ngoài cửa, hiện tại không tìm được hắn, cũng không có bất kỳ tin tức gì, cô không có cách nào yên tâm rời khỏi đây.
Hạ Tử Hy từ từ bước vào căn phòng, hiện trường hiện tại đã được dọn dẹp, cô cũng không biết tại sao lại đến nơi này, nhưng hiện tại xe của Mục Cảnh Thiên vẫn đang đậu ngoài cửa, hiện tại không tìm được hắn, cũng không có bất kỳ tin tức gì, cô không có cách nào yên tâm rời khỏi đây.
Sau khi bước vào bên trong căn phòng, chỉ thấy căn phòng vô cùng hỗn loạn, trên nền nhà toàn bộ là vết máu. Hạ Tử Hy không nói nên lời căng thẳng cùng sợ hãi.
Tại đây có hình ảnh:
Chương 454: Cô chỉ muốn hắn có thể sống tốt!
Dù cho như vậy, cô vẫn không muốn thừa nhận. Sau khi đã nhặt ví tiền lên, Hạ Tử Hy liền nhìn hồi lâu, cuối cùng từ từ mở ra. Sau đó, khi nhìn thấy tấm hình bên trong, liền lập tức ngây người. Cũng vì người trên bức ảnh chính là cô. Chụp từ khi nào cô cũng không biết rõ, nhưng Hạ Tử Hy rõ ràng nhất chính là đây tuyệt đối chính là ví tiền của Mục Cảnh Thiên.
Khi nhìn thấy hình ảnh của mình, Hạ Tử Hy cả người ngây ngốc.
Xe của Mục Cảnh Thiên đậu bên ngoài, còn ví tiền của hắn thì rơi ở nơi này. Giây phút Hạ Tử Hy tìm thấy ví tiền, những việc không muốn tin tưởng vẫn không cách nào tin tưởng được, nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Mục Cảnh Thiên!
Trong trái tim của cô không ngừng gọi cái tên này. Nỗi đau này không cách nào diễn tả được. Đứng bất động, nhìn ví tiền trong tay, cô chỉ biết ôm chặt nó vào lòng. Cũng không biết đã
trải qua bao lâu. Lúc này, một bóng người từ phía sau bước lên phía trước, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy liền nhíu mày.
“Hạ Tử Hy?”
Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Hạ Tử Hy ngây người, ngước đầu xoay người lại, khi nhìn thấy người đang đứng phía sau, trong giây phút nhất thời chết lặng.
Mục Cảnh Thiên lúc này đang đứng sau lưng cô, khi nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập nước mắt cô, liền nhíu chặt chân mày.
Giây kế tiếp, Mục Cảnh Thiên vẫn chưa kịp lên tiếng, Hạ Tử Hy ngược lại chạy về phía hắn, ôm chặt lấy hắn, đem bản thân nhào vào lồng ngực của hắn.
“Mục Cảnh Thiên…” cô nghẹn ngào kêu lên tên của hắn.
Mục Cảnh Thiên đứng tại chỗ, đối với hành động “ôm ấp” lúc này của cô cảm thấy vô cùng kỳ quái. Cô tại sao lại có mặt ờ đây?
Một loạt câu hỏi lúc này đã không còn quan trọng, hiện tại tất cả đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là hắn rất thích cái ỏm này của Hạ Tử Hy, khiến cho hắn có một cảm giác được người khác cần.
“Mục Cảnh Thiên, tại sao anh lại không nghe điện thoại? Anh có biết tôi lo lắng cho anh đến như thế nào không?”
“Anh có biết nơi này vừa xảy ra án mạng hay không? Anh có biết anh dọa chết tôi rồi hay không?”
“Anh không phải nói cái đồng hồ chết tiệt này có thề tìm thấy anh sao? Tại sao lại thành ra như vậy…” Hạ Tử Hy vừa ôm Mục Cảnh Thiên vừa nghẹn ngào khóc.
“Anh có biết tôi lo lắng cho anh như thế nào không? Nếu như anh xảy ra chuyện gì thì tôi phải làm như thế nào đây?” Hạ Tử Hy nghẹn ngào vừa khóc vừa nhìn Mục Cảnh Thiên, giây phút này, bất cứ lời nào cũng không nói ra được, cũng vì có rõ ràng có thể cảm nhận được, chỉ cần có Mục Cảnh Thiên, cô một chút cũng không sợ hãi.
May mắn hắn vẫn còn sống!
Mục Cảnh Thiên đứng một bên, mặc dù hắn rất đau lòng những
giọt nước mắt của Hạ Tử Hy, nhưng hiện tại những từng lời từng chữ của cô, Mục Cảnh Thiên liền cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Thì ra cô lo lắng cho hắn như vậy! Thì ra cô cần hắn như vậy! Thì ra cô lại lo lắng cho hắn như vậy! Nghĩ đến đây, hắn liền cảm thấy tất cả đều xứng đáng.
Khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên, vươn tay xoa mái tóc dài của cô: “Anh không sao cả, có phải đã dọa đến em rồi hay không?”
“Anh còn dám nói, nếu như anh thật sự xảy ra chuyện gì vì tôi, không lẽ anh thật sự muốn tôi phải ăn năn hối hận cả đời hay sao?” Hạ Tử Hy nói, sau đó càng ôm chặt lấy hắn.
Cô không muốn buông tay, chỉ e rằng một khi buông tay, chỉ sợ đây chỉ là ảo giác mà thôi.
Khi nghe những lời này của Hạ Tử Hy, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên nụ cười nói: “Nếu như có thể dùng sinh mạng của anh để đổi lấy bình an cho em, vậy thì anh cũng tình nguyện…”
Giây kế tiếp, Hạ Tử Hy trực tiếp dùng nụ hôn chặn lại mọi lời nói của Mục Cảnh Thiên.
Cô không muốn hắn dùng sinh mạng của mình để đổi lấy bình an của bản thân. Cô chỉ muốn hắn có thể sống tốt!
Nhưng có điều, ngay giây phút Hạ Tử Hy tiến đến gần, Mục Cảnh Thiên ít nhiều cũng có chút kinh ngạc.
Chương 455: Trong tim em có anh, em cũng yêu anh Sau đó hắn liền nếm được nước mắt trên khuôn mặt của cô; giây phút đó, hắn mới biết rằng bản thân đã khiến cho cô sợ hãi lo lắng đến mức nào. Khóa chặt cô trong lòng ngực của mình, Mục Cảnh Thiên càng gia tăng thêm nụ hôn của mình.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Mục Cảnh Thiên cảm thấy Hạ Tử Hy có chút hít thở không thông, lúc này mới buông cô ra.
“Xin lỗi, anh không suy nghĩ đến tâm trạng của em!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng xin lỗi.
Hạ Tử Hy lắc đầu, hiện tại giây phút này, cỏ cũng không biết nên nói gì mới tốt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Anh nhận được tin tức, Hà Lục Nguyên đang ẩn nấp ở đây, cho nên anh liền nhanh chóng đến đây, nhưng khi anh đến đây, nơi này lại xảy ra án mạng, có rất nhiều cảnh sát bao vây xung quanh, anh liền biết chỉ cần có cảnh sát xuất hiện, dù cho có liên quan đến Hà Lục Nguyên hay không, thì ông ta cũng sẽ chạy trốn, anh cũng là chờ đến khi cảnh sát rời đi khỏi hiện trường vụ án, lúc này mới lên đây kiểm tra…”
“Vậy thì…” Hạ Tử Hy nhìn sang ví tiền của hắn.
“Không cẩn thận làm rơi mất, anh cũng không chú ý đến!”
Hạ Tử Hy: “…”
Cho nên mới nói, cô vừa rồi chính là tự mình diễn trò sao. Nghĩ đến đây, khuôn mặt Hạ Tử Hy không nhịn được đỏ ửng lên.
Thật sự quá mất mặt.
“Vậy tại sao điện thoại của anh không liên lạc được?” Hạ Tử Hy hỏi, trong giọng nói có ý trách mắng, nếu như Mục Cảnh Thiên nhận điện thoại của cô, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vừa rồi.
“Anh để điện thoại trong xe!” Mục Cảnh Thiên trả lời dứt khoát.
Hạ Tử Hy: “…”
Dù sao bất kể như thế nào, tất cả đều trùng hợp trở thành tình huống hiện tại. Hạ Tử Hy thật sự hận đến mức không thể chui vào một cái khe nào đó. Khuôn mặt đỏ ửng từng trận, tâm trạng Hạ Tử Hy lúc này cũng không biết nên hình dung như thế nào.
Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn chiếc đồng hồ trên tay nói: “Còn nữa, còn có cái đồng hồ này…không phải anh đã nói có thể gọi điện thoại hay sao? Tại sao tôi lại không có cách nào liên lạc được với anh?” Hạ Tử Hy hỏi.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên nhíu mày hỏi: “Em gọi điện thoại cho anh?”
Hạ Tử Hy nghiêm túc gật đầu. Mục Cảnh Thiên nhíu mày, nhấc tay lên kiểm tra điện thoại của bản thân, sau đó mỉm cười.
“Anh cười cái gì?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Em không phải gọi điện thoại cho anh, mà gửi tin nhắn thoại đến cho anh!” Mục Cảnh Thiên mỉm cười nói.
Gửi tin nhắn thoại? Hạ Tử Hy nhíu mày, nói không nên lời quẫn bách của mình.
“Một chiếc đồng hồ, có cần phải cài đặt nhiều phần mềm phức tạp
như vậy hay không?” Hạ Tử Hy nói.
Nhìn dáng vẻ lúc này của cô, Mục Cảnh Thiên mỉm cười, biết rõ cô nhất định đang ngại ngùng vì những lời mình vừa nói. Mục Cảnh Thiên vươn tay, nắm chặt lấy cánh tay của cô: “Là do em không biết sử dụng, có điều em vẫn có thể tìm được đến đây!”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy ngược lại cũng không nói điều gì, sắc mặt ửng đỏ, nhìn vô cùng đặc biệt thu hút người khác, so với Hạ Tử Hy bình thường có thêm vài phần gợi cảm, vài phần xúc động, khiến cho nội tâm của Mục Cảnh Thiên cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
“Nói cho anh biết, những lời em vừa nói có phải là thật hay không?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
Hai người hiện tại đang đứng ở một nơi kỳ quái như vậy trò chuyện những điều này, thật sự là một chuyện kỳ lạ. Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa chính là hiện tại Mục Cảnh Thiên ở bên cạnh cô, Hạ Tử Hy liền cảm thấy đặc biệt an tâm, không lo lắng bất cứ điều gì, cũng không còn chút sợ hãi nào. Giống như tất cả mọi chuyện, hắn đều có thể giải quyết được.
“Cái gì?” Hạ Tử Hy chớp mắt, giả vờ nghe không hiểu.
“Chính là những điều em vừa nói!”
“Nói cái gì?”
“Nói rằng em lo lắng cho anh, quan tâm…cũng như sợ hãi mất đi anh” ánh mắt Mục Cảnh Thiên nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen sau toàn bộ đều là tình yêu cùng cưng chiều.
Hạ Tử Hy căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Anh vì tôi mà không tiếc mạng sống của mình, tôi quan tâm lo lẳng cho anh cũng là chuyện đương nhiên!”
“Cũng bao gồm sợ đánh mất anh?” Hạ Tử Hy nhíu mày hỏi.
Hạ Tử Hy gấp gáp gật đầu, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này. Nhưng Mục Cảnh Thiên không hề tin. Cảm giác vừa rồi rõ ràng chân thật như vậy, trong lòng cô rõ ràng có hắn.
Nghĩ đến đây, Mục Cảnh Thiên cũng không tiếp tục miễn cưỡng, liền nhấc tay lên nói: “Em vừa rồi đã gửi tin nhắn gì cho anh, anh muốn nghe thử!”
Nhìn hành động của hắn, Hạ Từ Hy đột nhiên cảm giác giống như bản thân đã làm chuyện gì đó rất sai trái. “Không cần!” cô lập tức vươn tay chặn hắn lại.
Sau đó giây kế tiếp, Mục Cảnh Thiên trực tiếp ôm lấy cô vào lòng, ôm chặt lấy vòng eo của cô. Hai người liền áp sát vào nhau, đều có thể cảm nhận được tiếng hít thở của đối phương.
Hạ Tử Hy chớp hàng mi dài cong vút của mình nhìn Mục Cảnh Thiên, không biết nên làm gì.
Tại đây có hình ảnh:
Chương 456: Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Khi cho rằng hắn đã xảy ra chuyện, cô còn cho rằng cả đời này đều không gặp lại được hắn,
đến mức không biết phải làm như thế nào.
Nhìn thấy Hạ Tử Hy gật đầu, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên, giây kế tiếp liền hôn lên môi Hạ Tử Hy. Có một loại tình yêu, chỉ khi cảm thấy bản thân mình sắp đánh mất, bọn họ mới biết được rằng, bọn họ vốn dĩ rất quan tâm, đó chính là tình yêu cũng là một loại cảm giác mãnh liệt khiến cho bọn họ hiểu rõ; nhưng không phải bất kỳ ai cũng có cơ hội mất đi rồi lại có thể sở hữu tình yêu một lần nữa.
Mục Cảnh Thiên kéo Hạ Tử Hy về phía chiếc xe, một lần nữa lại hôn lên môi cô, giống như không cách nào kiềm chế được. Cảm giác chỉ hôn một lần đều không đủ. Hận không thể hiện tại liền ăn cô ấy vào bụng.
Khi nhận được đáp án từ cô, hắn liền cảm thấy tất cả mọi việc mình làm điều xứng đáng.
Hạ Tử Hy kháng cự, cuối cùng vẫn đây Mục Cảnh Thiên ra, hít sâu một hơi nói: “Mục Cảnh Thiên, anh đù rồi!”
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, bàn tay to lớn sờ soạng trên khuôn mặt cô: “Hạ Tử Hy, mau trả lời lại cho anh biết, mau nói cho anh biết, em có phải đã yêu anh rồi không…” nhìn dáng vẻ của hắn, không chút tiếc chế, Hạ Tử Hy thật sự không biết nên làm như thế nào.
Cô chỉ nhìn hắn nói: “Mục tổng, nếu như đã không còn chuyện gì khác, chúng ta vẫn nên sớm trở về công ty!” vừa nói, liền muốn xuống xe.
Nhưng Mục Cảnh Thiên kéo tay cô, nhíu mày nói: “Em muốn đi đâu?”
“Khi em đến đây đã lái xe của A Kiệt, tất nhiên phải lái trở về rồi!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên trực tiếp nói: “Không cần, sau này cho người đến lái là được!”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà gì hết; hiện tại là thế giới thuộc về hai chúng ta!” Mục Cảnh Thiên nói, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tử Hy, có chút không kiềm lòng được tiến sát lại gần.
Hạ Tử Hy lùi về phía sau, đôi mắt trong suốt như nước nhìn Mục Cảnh Thiên, không biết nên nói như thế nào.
Ngay lúc đôi môi của Mục Cảnh Thiên vừa tiến sát lại gần đôi môi Hạ Tử Hy, thì điện thoại của Mục Cảnh Thiên vang lên, cắt ngang hai người bọn họ.
Chết tiết! Ngay lúc này Mục Cảnh Thiên thật sự muốn mắng người.
Vốn dĩ muốn ngó lơ, nhưng Hạ Tử Hy lại lùi về phía sau, nhìn
Mục Cảnh Thiên nhắc nhở:
“Điện thoại của anh đang kêu kìa…”
Mục Cảnh Thiên thề rằng, nếu như người gọi điện thoại đến không có việc gì quan trọng, nhất định sẽ không buông tha buông tha cho người đó.
Nghĩ đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên trực tiếp cầm điện thoại, tức giận nghe máy: “Alo!”
“Cảnh Thiên, con mau chóng đến bệnh viện, bà nội con bệnh nặng đã nhập viện rồi!” trong điện thoại, Mục phu nhân lên tiếng.
Nghe đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên ngây người hỏi lại: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”
“Bà nội của con vừa rồi đột nhiên ngất xỉu, hiện tại đã nhập viện, con nhanh chóng qua đây!” Mục phu nhân nói.
Nghe đến đây, sắc mặt Mục Cảnh Thiên đột ngột thay đồi, sau đó lên tiếng: “Được, con biết rồi, con sẽ lập tức qua bệnh viện!” vừa dứt lời liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Hạ Tử Hy ngồi một bên, nhìn phản ứng của Mục Cảnh Thiên
liền lập tức biết được đã xảy ra chuyện không hay: “Thế nào rồi? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Mục Cảnh Thiên một bên khởi động xe, một bên nói: “Bà nội ngất xỉu hiện tại đã nhập viện…”
Nghe đến đây, Hạ Từ Hy cũng hoảng hốt nói: “Vậy chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện!”
Chương 457: Những gì hai cháu nói đều là sự thật sao? Sau đó Mục Cảnh Thiên liền trực tiếp khởi động xe rời khỏi nơi này.
Bình thường nếu như Mục Cảnh Thiên lái xe với tốc độ như vậy, Hạ Tử Hy nhất định sẽ nhắc nhở hắn, sinh mệnh so với bất cứ chuyện gì đều quan trọng nhất, nhưng hiện tại cô biết Mục Cảnh Thiên nhất định đang rất lo lắng cho Mục lão thái thái, liếc mắt nhìn sang khuôn mặt căng thẳng của hắn.
Hạ Tử Hy nhịn không được nói: “Anh cũng đừng quá lo lắng, bà nội cát nhân tự có thiên tướng, em tin rằng bà nội nhất định sẽ không có việc gì!”
Nghe những lời này của cô, Mục Cảnh Thiên gật đầu, tiếp tục phóng xe về hướng bệnh viện.
Chỉ mất hơn nữa tiếng, từ vùng ngoại ô lái xe đến bệnh viện thành phố. Đợi đến khi hai người bọn họ đến nơi, Mục lão thái thái đã được chuyển vào phòng bệnh bình thường.
Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy bước vào, khi nhìn thấy Mục Trăn cùng Mục phu nhân, Mục Cảnh Thiên liền lên tiếng: “Ba, mẹ đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mục Trăn cùng Mục phu nhân nhìn thấy hai người bọn họ cùng xuất hiện, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Trưa hôm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì, bà nội con đột nhiên ngất xỉu, sau đó mọi người lập tức đưa bà vào bệnh viện!”
“Vậy hiện tại như thế nào?” Hạ Tử Hy vô cùng lo lắng hỏi.
Lúc này, Mục Trăn chậm rãi lên tiếng: “Bác sỹ kiểm tra một phen, cũng không có bất kỳ vấn đề gì, chính là cao huyết áp, hiện tại đã uống thuốc, truyền nước biển, hiện tại bà đã nghỉ ngơi, còn có những vấn đề khác hay không, thì vẫn phải chờ báo cáo chi tiết ngày mai mới biết được!”
LÚC này, Mục Trăn chậm rãi lẽn tiếng: “Bác sỹ kiềm tra một phen, cũng không có bất kỳ vấn đề gì, chính là cao huyết áp, hiện tại đã uống thuốc, truyền nước biền, hiện tại bà đã nghỉ ngơi, còn có những vấn đề khác hay không, thì vẫn phải chờ báo cáo chi tiết ngày mai mới biết được!”
Nghe những lời này của Mục Trăn, Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên mới yên tâm phần nào.
“Ba mẹ, con bỉết rồi, hai người yên tâm, bà nội nhất định không có chuyện gì!” Mục Cảnh Thiên vô cùng khẳng định nói.
Hạ Tử Hy cũng ờ một bẽn gật đầu nói: “Đúng vậy, sức khỏe bà nội trước đây vẫn rất tốt, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”
Nghe những lời an ủi này của hai người bọn họ, Mục phu nhân cùng Mục Trăn lúc này mới yên tâm một chút.
Bốn người ngồi trong phòng bệnh chờ đợi, vừa chăm sóc Mục lão thái thái, tùy tiện trò chuyện vài câu, sau nửa giờ trôi qua, lúc này Mục lão thái thái cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Mẹ, người cảm thấy như thế nào rồi?”
“Bà nội, người cảm thấy như thế nào?”
Bốn người gần như đồng loạt tiến về phía giường bệnh hỏi thăm.
Mục lão thái thái khi mở mắt, nhìn thấy bốn người bọn họ đều có mặt ở đây, khóe môi nhếch lên nụ cười hài lòng.
“Các người đều đến rồi sao?”
Sau đó khi nhìn thấy Hạ Tử Hy cũng vô cùng vui mừng: “Tiểu Hy, cháu cũng đã đến rồi sao?”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Đúng vậy, bà nội, cháu ở đây, hiện tại sức khỏe của người như thế nào rồi?”
“Bà nội không sao cả, bà cảm thấy rất tốt!” Mục lão thái thái nhanh chóng nói, sau đó nhìn cô mỉm cười, “Cháu tại sao lại đến đây?”
Lúc này, Mục Cảnh Thiên liền nắm chặt tay Hạ Tử Hy, nhếch môi nở nụ cười nói: “Bà nội, chúng cháu đã ở bên đã cùng nhau đến đây!”
Nhìn bàn tay hai người nắm chặt, Mục lão thái thái đột nhiên tỉnh táo hơn liền nói: “Hai đứa cháu, hai đứa…”
Mục Cảnh Thiên ngược lại mỉm cười an ủi nói: “Bà nội, bà yên tâm, chúng cháu nhất định sẽ ở bên nhau thật tốt!”
Khi nghe thấy câu nói này của Mục Cảnh Thiên, đừng nói là Mục lão thái thái, đến cả Mục Trăn cùng Mục phu nhân cũng đều ngây người kinh ngạc.
Mặc dù khi nhìn thấy cả hai cùng xuất hiện, bọn họ đã cảm thấy rất
kỳ quái, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, e rằng hỏi ra khiến cho mọi người ngượng ngùng, không nghĩ đến Mục Cảnh Thiên lại tự nói ra.
Lúc này, Hạ Tử Hy cũng không phủ nhận, khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, đôi môi liền mỉm cười.
Chương 458: Cháu sẽ làm như vậy Hạ Tử Hy đứng phía sau Mục Cảnh Thiên, sau khỉ nghe câu hỏi này của Mục lão thái thái, có chút ngây người, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía CÔ.
Cuối cùng Hạ Tử Hy vẫn gật đầu: “Đúng vậy, là thật đó bà nội!”
Câu nói này rốt cuộc cũng khiến cho tất cả mọi người nhẹ nhõm một phen.
Quả nhiên, vui mừng nhất chính là Mục lão thái thái, bà liền đánh nhẹ lên người Mục Cảnh Thiên: “Cháu quả nhiên không khiến bà nội thất vọng, cuối cùng đã theo đuổi được Tiểu Hy!”
Mục Cảnh Thiên mỉm cười, Hạ Tử Hy cũng cười theo hắn.
“Bất kể như thế nào, cháu cũng phải đối xử tốt với Tiểu Hy, nếu như cháu dám ức hiếp con bé, cũng chính là ức hiếp bà nội, bà tuyệt đối sẽ không buông tha cho cháu!” Mục lão thái thái dặn dò.
“Cháu biết rồi bà nội, cháu tuyệt đối sẽ không ức hiếp, làm cô ấy đau lòng!” Mục Cảnh Thiên nói, ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Tử Hy.
“Tiểu Hy à, nếu như Cảnh Thiên ức hiếp cháu, cháu nhất định phải nói với bà nội, có biết hay không?” Mục lão thái thái nhìn Hạ Tử Hy dặn dò, ánh mắt khi nhìn Hạ Tử Hy hoàn toàn là sự hài lòng cùng tán thưởng.
“Tiểu Hy à, nếu như Cảnh Thiên ức hiếp cháu, cháu nhất định phải nói với bà nội, có biết hay không?” Mục lão thái thái nhìn Hạ Tử Hy dặn dò, ánh mắt khi nhìn Hạ Tử Hy hoàn toàn là sự hài lòng cùng tán thưởng.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Cháu biết rồi, cháu nhất định sẽ làm theo lời bà nội dặn!”
Lúc này, Mục Trăn nhìn Mục lão thái thái: “Mẹ, mẹ vừa tỉnh lại vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút!” Mục Trăn dặn dò.
“Ayda, mẹ không sao cả, bác sĩ cũng đã nói không có vấn đề gì, chỉ là cao huyết áp nên ngất xỉu mà thôi, không có vấn đề gì to tát cả!” Mục lão thái thái vẫy tay nói.
“Nhưng mẹ vẫn không phải luôn uống thuốc hay sao? Làm sao lại thành ngất xỉu vì cao huyết áp!” Mục Trăn nói.
Nhắc đến chuyện này, Mục lão thái thái ngây người nói.
Mục Trăn nhìn sang Mục phu nhân, lúc này Mục phu nhân liền nói: “Em mỗi ngày đều giúp mẹ phân chia thuốc rõ ràng!”
“Vậy tại sao lại như vậy?”
Mục phu nhân:
Nhìn biểu cảm của Mục Trăn, Mục lão thái thái liền nhanh chóng lên tiếng giải thích: “Được rồi, con không cần phải hỏi Nhược Lâm nữa, chuyện này không liên quan đến nó, là do bản thân mẹ…” lời này vừa nói ra, ánh mắt liền tập trung hết trên người bà.
Nhìn theo ánh mắt của tất cả mọi người, Mục lão thái thái ngây người, có chút ngại ngùng nói: “Là mẹ mỗi lần đều lừa Nhược
Lâm ra ngoài, sau đó đem thuốc vứt đi…” bà ấp a ấp úng nói.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía bà: “…”
“Bà nội!”
“Mẹ!”
Lúc này, bốn giọng nói đều đồng thời vang lên.
“Ayda, mẹ hiện tại đã biết sai rồi, mẹ làm sao biết được hậu quả lại nghiêm trọng như vậy!” Mục lão thái thái đặc biệt vô tội nói.
Nhìn biểu cảm của Mục lão thái thái, tất cả mọi người đều không nhịn được tiếp tục trách mắng, dù cho nói tiếp cũng không cách nào nói lại được Mục lão thái thái.
“Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ đốc thúc mẹ mỗi lần uống rượu mới rời khỏi!” Mục phu nhân nói.
Mục Trăn gật đầu nói: “Vất vả cho em rồi!”
Mục Cảnh Thiên nhìn Mục lão thái thái: “Bà nội, bà nếu như không uống thuốc đúng giờ thì cháu sẽ không mang Tiểu Hy đến gặp bà!”
“Hả?” nghe đến điều này, Mục lão thái thái nhìn hắn nói: “Cháu dám?”
“Cháu không dám, nhưng chỉ cần bà ngoan ngoãn uống thuốc; chỉ cần bà nghe lời uống thuốc, nói không chừng cháu mỗi ngày sẽ mang Tiều Hy đến thăm bà!” lời này rõ ràng chính là có ý uy hiếp.
Mục lão thái thái không phục, nhìn Hạ Tử Hy: “Tiểu Hy, cháu sẽ không đối xử với bà nội như vậy đúng không?”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Bà nội. cháu sẽ làm như vậy!”
“Tiểu Hy, cháu cũng đối xử với bà nội như vậy…” Mục lão thái thái bày ra vẻ đáng thương.
“Nếu như bà uống thuốc đầy đủ, cháu mỗi ngày sau khi tan ca đều sẽ đến thăm bà!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
“Cháu nói thật sao?” Mục lão thái thái hỏi lại.
Hạ Tử Hy gật đầu.
“Vậy được, một lời đã định!” lúc này, Mục lão thái thái liền vươn tay ngoắc tay với Hạ Tử Hy.
Mục Cảnh Thiên nhìn bà, không nhịn được xỉ vả: “Bà nội, đã lớn tuổi như vậy rồi mà bà vẫn còn chơi trò này…”
“Cháu thì biết cái gì, đây gọi là người già nhưng tâm không già!” Mục lão thái thái vẫn cố chấp đưa tay về phía Hạ Tử Hy.
Chương 459: Anh muốn làm gì? Hạ Tử Hy mỉm cười, đưa tay ngoắc ngoéo với Mục lão thái thái. Nhìn hành động của hai người bọn họ, tất cả đều mỉm cười. Cũng không biết đã trò chuyện bao lâu, khi Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên liền rời khỏi bệnh viện cũng đã đến buổi chiều. Xem ra không cằn phải quay lại công ty.
“Em muốn đi đâu?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
“Về nhà!” Hạ Tử Hy nói.
“Được!” Mục Cảnh Thiên trực tiếp trả lời một tiếng, sau đó liền kéo Hạ Tử Hy rời khỏi.
Hạ Tử Hy chớp mắt: “Là em trờ về nhà, không phải anh!”
“Anh tiễn em về nhà!” Mục Cảnh Thiên bá đạo nói.
LÚC này liền kéo cô về phía chiếc xe.
Hạ Tử Hy:
Cô cũng không nói tiếp bất cứ điều gì, liền bước theo Mục Cảnh Thiên lên xe.
Sau khi lên xe, Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên: “Đúng rồi, em có cần gọi điện thoại cho A Kiệt, nói cho cậu ấy biết xe đang ờ đâu không?” Hạ Tử Hy hòi.
Sau khi lẽn xe, Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên: “Đúng rồi, em có cần gọi điện thoại cho A Kiệt, nói cho cậu ấy biết xe đang ở đâu không?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Không cần, anh sẽ tự nói với cậu ấy!” Mục Cảnh Thiên nói
Hạ Tử Hy gật đầu: “Vậy thì được!”
Sau khi trả lời một tiếng, Hạ Tử Hy cũng không nói thêm gì, lúc này Mục Cảnh Thiên vươn tay, nắm lấy bàn tay của cô, nhẹ nhàng đặt lên trên vô lăng.
Hạ Tử Hy ngây người, ăn ý nhìn sang Mục Cảnh Thiên, chỉ nhìn thấy lúc này hắn cũng đang nhếch môi cười.
Hạ Tử Hy cũng mỉm cười theo, giống như một đứa trẻ, nhưng cũng ngầm chấp nhận hành động này của hắn.
“Anh đã từng nói qua, em nhất định sẽ thuộc về anh!” Mục Cảnh Thiên lời thề son sắt nói, sau đó nắm chặt bàn tay Hạ Tử Hy, nhẹ nhàng đặt lên khóe môi của hắn hôn nhẹ.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy cũng
lên tiếng: “Là do ai nói?”
“Anh!”
“Mục Cảnh Thiên, em vẫn chưa đồng ý ở bên anh có được không?” Hạ Tử Hy nói.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên nhíu mày nói: “Em…như thế nào lại không tính chứ?”
“Em rõ ràng vừa rồi ở bệnh viện đã thừa nhận rồi!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Em chính là vì muốn cho bà nội vui vẻ nên mới nói như vậy!”
“Nếu như em đã nói như vậy cũng chứng tỏ đã không cách nào quay đầu được rồi!” Mục Cảnh Thiên bá đạo nói, bất kể Hạ Tử Hy nói điều gì, hiện tại hắn cũng đã nhận định rằng cô ấy bây giờ đã là người của hắn.
Hạ Tử Hy ngẩng đầu nói: “Mục tổng, nếu anh muốn em đồng ý thì vẫn còn phải cố gắng lắm!” vừa nói, khóe môi mỉm cười, nụ cười nảy khiến cho Mục Cảnh Thiên cảm thấy chân thật hơn bao giờ hết.
Khi nhìn thấy nụ cười của cô ấy, hắn liền cảm thấy trong lòng cũng vui mừng không thôi, sau đó bổ sung thêm một câu: “Anh nhất định sẽ cố gắng!”
Câu nói này Hạ Tử Hy thật sự không hoàn toàn hiểu rõ, cũng chỉ vì cô cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
Mục Cảnh Thiên lái xe, nhưng không trực tiếp lái xe về nhà, mà lái xe đến siêu thị gần đó.
“Anh muốn làm gì?” Hạ Tử Hy nhìn hắn hỏi.
Mục Cảnh Thiên trực tiếp trả lời cô: “Mua sắm chút đồ đạc!” vừa nói, liền đẩy cửa xe bước xuống.
Hạ Tử Hy nhíu mày, cũng bước theo hắn xuống xe.
Trong siêu thị, sau khi Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy bước vào, liền thu hút rất nhiều ánh nhìn từ người xung quanh.
“Anh muốn mua gì?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Mua chút đồ dùng cá nhân!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy:
Cũng không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, Hạ Tử Hy cũng không có ý hỏi, nhớ lại ở nhà cũng đã không còn bao nhiêu là đồ ăn, cô cũng vừa muốn mua chút đồ, liền bắt đầu đi dạo xem.
Hai người vừa xuất hiện, nam thanh nữ tú, không nghi ngờ gì chính là hình ảnh đẹp mắt nhất. Không ít người nhìn bọn họ thì thầm to nhỏ.
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên ngược lại không có cảm giác gì, hai người chỉ quan tâm đến việc dạo siêu thị.
Tại đây có hình ảnh: