Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Còn Hạ Tử Hy cũng thuận lợi nắm tay Huống Thiên Hựu, cũng chỉ là chuyện diễn ra trong vài giây.
Hạ Tử Hy nhìn người trước mặt, Huống Thiên Hựu ngược lại mỉm cười nói: “Hạ tiểu thư, cô sẽ không để ý chứ?”
Sẽ không sao?
Hạ Tử Hy cũng không biết bản thân như thế nào, có lẽ quá nhạy cảm, nên vào giây phút Mục Cảnh Thiên buông tay cô, trái tim cô như bị trầm xuống theo.
Nhưng cô nhất định phải mỉm cười: “Sẽ không!”
Có thể nhận ra cô có chút thất vọng, Huống Thiên Hựu lên tiếng “Bất kể như thế nào, Ngưng Tích đã cứu Mục Cảnh Thiên cũng là sự thật, việc cô ấy ở Mục gia, cũng là vì Mục Cảnh Thiên, hôm nay là sinh nhật của cô ấy, Cảnh Thiên cùng cô ấy khiêu vũ cũng không có gì quá đáng!”
Đây là quan điểm của phái nam.
Nhưng nếu như có thể suy nghĩ thông suốt quả thật chính là như vậy.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Hi vọng thật sự là như vậy!”
Huống Thiên Hựu mỉm cười, nhưng cũng có chút lo lắng cho Mục Cảnh Thiên, Ngưng Tích không phải là Lăng Tiêu Vân, cũng không phải là nữ y tá kia, chuyện về cô ấy, Huống Thiên Hựu là người rõ ràng nhất.
Anh vẫn có chút lo lắng Mục
Cảnh Thiên sẽ xử lý không tốt…
Còn phía bên này.
Mục Cảnh Thiên đang cùng Ngưng Tích khiêu vũ.
Ngưng Tích nhìn Mục Cảnh Thiên: “Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến anh cùng chị Tử Hy đúng không?”
“Sẽ không, Tiểu Hy không phải loại người như vậy!”
“Vậy thì tốt!” Ngưng Tích mỉm cười, tiếp tục cùng Mục Cảnh Thiên khiêu vũ, sau đó mỉm cười
nói: “Cảnh Thiên, anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên chúng ta học khiêu vũ không? Em vẫn luôn giẫm phải chân anh, anh thì chỉ cần học một lần liền ghi nhớ…”
“Tất nhiên nhớ kĩ, cô bé năm nào hiện tại đã trưởng thành rồi!”
Ngưng Tích mỉm cười: “Em vẫn luôn nhớ đến thời gian chúng ta còn nhỏ!”
“Nhưng trưởng thành chính là trưởng thành, dù cho nhung nhớ, dù cho muốn quay trở về, cũng không cách nào trở về được!” Mục Cảnh Thiên nói, những lời
này mập mờ nước đôi, căn bản khiến người khác không nhận ra có ý gì.
Đến cả Ngưng Tích nghe thấy cũng cảm thấy mơ hồ.
Nhưng Mục Cảnh Thiên cũng không nói thêm bất kỳ điều gì, chỉ giữ vững tư thế tao nhã tiếp tục khiêu vũ cùng Ngưng Tích.
Cho đến tận khi bản nhạc kết thúc.
Bốn phía vang lên từng tràng pháo tay.
Ngưng Tích mỉm cười: “Trong nhiều năm nay đây cũng là lần sinh nhật thứ hai có thể khiến em vui vẻ như vậy!”
“Ngày tháng còn dài, những ngày tháng hạnh phúc vẫn còn ở phía sau!”
Đang trò chuyện, bản nhạc chúc mừng sinh nhật liền vang lên, quản gia lúc này liền đẩy chiếc xe bánh kem bước ra ngoài, chậm rãi bước đến trước mặt Ngưng Tích.
Trên khuôn mặt Ngưng Tích nở nụ cười như hoa.
“Là do anh chuẩn bị sao?”
“Sinh nhật làm sao không có bánh kem được chứ?”
“Cảm ơn anh!”
Tất cả mọi người đều bước lên phía trước, vỗ tay chúc mừng
CÔ.
Cho đến khi bản nhạc kết thúc, Mục Cảnh Thiên mới nhìn sang cô: “Tiểu thọ tinh, có thể cầu nguyện thổi nến rồi đấy!”
Ngưng Tích gật đầu, sau đó hai tay đặt dưới cằm, nhắm chặt mắt
cầu nguyện.