Dịch: PUH
Beta:Dii
Phần 10
Thấy Thẩm Hủ Bân nhanh chóng leo khỏi giường vào phòng Châu Thính Hà, cô thấy động tác của anh thì cười phá lên.
Lạ thật đấy, Châu Thính Hà tưởng alpha ở thời kỳ này rất dễ nổi nóng, nhưng ai dè alpha ở thời kỳ mẫn cảm lại yếu đuối tới vậy…
Cô đứng dậy, phát hiện cổ áo mình bị cởi ra lúc nào không hay, cô cau mày đóng lại.
“Biến thái…” Cô nhỏ giọng mắng anh.
Nếu không phải Thẩm Hủ Bân là thằng bạn chơi từ nhỏ với cô, cộng thêm việc đẹp trai nữa.
Thì Châu Thính Hà chỉ muốn tẩn anh một trận.
Cô ngồi dậy, cúi đầu nhìn chăn gối của mình, trong phòng khó mà không dây mùi của Thẩm Hủ Bân. Cô sờ mặt mình, không cần soi gương cũng biết, lớp trang điểm của cô…
Bỏ đi, đi công tác một tuần khiến cô mệt rã rời rồi, còn dỗ dành Thẩm Hủ Bân nửa ngày trời, chuyện quan trọng nhất bây giờ là đi tắm.
Khi Châu Thính Hà ngâm nga hát ra khỏi phòng tắm, thì Thẩm Hủ Bân dường như đã giải quyết xong chuyện của mình rồi.
Anh ngồi ở phòng khách như đang đợi cô ăn cơm cùng.
Châu Thính Hà xoa tóc, tay còn cầm đồ vừa thay, cô dừng bước, nhìn bàn ăn.
Thẩm Hủ Bân cúi đầu nhìn cô, như đang đợi cô khen mình.
Khen anh nghe lời cô đi uống thuốc ức chế, khen anh đã nhanh chóng làm xong bữa tối, khen anh làm đúng món cô thích ăn.
Nhưng Châu Thính Hà chẳng nói gì, cô nhớ ra mình còn cái chăn trong phòng, vội quay người về phòng.
Anh nhìn bóng lưng cô, đôi mắt đượm buồn, cô chẳng có gì muốn nói với anh cả.
Châu Thính Hà đột nhiên quay đầu, nói: “Cậu mà đói rồi thì ăn trước đi.”
Thẩm Hủ Bân cười với cô, không ngờ cô lại nói câu này.
“Không sao, tớ đợi cậu xong việc.”
Anh sẽ không ăn trước khi vợ mình động đũa đâu.
Phần 11
Trở về phòng, Châu Thính Hà cầm chăn lên rồi lại ngừng giữa chừng, cô đang nghĩ, thực ra cũng đến lúc thay chăn mới rồi.
Tuy không biết sao Thẩm Hủ Bân lai nằm trên giường cô làm cái chuyện đó… nhưng cô cảm thấy giờ chăn của mình vẫn có mùi tin tức tố của Thẩm Hủ Bân.
Dù rằng việc giặt đồ đã có máy giặt lo, nhưng hai người chẳng mời người giúp việc toàn thời gian nào cả, dì làm việc thì đã hết giờ không ở biệt thự nữa rồi.
Tức là đồng nghĩa với việc Châu Thính Hà phải tự đi phơi chăn.
Nhưng phơi chăn là một trong những việc cô ghét làm nhất, càng nghĩ, cô càng không muốn giặt chăn.
Hay vất đi thay bộ mới, dù sao trong nhà có tận bốn bộ mới cơ mà.
Châu Thính Hà ôm chăn từ phòng mình ra, đi qua phòng ăn.
“Câu lấy chăn đi giặt à?” Thẩm Hủ Bân hỏi.
“À, ờ, ừm.” Nguyên nhân cô vứt chăn không phải do ghét Thẩm Hủ Bân, cô sợ anh nghĩ mình vứt chăn đi, rồi lại nghĩ linh tinh gì đó.
Thẩm Hủ Bân nhìn cô, hơi cau mày. “Thực ra là cậu vứt chăn đi đúng không?”
Châu Thính Hà hơi cười, quả nhiên, không giấu được chuyện gì với người quen biết hơn hai mươi năm.
“Thì, thì tớ lười giặt ấy mà, mà cũng đến lúc thay bộ chăn mới rồi.” Không biết sao, Châu Thính Hà bắt đầu giải thích với Thẩm Hủ Bân, thực ra cô đâu cần làm điều này.
Tuy Thẩm Hủ Bân trông có vẻ đã khôi phục bình thường, nhưng ánh mắt bây giờ anh nhìn cô rất lạ, Châu Thính Hà không dám nói linh tinh, từng nhìn thấy anh trong thời kỳ mẫn cảm, cô có chút không dám đảm bảo Thẩm Hủ Bân có tự nhiên nổi khùng lên không.
“Tiểu Hà, tớ xử lý giúp cậu.” Anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô, cầm chăn đi.
Anh cao hơn Châu Thính Hà nhiều, cô đứng mới tới vai anh thôi. Châu Thính Hà thấy anh như thế, chợt buông tay, “Okay, tớ đi sấy tóc.”
Nói xong cô quay người chạy về phòng tắm, tiếng máy sấy tóc nhanh chóng truyền ra.
Phần 12
Thẩm Hủ Bân cúi đầu nhìn cái chăn trong tay, phì cười. Anh quay đầu, xác nhận Châu Thính Hà đang ngoan ngoãn sấy tóc ở nhà tắm, nhẹ nhàng bước nhanh về phòng mình.
Anh lúc nào cũng mang chìa khoá phòng trên người, cẩn thận mở cửa, sau đó nhanh chóng đóng lại, khoá cửa.
Anh đứng trước giường mình, trải chăn của Châu Thính Hà ra, ngửi mùi hương của cô trên cái chăn đó.
Sau đó trải cẩn thận chăn của cô lên giường.
Anh mặc kệ, anh coi như Châu Thính Hà tặng chăn cho anh.
Thẩm Hủ Bân hài lòng nhìn chăn, sau đó quay người đối diện với tủ ở ngay tường.
Phòng ngủ chính của biệt thự anh nhường cho Châu Thính Hà, anh ở phòng ngủ thứ, nhưng diện tích của phòng này cũng rất rộng. Trừ cái tủ quần áo và cái giường ra, thì mọi thứ trong phòng đều có liên quan tới Châu Thính Hà.
Bức ảnh của hai người từ khi chỉ là hai bé con được mẹ bế, đến bức ảnh tốt nghiệp cấp 3. Từ bức ảnh biểu diễn ở nhà trẻ nhân ngày 1/6, đến tấm ảnh cùng tham gia Đại hội thể thao ở trường cấp 3.
Còn có ảnh một mình Châu Thính Hà, để bản thân có thể nhanh chóng tiếp quản sự nghiệp của gia đình, Thẩm Hủ Bân phải ra nước ngoài học tập 5 năm, tránh việc sau này gia tộc bắt anh phải liên hôn với alpha hoặc omega nào đó.
Mấy năm anh ở nước ngoài, có rất ít cơ hội nhìn thấy Châu Thính Hà, anh dặn nhỏ với một vài người không ảnh hưởng tới cuộc sống của Châu Thính Hà, chụp vài bức ảnh mấy năm gần đây của cô.
Ảnh ở Hội sinh viên của Châu Thính Hà ở trường đại học, Hội thể thao ở trường, còn có cả ảnh cô đi dạo phố với mấy cô bạn thân nữa.
Cạnh tường còn có một cái tủ, trong đó toàn là đồ Châu Thính Hà tặng anh. Quà sinh nhật anh tặng cô hồi học mầm non là cây kẹo vị dâu tây cô ghét.
Thẩm Hủ Bân bỏ cây kẹo vào một cái hộp rỗng, còn có con gấu bông cô đưa anh hồi nhỏ, cây đánh golf cô tặng anh làm quà sinh nhật hồi thành niên.
Thẩm Hủ Bân nhìn căn phòng, nở nụ cười, ai cũng đừng hòng nghĩ tới việc xoá bỏ mọi dấu vết của Châu Thính Hà trong cuộc sống của anh.
Phần 13
Thuốc ức chế với alpha ở thời kỳ mẫn cảm thực ra vẫn chưa hoàn thiện, nó chỉ có ảnh hưởng tạm thời với alpha chịu sự ảnh hưởng từ tin tức tố của omega, nhưng có rất nhiều lúc không ngăn được bao nhiêu.
Thẩm Hủ Bân thấy mình vẫn có chút khó chịu trong người, nhưng nghĩ mình đã có chăn của Châu Thính Hà rồi, tâm trạng anh đã vui trở lại.
Cảm giác vui vẻ này khiến anh quên mất rằng Châu Thính Hà không thích điều này.
Anh khoá phòng lại, tiếng máy sấy trong phòng tắm vẫn chưa ngừng lại.
Tóc của Châu Thính Hà rất dài, cũng không dễ khô, mà cô không có kỹ năng sấy tóc, thế nên, cô sấy được lúc lại nghỉ, Thẩm Hủ Bân tính đi qua, cô thường sấy tóc mất khoảng 30’, nếu sấy khô một nửa thì nhanh hơn.
Thẩm Hủ Bân đi tới nhà tắm, lấy máy sấy từ tay cô.
Châu Thính Hà vừa nhắm mắt sấy tóc, hai chữ “Sao thế” còn chưa nói, thì Thẩm Hủ Bân đã bắt đầu sấy tóc cho cô rồi.
Đôi khi cô không hiểu nổi anh, lẽ nào anh đang chê cô sấy tóc chậm sao?
Thực ra cô sấy sắp xong rồi, thường thì cô không sấy quá khô, nhưng sấy một lúc thì dừng lại.
Động tác của anh rất nhẹ, như đã từng sấy cho cô nhiều lần rồi.
Đột nhiên Châu Thính Hà nhớ ra, đúng là Thẩm Hủ Bân đã từng sấy tóc cho cô, Đêm hội cấp 3 cô được mời làm MC, đương nhiên, người dẫn cùng cô là Thẩm Hủ Bân.
Trí nhớ về ngôn ngữ của Châu Thính Hà không tốt lắm, việc học thuộc thoại tốn rất nhiều thời gian của cô.
Buổi tối tập duyệt, Thẩm Hủ Bân thấy cô vừa gội đầu còn chưa thay đồ nữa, tóc chưa sấy gì, ướt sũng nước nhỏ tí tách trên vai, ướt cả mảng áo ngủ của cô.
Thẩm Hủ Bân nhìn thấy đồ cô mặc.
Mà Châu Thính Hà chẳng làm gì, chỉ cúi đầu học thuộc thoại.
Để cô khỏi phân tâm, lo cô không khô tóc sẽ đau đầu, bèn giúp cô sấy tóc, mà người kia thì cứ cúi đầu học thuộc thoại.
“Được rồi, tóc cũng khô tàm tạm rồi.” Châu Thính Hà nói, cắt đứt hồi ức của anh.
“Tóc cậu dài hơn hồi cấp 3 nhiều.” Thẩm Hủ Bân nói, anh bỏ máy sấy xuống, rồi chợt ôm cô từ phía sau.
Người được ôm khựng lại, cái người này lại làm sao vậy? Cô đứng ngay chỗ gương, có thể thấy được vẻ mặt của Thẩm Hủ Bân. Hình như Châu Thính Hà cảm nhận được tin tức tố của anh.
“Không phải cậu uống thuốc ức chế rồi à?” Châu Thính Hà không biết thuốc ức chế của alpha không phải toàn năng.
“Tớ nghe lời cậu đi uống thuốc rồi, tiêm cũng đã tiêm, uống cũng đã uống, đỡ hơn nhiều rồi.” Nhưng anh không nhịn được, hơn nữa nay anh còn là một alpha biết mình được cô chiều.
Anh được hôn Châu Thính Hà một lúc đó.
Chuyện đó khiến Thẩm Hủ Bân được nước làm tới.
Anh cúi người khiến chiều cao hai người ngang nhau, rồi hôn gáy cô, dường như đầu lưỡi còn liếm một vòng nữa.
“Ngoan nào, tớ đâu phải omega mà có tuyến thể.” Châu Thính Hà đẩy nhẹ vai anh.
Kết quả Thẩm Hủ Bân càng ôm chặt, anh càng hôn xa hơn, hôn đến tai cô, sau đó ngậm lại.
Châu Thính Hà bị động tác của anh làm toàn thân tê dại, như có một dòng điện chạy dọc cơ thể cô, Châu Thính Hà thấy người mình mềm nhũn, đứng không vững.
Thẩm Hủ Bân đứng sau lưng cô, đỡ cô, để cô dựa vào lòng mình, anh còn cúi đầu hôn cô. Khiến nhà tắm truyền tới những tiếng động khó nói.
Châu Thính Hà cảm thấy thế giới này loạn quá, hành động của Thẩm Hủ Bân ngày hôm nay vừa kỳ lạ vừa biến thái, nhưng hình như cô… không bài trừ lắm thì phải.