Liên Liên

Chương 17

Vị trí tướng quân phu nhân này, vốn dĩ là của nàng, ta phải trả lại cho nàng, sao có thể sinh con cho hắn được?

Vì vậy, ta cười khẽ một tiếng: "Không có gì để giải thích cả, ta đang lừa chàng, chàng không nhận ra sao?"

Biểu cảm của An Nguyên Kỳ lo sợ đến vậy, hắn đưa tay bóp cổ ta: "Nàng nói gì! Nói lại lần nữa!"

"An Nguyên Kỳ, chàng thật phiền phức, chàng có biết mỗi ngày ta phải đối phó với chàng, mệt mỏi đến thế nào không? Sinh con ư? Ta đã chán ghét chàng đến tận cổ rồi, sao có thể sinh con cho chàng được..."

Tay hắn càng lúc càng mạnh, ta dần khó thở, giọng khàn khàn nói khó khăn: "Chàng tưởng ta sẽ yêu chàng như Trưởng công chúa sao? Chàng có địa vị cao trọng, đáng tiếc, trong mắt ta, không đáng một xu..."

Đau không, đau là đúng rồi.

Ta còn nhớ câu nói viển vông của Trưởng công chúa - con gái hoàng gia thì sao, An Trình không cần, thân phận của ta không đáng một xu.

Thật đúng là vận mệnh xoay vần, ông trời có tha cho ai đâu.

An Nguyên Kỳ, câu nói này khiến chàng phát điên nhưng chàng có từng nghĩ, người con gái kia cũng từng đau đớn như chàng không.

Đi tìm nàng đi, ta đã trả hết nợ với tiểu thư, hy vọng duy nhất bây giờ, chính là đẩy chàng đến trước mặt Trưởng công chúa.

"An Nguyên Kỳ, chàng là một kẻ hèn nhát, chàng căn bản không dám đối mặt với trái tim mình, ta khinh thường chàng..."

Trước khi mất đi ý thức, ta nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hắn, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt bình tĩnh của Trưởng công chúa, nụ cười của nàng hiền hòa đến vậy...

Hòa Tĩnh Trưởng công chúa, mong người được như ý nguyện.

...

Ta suýt bị An Nguyên Kỳ bóp c h ế t, khi tỉnh lại thì thấy tiểu thư nhà ta Lý Tú Nghiên.

Nàng bưng bát sứ trắng, tay cầm thìa, cụp mắt, nghiêm túc khuấy.

Tiếng va chạm của đồ sứ, thanh thuý chạm đến màng nhĩ.

Thấy ta tỉnh, nàng mỉm cười dịu dàng, cẩn thận đưa thìa đến bên miệng ta: "Uống nước đi."

Nàng bình tĩnh, ta cũng bình tĩnh, cúi đầu ngậm nước trong miệng, từ từ nuốt xuống.

Cổ họng ta rất đau, hẳn là không nói được nữa.

Tiểu thư Tú Nghiên cười một tiếng: "Uống hết rồi ư? Không sợ ta hạ độc sao?"

Ta lắc đầu không nói.

Nàng thở dài, đưa tay vuốt đầu ta: "Liên Liên à, ngươi cũng biết mẫu thân ta là người như thế nào, cố chấp như vậy, khiến ta không còn cách nào khác."

"Bà ấy không cho ngươi sống, ta có thể làm gì đây, ta từ trước đến nay chưa từng trái ý bà ấy."

"Nhưng Liên Liên, ngươi cùng ta lớn lên, sao ta nỡ lòng hại ngươi chứ?"

"Chuyện đã đến nước này, ngươi đi đi, đến khách đi3m Trường Phúc tìm Lâm Tư Nhuận, hắn đang đợi ngươi ở đó, ta thành toàn cho hai người."

...

Đây là ngày thứ năm ta và Lâm Tư Nhuận rời khỏi kinh thành.

Ta từ trước đến nay không ra khỏi cửa nên không biết đây là nơi nào.

Hắn nói sắp đến Lương Châu, ta không mấy tin, hắn là một kẻ lừa đảo.

Khi ta có thể nói chuyện, ta nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết, xin cho ta một ít tiền, đường lớn ở phía nam, mỗi người đi một ngả."

Hắn rất kinh ngạc: "Á? Không phải ngươi muốn theo ta về Lang Nha làm thiếp sao?"

"Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, mau đưa tiền đây."

"Tiểu Liên Liên, ngươi suy nghĩ cho kỹ, ta cũng không kém gì An Trình, nhà ta ở Lang Nha là thế gia vọng tộc, ta cũng là công tử thế gia..."

"Công tử thế gia, đưa ta ít tiền."

Hắn nhìn bàn tay ta đưa ra, hạ quyết tâm lớn lắm, thở dài nói: "Được rồi, ta cưới ngươi làm chính thê được chứ, theo ta về Lang Nha."

Ta thấy hắn không bình thường, cười một tiếng: "Ta ngay cả An Trình cũng không thèm, lẽ nào lại thèm ngươi?"

"Giang Liên Liên, ngươi điên rồi."

Hắn không thể tin được: "Ngươi có biết thân phận của mình không? Ngươi chỉ là một nha hoàn, ta là công tử thế gia, danh môn vọng tộc..."

"Danh môn vọng tộc, đưa ta ít tiền."

"...."
Bình Luận (0)
Comment