15.
Vầng thái dương đã hoàn toàn khuất lặn dưới đường chân trời, bóng tối theo đó mà như một bức màn đen u ám phủ xuống hòn đảo, phủ lên toàn bộ cánh rừng. Tràn ngập khắp nơi chỉ là một màu đen hắc ám mờ mờ ảo ảo khiến con người ta không thể nhìn rõ mọi vật. Giữa không gian u lặng này thi thoảng còn xuất hiện cả những thanh âm gào rú của dã thú từ đâu vọng lại. Tất cả như muốn tạo cho cánh rừng này một cái gì đó hết sức đáng sợ.
Thế nhưng, tại một nơi nào đó của khu rừng thăm thẳm u tối lại hiện lên những ánh sáng nhỏ lập lòe của rất nhiều ngọn đuốc. Dựa vào ánh lửa mập mờ phản chiếu ra xung quanh, ta có thể nhận ra những nhân ảnh đang có mặt nơi đó. Hơn một trăm binh lính cường tráng, thân và đầu được bọc bởi những bộ áo giáp và mũ, tất cả đều làm từ kim loại chắc chắn. Bên hông tên nào tên ấy cũng mang theo vũ khí đầy đủ. Nhìn qua cũng nhận ngay ra bọn chúng chính là quân Noxus. Đứng giữa vòng vây của đám người Noxus là thân ảnh của hai người Akali và Kennen, chỉ là lúc này trông họ có vẻ rất khốn đốn.
Nói ra thì hai người họ đúng là xui xẻo hết mức. Giữa một cánh rừng âm u rộng lớn như thế này mà bọn họ lại có thể bắt gặp cả đống quân địch, không những vậy, qua quá trình chiến đấu với đối phương thì hai người họ cũng phát hiện ra đây không chỉ là đám lính bình thường mà toàn bộ đều là quân tinh nhuệ của Noxus với trang bị vũ khí đến tận răng. Lần này thì bọn họ khổ rồi, cho dù võ công họ có cao cường nhưng làm sao có thể chống lại hơn trăm binh lính tinh nhuệ đây.
Lúc này, bộ quần áo trên hai người Akali, Kennen đã xuất hiện nhiều vết rách, những vết thương lớn có nhỏ có, một vài chỗ bây giờ còn chưa ngừng chảy máu. Máu tươi thấm vào áo, hòa cùng bùn đất bẩn thỉu khiến họ trông rất thê thảm.
Cuộc giao chiến không cân sức giữa hai người và hơn trăm người trong một khoảng thời gian khá lâu đã khiến hai người họ cho dù thân là ninja xuất sắc cũng phải lâm vào cảnh mệt mỏi, kiệt sức. Hai người tựa lưng vào nhau, nhịp thở lúc này đã trở nên có chút dồn dập, ánh mắt sắc sảo đầy cảnh giác nhìn xung quanh một hồi rồi dừng trên người của một tên lính Noxus. Tên này thực chất chính là đội trưởng của nhóm quân tinh nhuệ này. Thân hình gã trông vô cùng lực lưỡng với những bó cơ rắn chắc như muốn xé bỏ chiếc áo giáp mà lộ ra ngoài. Ánh đuốc gần đó hắt qua chiếc mũ giáp mà phản chiếu lên khuôn mặt gã, một khuôn mặt có làn da màu đen với rất nhiều vết sẹo ngang dọc trên mặt. Có thể tưởng tượng gã đúng nghĩa theo câu nói cao, to, đen còn hôi thì không chắc cho lắm.
- Sao, mệt rồi à? nếu mệt rồi có thể buông vũ khí xuống mà chịu hàng. Ta xưa nay là người rất có lòng thương người, nếu chịu chiều ta đêm nay thật tốt thì cô có thể giữ lại mạng sống!
Tên đội trưởng vừa nhìn Akali vừa cười nói một cách đầy dâm tà không chút che giấu, theo đó đám lính xung quanh cũng hùa theo mà cười ha hả như đồng tình với ý của tên đội trưởng.
Nghe những lời nói đầy bẩn thỉu của gã, Akali trừng mắt lên, một tay cầm lưỡi liềm chỉ thẳng vào mặt gã đội trưởng, miệng quát lớn đầy phẫn nộ.
- Câm miệng cho ta! Hôm nay cho dù có chết ta cũng phải giết được bằng được tên súc sanh nhà ngươi.
- Đúng vậy, đúng vậy, phải giết ngươi! - Kennen đứng đó cũng tức giận không kém phụ họa theo lời Akali.
Sau đó, hai người họ dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn tên đội trưởng như muốn ngay lập tức một chiêu chém bay đầu gã vậy.
Trước thái độ tức giận cùng ánh mắt như muốn giết người của hai người họ nhưng tên này chỉ cười ha hả tỏ ý khinh thường, một lúc sau gã mới cất tiếng nói.
- Ồ, khẩu khí lớn quá ha! Nếu các người đã một mực phủ nhận lòng tốt của ta vậy thì bây giờ đừng trách ta tàn nhẫn a.
Nói rồi hắn không để hai người họ phản ứng lại mà ngay lập tức phất tay ra lệnh một cái.
- Lính đâu, lên!
Liền đó, hơn một trăm tên lính tinh nhuệ tay cầm đủ loại vũ khí từ từ tạo thành vòng vây dày đặc dần ép vào hai người họ. Tình thế đã trở nên cực kì nghiêm trọng nguy hiểm, không lẽ hai người họ thân là những ninja xuất sắc của học viện ninja lừng danh khắp Ionia lại phải chịu khuất phục trước hơn trăm gã lính Noxus ư? Thầm nghĩ là thế nhưng trong lòng họ lại sôi trào lên một ý chí kiên cường mạnh mẽ.
- Không, không đời nào như thế cả! Các ngươi có giỏi thì lại đây nào! - Akali hét lên một tiếng, hai tay nắm thật chắc lưỡi liềm, bên cạnh Kennen cũng đã sẵn sàng cho trận chiến.
Vừa dứt lời, Akali rất nhanh lấy ra một quả cầu từ trong người rồi ném mạnh xuống đất. Đám lính còn chưa kịp phản ứng thì " Bùm" một tiếng. Ngay sau đó, lấy nơi Akali đứng khi nãy làm tâm, khắp xung quanh trong vòng bán kính tầm chục mét lúc này bỗng xuất hiện những làn khói trắng mờ ảo, kết hợp cùng bóng tối trong khu rừng dường như khiến cho thân ảnh hai người họ thực sự đã biến mất không chút dấu vết.
Gặp phải sự cố này khiến gã đội trưởng cùng hơn trăm tên lính cũng phải ngơ ngác một hồi, ấy vậy cái danh tinh nhuệ không phải là chỉ là hư vô. Chỉ biết sau đó, gã đội trưởng liền kêu cho đám lính lui lại tạo khoảng cách với vùng sương khói kia. Khóe miệng hơi nhếch lên đầy âm hiểm, gã đội trưởng ra hiệu lệnh cho đám lính còn lại.
Hai người Akali, Kennen ẩn thân trong vùng sương khói đang định đột kích bất ngờ thì chợt phát hiện ra đám lính kia không tiến vào mà lui lại thực hiện những hành động kì lạ tựa như đang chuẩn bị lấy ra một thứ gì đó vậy.
Và quả như họ đoán, thứ bọn chúng lấy ra thực chất chính là những bình thuốc của gã Singed. Không chần chừ chậm chạp, đám lính ngay lập tức ném thẳng những bình thuốc đó vào trong vùng khói trắng khiến hai người họ một phen khốn đốn né tránh nhưng trong tình trạng thể lực không được tốt lắm như này vẫn khiến họ trúng phải đôi chút chất độc.
Loại thuốc này của gã Singed vừa có tác dụng gây ra sát thương mà cũng vừa có tác dụng làm tan các loại sương khói, và kết quả cũng đã thấy rõ. Lúc này đây làn khói bao phủ hai người Akali đã tan biến để lộ ra thân ảnh có chút thảm hại của họ, cái mệt nhọc kiệt sức dường như đã vượt quá giới hạn của họ rồi, lúc này đây trông hai người họ tưởng như có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Những miệng vết thương khi trước mới ngưng chảy máu một chút giờ lại tiếp tục chảy máu. Nếu bây giờ bọn chúng có tấn công thì hai người có lẽ cũng chả có sức đâu mà chống cự. Đang đúng lúc mà tên đội trưởng định ra lệnh tấn công lần nữa thì bất chợt dừng lại, mắt hắn mở thật lớn như muốn xuyên qua tán cây rừng mà nhìn lên bầu trời. Những người còn lại cũng tò mò nhìn theo, kể cả hai người Akali và Kennen cũng vậy.
Giữa bầu trời thăm thẳm một màu đen bỗng nhiên lại xuất hiện một vệt sáng có ánh vàng, nó lao xuống xuyên qua tầng khí quyển với một vận tốc cực nhanh, trông cứ như một mũi tên khổng lồ đang rực cháy vậy. Tuy nhiên, điều đáng kinh ngạc là dường như cái vật thể kì lạ kia đang bay thẳng xuống nơi đây, xuống hòn đảo này vậy.
Hai người Phong, Yi cuối cùng cũng đã tới đây, họ cũng theo những người khác nhìn lên trên bầu trời.
" Đó là thứ gì??? " là câu hỏi của mọi người nơi đây tự đặt ra nhưng hiển nhiên cũng không ai biết mà trả lời. Tuy nhiên, bọn họ không biết không có nghĩa là không ai biết.
" Là thiên thạch sao, nhưng tại sao lại trùng hợp xuất hiện ở đây thế vậy, kì lạ quá! " Hắn thầm nghĩ vậy nhưng bên ngoài chỉ duy trì một thái độ trầm mặc không nói lời nào, điều hắn quan tâm lúc này không phải thiên thạch đó mà là sự an nguy của hai người bạn của hắn.
Nhưng quân địch đông thế kia, mạnh thế kia thì với sức của hắn có thể làm gì, nếu cứ lao vào thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, còn nếu không vào thì hai người Akali, Kennen rất có thể bị chúng giết. Cách này không được, cách kia cũng không xong, vậy phải làm thế nào đây?!
Hắn cứ đau đầu suy nghĩ như vậy mà quên mất một điều rằng mảnh thiên thạch kia càng lúc càng tới gần đây hơn. Trong đám lính cũng đã xuất hiện một vài tên vì không chịu nổi sự kinh hãi trước cảnh tượng bị cái vật thể kì lạ trông như một trái đại bác khổng lồ kia bắn cho tan xương nát thịt mà kêu rống lên rồi bỏ chạy.
- Lũ hèn nhát các ngươi...! - Tên đội trưởng gầm lên một tiếng đầy tức giận, một tay gã lấy ra một khẩu súng ngắn màu đen khá lớn chĩa về phía mấy tên lính đang chạy.
" Bùm... bùm... " Một tiếng, hai tiếng, rồi những tiếng súng nổ liên tiếp nối đuôi nhau vang vọng cả mảnh rừng. Những kẻ khi nãy còn đang cố gắng bỏ chạy giờ chỉ là những cái xác không hồn nằm chìm trong bóng tối. Chứng kiến cảnh thẳng tay giết người không chút cảm xúc của gã đội trưởng, những tên lính còn lại cũng cảm thấy lạnh người.
- Các ngươi nhìn gì nữa, mau lên bắt hai tên kia lại!
Nghe tiếng quát của gã đội trưởng, đám lính giật mình một cái rồi rục rịch vũ khí chạy về phía hai người Akali và Kennen.
- Dừng tay lại!!
Đúng lúc này một thanh âm khác vang lên, một thanh âm không quá to nhưng đủ để tất cả mọi người phải nghe thấy. Tất cả mọi người ở đó đều dùng ánh mắt ngơ ngác, tò mò nhìn về phía phát ra tiếng nói vừa rồi.
Bước ra khỏi bóng tối là một người thanh niên vô cùng điển trai cùng một người đàn ông trung niên mang trên mặt chiếc kính kì lạ. Họ không ai khác chính là Phong và Yi. Mắt thấy hai người Akali nguy hiểm đã cận kề hắn không chút suy tính gì nữa mà ngay lập tức xuất hiện, cho dù trong lòng cũng sợ chết nhưng hắn không thể nào chứng kiến hai người Akali, Kennen cứ như thế bị bọn người Noxus kia bắt đi được.
- Ha ha ha! Hóa ra cũng chỉ là hai người. Một tên thì đeo chiếc kính kì quái, một tên thì thậm chí trong tay còn chẳng có lấy một tấc sắt. Ta hỏi các ngươi đến đây để chết chung cùng hai tên này sao?
Tên đội trưởng cười nói tỏ vẻ khinh thường, khi nãy hắn còn ngỡ quân đội Ionia đã tới đây, ai ngờ xuất hiện trước mặt cũng chỉ vỏn vẹn là hai người.
Tuy tâm trạng lúc này đã trở nên cực kì phức tạp nhưng Phong hắn vẫn cố tỏ ra vẻ lạnh lùng không chút biểu cảm. Đứng cạnh hắn là Yi, chỉ là ông bây giờ không như hắn, tay ông nắm chặt thanh kiếm, dù không nhìn thấy nhưng rõ ràng trong mắt ông tràn đầy sự căm hận lũ người Noxus, hôm nay gặp chúng ở đây thì dù phải ông cũng phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Đương lúc tình thế hết sức căng thẳng thế này, họ không để ý rằng mảnh thiên thạch đã chuẩn bị rơi xuống, và rồi, điều gì đến cũng phải đến. Trước cái nhìn kinh ngạc của những người ở đây, một quầng sáng rực rỡ như một quả cầu lửa mang theo những thanh âm xé gió cứ thế mà rơi xuống khu rừng.
Điểm rơi của thiên thạch lại trùng hợp cách chỗ bọn họ cũng không xa bao nhiêu. Cả một đoạn dài cây cối bị đổ rạp trên đường đi của thiên thạch, ngay cả bề mặt đất cũng phải lõm xuống tạo thành một cái rãnh dài không biết bao nhiêu nhưng ước chừng cũng không ngắn hơn một dặm, chiều rộng thì vào khoảng chục mét hơn. Cuối con đường không phải thứ gì kì lạ mà chỉ là một tảng đá rất lớn, nhìn qua tựa hồ tảng đá này cũng chẳng hề có gì đặc biệt cho lắm, nhưng mọi việc đâu đơn giản như vậy.
Từ trên bề mặt tảng đá đen thui này bất chợt xảy ra dị biến, những vết nứt bắt đầu xuất hiện, từ những vết nứt đó lại tỏa ra một thứ ánh sáng màu vàng kim có chút chói mắt.
Thế rồi, tảng đá như không chịu được áp lực của sức mạnh bên trong nữa mà cuối cùng đành phải nổ tung ra từng mảnh. Một tiếng nổ lớn đến đinh tai nhức óc, lấy tảng đá làm tâm khắp xung quanh bán kính chừng hơn năm mươi mét lúc này không có nổi một thân cây còn đứng vững, khói bụi bay mịt mù.
Sau một thời gian rất lâu, khói bụi dần tan đi, để lộ ra không phải là tảng đá ban đầu nữa mà là...
... Một con khỉ, một con khỉ thân mang chiến giáp, tay cầm gậy sắt...
Đây không phải Ngộ Không thì còn ai vào đây nữa!!
Cho tác xin vài thanks lấy động lực phát!!!!