Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor

Chương 150

Thật ra, cả nhóm không hề biết lí do vì sao Lunar lại bị thủng một lỗ to tướng trên dạ dày nữa. Tất cả những gì tôi biết là sau khi đánh bại tên Arr thì Lunar bị như vậy.

Tel"Annas nhìn đồng hồ rồi bảo:

- Payna, cô đi mua cái gì ăn đi, giờ là mười một giờ trưa rồi đấy.

- Vâng ạ.

Zephys bảo:

- Lúc nãy tôi có thấy một xe hàng bánh mì gần đây, cô ra đó mua ăn đi. Ăn bánh mì cho tiện.

- OK!

Payna bước ra ngoài. Tôi lẩm bẩm:

- Nhắc tới bánh mì mới nhớ...

- Nhớ gì hả nhóc? - Tel"Annas hỏi.

- Em có đọc báo, cánh đây hơn một tháng thì có hai mươi du khách Hàn Quốc đến Việt Nam và được cách ly. Khi bọn họ được phát đồ ăn sáng là những chiếc bánh mì Việt Nam thì họ chê bai, bảo là "chỉ được ăn vài mẩu bánh mì".

Zephys chen vào:

- Mà bánh mì Việt Nam ngon không?

- Trời đất ơi, hàng siêu phẩm đó. Món này được đưa vào danh sách những món ăn đường phố ngon nhất thế giới đấy.

- Vậy sao mấy người Hàn Quốc chê?

Tôi gãi đầu:

- Ở Hàn Quốc, bánh mì chỉ là một món phụ để chế biến thành những món ăn khác, cho nên bọn họ chỉ nghĩ là được vài mẩu bánh mì.

- À... Mà sao lại cách ly vậy?

Tôi giải thích:

- Ở Trái Đất đang có dịch bệnh, không cách ly sao được. Bọn họ đến từ tâm dịch đấy.

- Tâm dịch là sao? - Zephys hỏi.

- Là nơi mà có nhiều người bị bệnh, giống như cái ổ ấy.

Zephys hỏi:

- Vậy chắc là nhóc không về Trái Đất đâu chứ hả?

- Chắc vậy rồi. Khi nào tình hình dịch bệnh ổn định thì em mới về.

Mười phút sau, Payna mang vào một bịch bánh mì. Ngon thì ngon thật, nhưng tôi không cảm thấy ngon lắm bởi hiện tại tôi đang vô cùng lo lắng cho Lunar.

Cứ thế, mọi người chờ đợi trong bệnh viện khảng hai tiếng đồng hồ, cảm giác như xem một trận bóng đá nhưng không có hình ảnh, cũng chẳng có bình luận viên hay tường thuật trực tiếp. Hiểu đơn giản giống như bạn muốn biết kết quả một trận đấu nhưng không có thông tin gì vậy.

Cho đến khi ca phẫu thuật đã kết thúc, bác sĩ bước ra thông báo rằng ca phẫu thuật đã thành công thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tel"Annas vỗ vai tôi:

- Vậy là mừng rồi nha.

- Ừ.

Bác sĩ nói thêm:

- Hiện tại cô ấy sẽ ở lại bệnh viện để chúng tôi theo dõi trong vòng một tuần để xem có biến chứng gì không. Sau khi sức khỏe đã ổn định, chúng tôi sẽ cho xuất viện.

- Vâng.

Thế rồi cả nhóm liền ra khỏi bệnh viện. Zephys chợt kêu lên:

- Ý quên, không biết Lauriel sao rồi.

- Cô ấy chắc sẽ không sao đâu, chỉ là một viên đạn thôi mà.

Payna ái ngại:

- Kể ra thì bọn Arr sức mạnh kinh khủng, một viên đạn bắn trọng thương Lauriel thì không lạ.

- Nhưng tên Arr đâu? - Zephys hỏi.

- Làm sao tôi biết được chứ! - Payna đáp.

Về đến khách sạn, Tel"Annas và Payna ngồi vào bàn nghiên cứu chiến thuật của đội tuyển Brazil. Hải và Hiếu thì đã đến khu rừng Chạng Vạng để luyện tập, các tuyển thủ còn lại thì cũng đã đi chơi hết cả, chỉ còn lại Zip, Tulen cùng một vài người khác.

Zip hỏi:

- Nhóc này, giờ có gì chơi không chứ ta chán quá.

- Đúng đó, cho anh chơi nữa.

Tôi gãi đầu:

- Giờ không có cái gì để chơi hết á, em cũng đang chán chết đây này.

Gildur gật đầu:

- Đúng đó, đang chán chết.

- Đi câu cá không? - Fennik gợi ý.

Tôi ngạc nhiên:

- Đi câu ở đâu?

- Ở khu rừng Chạng Vạng, hôm nay chúng ta được nghỉ mà.

- Câu ở suối à?

Fennik gật đầu rồi dẫn cả đám đi. Cả nhóm gồm Zip, Zephys, Fennik và tôi.

*

Đến khu rừng Chạng Vạng, cả nhóm chọn một khúc suối để câu. Fennik treo thưởng ai câu được nhiều cá nhất sẽ được thưởng. Mặc dù không biết thưởng gì nhưng câu cá cũng là một trải nghiệm thú vị.

Nhìn quanh, tôi thấy ai cũng có chỗ đẹp để câu cá. Tôi chọn câu tại một nơi có nước chảy xiết bởi nơi này thường có rất nhiều cá, cá thấy mồi đớp ngay không thèm suy nghĩ.

Mới khởi động, Fennik reo lên:

- A há, một con!

- Đù, nhanh vậy.

Trước khi đi câu, Fennik cho mỗi người một ít tàng ong để câu. Gắn vào móc, tôi thả xuống suối. Ái chà, vừa vào đã có rồi. Tôi giật lên.

- Ơ đậu... Nhánh cây à?

Zephys cũng chẳng khá khẩm hơn khi câu cũng toàn nhánh cây. Tôi lẩm bẩm:

- Phải bình tĩnh, câu cá phải kiên nhẫn.

Nói rồi tôi đá vào cái cây táo gần đấy lấy một quả táo ăn rồi tiếp tục câu cá. Vừa câu, tôi vừa nghĩ xem mình nên làm món gì với đống cá này.

Zip nằm tư thế nàng tiên cá, chống tay xuống đất để đỡ cái cầu và chờ đợi cá cắn câu. Vừa nằm, cậu ta vừa ngáp lên ngáp xuống vừa than:

- Đói bụng quá! Một hồi câu được con nào chắc mình dứt luôn con đó quá.

Quả nhiên, chỉ một vài phút sau thì Zip đã câu được một con. Quá mừng rỡ, cậu ta đánh lửa lên nướng luôn bất chấp việc vẫn đang thi câu cá.

- Ngon quá.

- Ăn luôn hả trời? - Tôi cười rồi kéo cần câu lên vì nãy giờ chẳng có cá. Mồi cũng đã tuột. Chán vãi ra. Tôi gắn mồi khác rồi câu lại. Lần này thì vừa thả xuống đã dính, tôi đứng dậy, la lớn:

- Ngon!

- Cá này lớn á! - Zip chạy lại phụ tôi kéo. Nhưng khi kéo lên thì...

- Cái định mệnh! - Tôi phát cáu khi đó chỉ là một con cá nhỏ xíu. Nhưng kể ra con cá này ghê thật, nhỏ xíu mà làm tôi và Zip phải cố giữ bở cả hơi tay.

Bên kia, Fennik đã câu được một rổ đầy ắp cá. Điều này làm tôi ganh tị nhưng tôi cũng lấy đó làm động lực phấn đấu để mình câu được nhiều cá hơn nữa.

Zephys bất ngờ đứng dậy:

- HỪM!

- Có chuyện gì vậy? - Tôi hỏi.

- Hình như con suối này nó troll mình thì phải, câu toàn nhánh cây không.

Nói rồi cậu ta xoay cây thương trên tay rồi ném xuống suối.

- He he... - Zephys cười mỉm. Cây thương của cậu ta đã đâm trúng một con cá to. Ném thêm một phát nữa, lần này cây thương trúng một con khác. Tổng cộng là hai con cá to múp - Ghê chưa ghê chưa!

Zip không chịu thua:

- Ta cũng làm được!

- Ngươi biết phóng lao à? - Zephys hỏi. Nhưng Zip không đáp rồi nhảy xuống suối, ngó nghiêng xung quanh một lúc. Tôi không hiểu cậu ta làm cái gì.

- HÁAAAAAA!!! - Zip há họng to ra hút đầy nước vào bụng. Xong, cậu ta bước lên bờ rồi nhả hết nước vào xô. Tôi nhìn vào trong xô thì thấy có một con cá to.

- Vậy cũng được hả?

- Ha ha, mình cũng kinh đấy chứ.

Tôi trở về chỗ mình ngồi câu nghĩ thầm: "Chắc mình cũng phải dùng ma thuật để câu cá thôi.". Nghĩ là làm, tôi đan hai bàn tay vào nhau:

- Mộc thuật: lồng gỗ!

Tức thì, một tấm lưới gỗ xuất hiện chặn đường bơi của con cá. Chưa kịp định hình để rẽ sang hai bên, con cá bị chặn lại hai bên để rồi cuối cùng, chiếc lồng hình hộp xuất hiện trói chặt con cá không cho nó thoát. Tôi móc cần câu kéo chiếc lồng gỗ, đập nát rồi thả con cá vào xô.

- He he, mình làm được rồi.

Fennik thở dài:

- Đi câu cá chứ đâu phải đi bắt cá bất chấp đâu trời? A lại dính câu nữa... Ư Ư sao nặng vậy? Giúp tui với, nặng quá!

- OK giúp liền! - Cả đám vội lại giúp Fennik. Lúc đầu, cả đám nương theo dây câu để cho nó đuối sức, nhưng nó mạnh đến nỗi làm đứt cả sợi dây câu. Tôi đuổi theo:

- Sao mà chạy dễ vậy được! Mộc thuật: lưới gỗ!

Một cái lưới gỗ hiện lên chắn ngang dòng suối. Con cá huých vào cái lưới mấy lần nhưng không xi nhê. Zephys cầm cây lao ném hai phát về phía con cá, tất cả đều trúng, máu của con cá chảy ra đỏ cả nước. Tôi tạo một cái xích trói chặt con cá lại, nó cố chống cự để rồi nằm im lặng không làm gì nữa.

Cả đám ăn mừng vì đã bắt được cá lớn. Fennik xuống nước lôi con cá lên thì mới phát hiện ra đây là một con ngư lôi - một loại cá rất nguy hiểm. Tôi hỏi:

- Nguy hiểm mà sao mình bắt nó dễ vậy?

- Ai mà biết... Á! - Bất ngờ con cá vùng dậy quất mạnh khiến Fennik văng lên cây. Ngay lập tức, tôi dùng lồng gỗ trói nó lại nhưng không còn hiệu quả nữa. Nó phá tan lồng gỗ. Tôi nhảy lên, tạo mưa tên bắn xuống phía con cá. Zephys cầm lao xông vào đâm tới tấp. Ấy thế mà con cá không chịu thua, vẫn giãy đành đạch hòng đánh văng những kẻ tấn công.

Fennik ở trên cây xả đạn xuống phía dưới nhưng da của con cá này như da thép, bắn không thấm. Tôi lẩm bẩm:

- Sao kì vậy ta? Ở dưới nước đánh dễ lắm mà.

- Có khi nào ở dưới nước thì nó yếu hơn không ta? - Zip thắc mắc. Nghe vậy, cả nhóm thả cá xuống nước rồi dùng lưới chặn hai đầu suối lại xem thế nào. Nhưng vừa thả xuống, cả đám đã giật mình khi con cá... bơi đi mất.

Cả đám đứng nhìn tiếc ngẩn ngơ. Tôi không kịp chặn nó lại nữa. Zephys ngơ ngác:

- Là sao vậy?

Fennik lúc này mới xuống:

- Con cá này tôi biết.

- Biết hả?

- Đúng vậy. Loài cá ngư lôi này đang đứng bên bờ tuyệt chủng, chính vì thế nó đã tiến hóa lên bậc cao để khi lên bờ nó không thể bị giết. Nghe đâu hiếm lắm mới câu được con này đó.

Tôi gãi đầu:

- Thế à? Mình ở trong khu rừng Chạng Vạng sao không biết nhỉ?

- Loài cá này thường chỉ đông vào khoảng thời gian hơn mười năm về trước, giờ nhóc không thấy cũng là chuyện dễ hiểu.

Sau đó, cả nhóm quyết định làm một chiếc bè đi ngao du trên sông. Con sông cách suối chừng vài trăm mét, chảy ngang qua lãnh thổ thuộc lâu đài Khởi Nguyên nên cả đám vừa ngồi trên bè vừa ngắm cảnh, khá là thú vị.

Khi hoàng hôn xuống cũng là lúc chiếc bè ra đến biển, lúc này cả đám mới chịu trở về mặt trăng...
Bình Luận (0)
Comment