Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 159

Tứ Cẩu đối với chuyện Ngọc Điệp không phải chịu một thương tích nào nặng nề thì vô cùng hoan hỉ nhưng đối với cái chết của Ngũ Điệp thì kì thực rất bi thương. Tuy rằng Ngũ Điệp chẳng phải là nữ nhân của hắn, tuy nhiên, năm nữ nhân là những người lần đầu tiên hắn gặp khi dẫn dắt Hy Bình sơ nhập giang hồ, vả lại họ đều là nữ nhân của Hy Bình nữa. Nam nhân Hoàn Sơn thôn, khi còn ở Hoàn Sơn thôn, thì có lẽ sẽ liên tục đánh nhau, nhưng khi đi ra ngoài thì lại là gia đình một nhà vậy, không thể phủ nhận điều này. Ở cái thế gian bên ngoài Hoàn Sơn thôn này thì Hy Bình chính là người huynh đệ tốt nhất của Tứ Cẩu, chính vì thế nên cái chết của nữ nhân của Hy Bình đã đem đến cho hắn nỗi bi thống mãi không thôi. Thực vậy, Hy Bình vĩnh viễn là người huynh đệ tốt của hắn, cũng như hắn vĩnh viễn là người huynh đệ tốt của Hy Bình vậy - đây chính là điểm tương đồng giữa hắn và Hy Bình.

Ngọc Điệp nằm trên giường, Tứ Cẩu vẫn luôn ở kề cận chăm sóc cho nàng, Tứ Cẩu vuốt ve lên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, nói: "Đã để cho nàng phải chịu khổ, ngày Tứ Cẩu trở thành bang chủ Cái Bang đã đến gần, ta sẽ hạ lệnh toàn thể môn hạ Cái Bang truy kích chúng, báo cừu cho nàng. Ngọc Điệp, hãy tĩnh dưỡng cho thật tốt! Sau này ta sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa, hiện tại ta có thể chân chính đường hoàng chăm sóc cho nàng, còn có thể chân chính đường hoàng có con với nàng nữa."

Ngọc Điệp nói: "Có lẽ không cần chàng phải tìm kiếm chúng làm gì, chúng cũng sẽ sớm tìm đến chúng ta thôi. Trên đường truy bắt chúng, phu nhân đã nói rằng người nghĩ rằng có người đã theo dõi và biết tất cả đường đi nước bước của bọn thiếp, thiếp và Xuân Điệp cũng có cảm giác như vậy, bọn chúng đợi cho Hy Bình đi khỏi, có khi đã biết Hy Bình đang ở Long Thành rồi."

Tứ Cẩu giận dữ sôi trào nói: "Đến là tốt, lão tử học thương pháp đâu phải là để ngắm chơi, lần này sẽ thi triển trên thân thể cái lũ đó. Mẹ nó, ta sẽ mở mắt cho tụi nó vậy."

Ngọc Điệp mỉm cười.

Triệu Tử Thanh cũng mỉm cười nói: "Thương pháp của chàng thực là ghê gớm, những chiêu thức mục nát đó mà đem thi triển thì chắc là làm cho bọn chúng buồn nôn lên được đấy, đã vậy lại chẳng có một điểm nào giống công phu nào của Cái Bang nữa chứ?"

Dạ Lai Hương nói: "Công phu của Cái Bang cũng không phải là không có cái hay của nó, nhưng cần phải vận dụng nhiều vào thực tiễn, có thể họ ăn mặc rách rưới cũng có thể làm ra tiền vậy, vận dụng thật đúng chỗ đấy."

Đại Ny nói: "Tứ Cẩu, chàng nhớ bồi tiếp vị tỷ tỷ này thật tốt đấy nhé, thiếp và họ phải đi trước đây."

"Được thôi, gặp lại nàng trong bữa tiệc vậy."

Tứ Cẩu đáp lại Đại Ny, nàng dẫn theo bốn người Thiên Trúc Thiếu Nữ rời khỏi Phòng.

Triệu Tử Thanh nhìn theo bóng ảnh của họ tự nhiên nói: "Không biết rồi sẽ đi về đâu, cả ngày hôm nay xảy ra thật là quá nhiều chuyện rồi. Chỉ có thể chờ đến tối mà thôi, trong đó nhất định có vấn đề."

Tứ Cẩu song nhãn lấp lánh, nói: "Chúng ta không cần phải nói với nàng ấy, nàng ấy chẳng phải là đã có được trái tim của Tứ Cẩu này rồi sao, nàng ấy phải đi! Tứ Cẩu này, không bao giờ được thất bại, không gì là không thể nắm bắt được, Ôi!"

Triệu Tử Thanh mỉm cười nói: "Tốt nhất là để cho Thiên Trúc nàng ấy đi đi." Chân thực mà nói, Triệu Tử Thanh làm sao mà lại có thể để cho nữ nhân đi quyến rũ Tứ Cẩu cơ chứ? Mặc dù Triệu Tử Thanh chẳng phải là đệ nhất mĩ nữ gì, nhưng khi đem so với Đại Ny đó thì vẫn có phần hơn, thực ra trong mắt của Tứ Cẩu thì nàng đích thực là đệ nhất mĩ nữ trên đời này, nhưng nàng vẫn hiểu rõ một điều, Tứ Cẩu luôn luôn yêu thương Lan Hoa nhất.

Ngọc Điệp nói: "Ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy, người này mang lại cho ta cảm giác rất kì lạ, chỉ là trong đôi mắt của nàng lúc nào cũng chan chứa nỗi sầu ưu oán, ta nhận thấy trong tim của nàng đang rất khổ đau. Chàng làm thế nào có được nàng ta?"

Tứ Cẩu kể rất rõ chuyện gì đã xảy ra tại Quần Phương Lâu.

Ngọc Điệp mỉm cười nói: "Quần Phương Lâu là một nơi rất tuyệt, hai vị huynh đệ của chàng, một người là Công Chủ, còn một người là Thiên Trúc, đều là những nữ nhân xinh đẹp không ai bì kịp.

Triệu Tử Thanh tiếp lời: "
có sự khác biệt, hắn lấy được là thân thể của người ta, nhưng Hy Bình thật sự lấy được cả trái tim lẫn thân thể"

Tứ Cẩu mỉm cười nói: "
Ta thế nào mà lại đem so sánh với Hy Bình chứ? Hắn còn hơn cả một tên vô lại nữa kìa!"

"
Thế à, sao không thấy Lan Hoa đâu nhỉ?" Ngọc Điệp nói.

Dạ Lai Hương đáp: "
Lan Hoa muội muội đang ở Trường Xuân Đường, họ không muốn phải bôn ba đi khắp nơi, sở dĩ ở lại Trường Xuân Đường để chờ hạ sinh."

Ngọc Điệp lo lắng nói: "
Ở Trường Xuân Đường có an toàn không?"

Tứ Cẩu nói: "
Bích Lục Kiếm Trang đã phái một đại bộ phận nhân thủ đến Trường Xuân Trường, thêm vào đó cả huynh đệ của Viễn Dương Tiêu Cục nữa, còn có Tứ Cẩu này đã an bài cho huynh đệ Cái Bang tại Tử Yên Thành chiếu cố đến nữa, vì vậy sẽ chẳng có vấn đề gì xảy ra đâu. Nghe nói Độc Cô lão đầu đã phái nhân thủ đến rồi, làm tăng lên đáng kể số lượng nhân lực tại đó. Không cần phải quá lo lắng đâu.Huống chi, nếu như Trường Xuân Đường ngộ sự, Triệu Anh Kiệt sẽ thống lĩnh Thần Đao Môn xuất trận hỏa tốc chi viện. Ngọc Điệp à, Trường Xuân Đường tất không giống như Hồ Điệp Phái bị cô lập đâu, thực lực cũng mạnh hơn Hồ Điệp Phái rất nhiều, tập trung ở đó còn có từ bốn mươi đến năm mươi nhân lực Đông Dương nữa chứ, tịnh không gì có thể phương hại đến họ được. Nghĩ thử mà xem với bằng đó nhân lực thì ai có thể động đến họ được chứ, đó gọi là chiêu "Lấy thịt đè người" đó, bất quá, có điểm ta vẫn không thể nào thông suốt được, trước đây khi bọn ta rất đông cùng nhau vây đánh Hy Bình, nhưng tại sao vẫn chưa một lần giành chiến thắng về tay?"

Ngọc Điệp trầm tư nói: "
Bởi vì căn bản huynh ấy không phải là người thường, có khi thiếp lại nghĩ rằng huynh ấy không phải là con người."

Tứ Cẩu ngạc nhiên nói: "
Thế thì là cái gì?"

Dạ Lai Hương nói: "
Tuấn mĩ như một cổ đại chi thần vậy!"

Triệu Tử Thanh mới nói: "
Nhìn từ sự sung mãn cho đến hấp lực của huynh ấy lại như một Thiên Ma vậy!"

Ngọc Điệp nhớ lại những sự việc mới vừa xảy ra, chậm chạp nói: "
Cái mà ta nhìn thấy ở huynh ấy chính là thú tính của huynh ấy, khi huynh ấy chiến đấu thì thú tính hiển hiện cùng cực ra bên ngoài, có thể cảm nhận một cách rõ ràng nhất cái sức mạnh cường hoành của loài dã thú. Không còn nhận ra một chút nào cái vẻ trơ tráo thường ngày nữa, cái chết của năm người tỷ muội của ta đã đem đến cho huynh ấy nỗi thống khổ vô biên, thật vượt xa mọi tưởng tượng của chúng nhân, bình thường thì huynh ấy cực kì vô lại, chỉ là từ ngày hôm nay trở đi, ta đã không còn nhìn thấy trong ánh mắt của huynh ấy nụ cười nữa rồi. Ta chỉ có thể nhìn thấy trong đó, chỉ có máu, ẩn tàng giữa màu trắng và màu đen trong đôi mắt chỉ có màu đỏ của máu mà thôi. Ta vui sướng khi nhìn thấy huynh ấy trong bộ dạng như thế, huynh ấy đã vì bọn ta mà phẫn nộ, trên thế gian này, đa số chúng nhân đều nhục mạ bọn ta, xem bọn ta là hạ lưu, vô sỉ, chỉ có huynh ấy là bảo vệ bọn ta, xem trọng bọn ta, điều này làm cho ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ta nghĩ rằng dưới cửu tuyền thì năm người tỷ muội cũng cảm thấy hân hoan. Tứ Cẩu này, khi đi bào thù thì để Ngọc Điệp đi với, được không?"

Tứ Cẩu nói: "
Được chứ, ta muốn nàng được nhìn thấy, được tận mắt chứng kiến ta hủy diệt tên đó từ đầu đến chân như thế nào nhé ."

Tứ Cẩu nhấc cây kim thương trên giường lên,nhãn thần chớp động, trong đôi mắt ánh lên những tia vàng óng của màu kim thương bức xạ ra ngoài, khiến cho chúng nhân trợn tròn mắt lên mà nhìn hắn.

Nằm trong vòng tay của Hy Bình, Xuân Điệp như cảm thấy thế gian này nhỏ bé hẳn đi, chỉ còn lại có nàng với Hy Bình đang tồn tại mà thôi.

Nàng là nữ nhân trẻ nhất trong Hồ Điệp Thất Cơ, chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi. Vào lúc 16 tuổi, nàng đã phải chịu cảnh sáu tên cưỡng hiếp tập thể, Hồ Điệp Phu Nhân khi đấy đi ngang qua đã giải cứu cho nàng, nhưng cũng chẳng thể tới đúng lúc để cứu nàng thoát khỏi năm tên dâm tặc đó, và đã nói với nàng rằng, mối thù này nàng phải tự mình đi đòi lại. Sau đó nàng đã theo Hồ Điệp Phu Nhân, để báo thù, nàng cũng dần trở nên suy đồi trụy lạc cùng với Lãnh Tinh Oánh.

Nàng nghĩ rằng nam nhân trên thế gian này không có lấy nửa điểm đáng tin cậy, càng không đáng để yêu thương, xem nam nhân chỉ là loài vậy hạ đẳng để đùa bỡn mà thôi. Chỉ là từ khi gặp được Hy Bình, trái tim của nàng mới có chủ. Mặc dù nàng đã trải qua rất nhiều nam nhân, nhưng tình yêu, thì nàng chỉ mới thực sự cảm thấy được nó trong thời khắc hội ngộ với Hy Bình thôi.

Trong cuộc đời mỗi người đều có rất nhiều chuyện xảy ra một cách rất tự nhiên, điều này không xảy ra với tình yêu tự đáy lòng, nó chỉ có với tình yêu sét đánh mà thôi, điều này làm cho người ta cảm thấy không chân thật. Nhưng, nói như vậy có chính xác hay không? Nàng thực sự không hiểu, nàng là nữ nhân, nàng chỉ biết rằng nữ nhân phải luôn luôn trông cậy vào nam nhân, trước đây nàng đã không hề nghĩ phải trông cậy vào bất kì một nam nhân nào, gặp được Hy Bình, trái tim của nàng đã hoàn toàn trao cho hắn.

Chính thế, nàng nghĩ rằng tất cả những nữ nhân bình thường đều như nhau đều phải dựa vào một nam nhân nào đó. Có đôi khi nàng lại nghĩ là ý nghĩ này trở nên quá xa xỉ, bởi vì nàng biết nàng là loại nữ nhân nào, nàng là loại nữ nhân phóng đãng với vô số nam nhân, loại nữ nhân như thế lẽ nào đủ tư cách để yêu cầu nam nhân chăm sóc chăng?

Nàng không dám nghĩ là mọi chuyện lại chuyển biến như thế, tuy nhiên, Hy Bình đã dùng hành động để nói lên tất cả: "
Bất luận nàng có là nữ nhân như thế nào đi chăng nữa, hắn nguyện ý sẽ là nơi nương tựa của nàng, mãi mãi chăm sóc nàng.

Hắn là một nam nhân vô lại thậm chí còn vô sỉ nữa, có lẽ trong mắt của hầu hết chúng nhân thì hắn chẳng phải là con người tốt lành gì, thế nhưng trong mắt của Xuân Điệp và đa số nữ nhân thì lại xem hắn là một nam nhân chân thật. Nữ nhân đối với một nam nhân thì chỉ có một yêu cầu, họ không cần những phẩm chất ưu tú, mà cái họ cần chính là tình yêu, cho dù người họ yêu có là con người đầy tội lỗi đi chăng nữa thì họ vẫn cứ yêu cả cái tội lỗi đó.

Nàng đã trải qua với rất nhiều nam nhân, chính vì thế dù biết Hy Bình thật sự cũng có rất nhiều nữ nhân bên cạnh nàng vẫn chấp nhận điều đó một cách dễ dàng. Ở điểm này cũng giống như Dã Mân Côi vậy, chỉ là Dã Mân Côi thì hạnh phúc hơn nàng, đơn giản là vì Dã Mân Côi có một tấm lòng bé bỏng, dễ thương.

Hy Bình bế nàng đi theo Vưu Túy, Vưu Túy mở cửa, cả ba người cùng bước vào, khi muốn đóng cửa lại thì thấy Tiểu Nguyệt chạy đến.

Vưu Túy nói: "Nguyệt nhi, có chuyện gì mà khẩn cấp vậy?"

Tiểu Nguyệt nói: "Không có chuyện gì cả, mọi người đang thương lượng một số chuyện, muội chẳng hứng thú với những chuyện đó, vì thế mới đến đây. Tỷ tỷ, tỷ không thích Tiểu Nguyệt đến sao?"

Vưu Túy mỉm cười nói: "Đâu nào? Ai mà lại không thích Nguyệt nhi chứ?"

Nàng đưa Tiểu Nguyệt vào phòng, đóng cửa lại, Hy Bình nhẹ nhàng đặt Xuân Điệp nằm lên giường.

Trong phòng chỉ có một cái giường, là phòng mà Vưu Túy và Nhu Vân nghỉ.

Hy Bình nói: "Túy tỷ, đến tối người hãy tới phòng ta ngủ nhé! Phòng ta có rất nhiều giường."

Vưu Túy nói: "Như vậy không hay lắm, ta không đi đâu, ta muốn nhờ mọi người chuyển giường đến đây một lần nữa được không vậy?"

Hy Bình nhướng đôi mi lên nói: "Như vậy có phiền lắm không?" Hắn quay sang nhìn Xuân Điệp đang nằm trên giường, đột nhiên nói: "Có phải nàng sợ rằng khi đó ta sẽ chiếm tiện nghi của nàng sao?

Thanh âm của hắn rất nhẹ nhàng, phiêu lãng, tựa như sợ rằng sẽ chạm đến nỗi đau của tâm linh Xuân Điệp.

Trong đôi mắt của Xuân Điệp long lanh ngấn lệ, dịu dàng nói: "
Sau khi thiếp tỉnh lại thì thiếp muốn nhìn thấy chàng, được nhìn thấy chàng thì mọi nỗi sợ hãi đều tiêu tan."

Hy Bình nói: "
Có phải do mặt ta có điểm giống với mặt heo không?"

Xuân Điệp cựa mình trên giường rồi lắc đầu: "
Không phải thế, chàng là nam nhân lôi cuốn không ai sánh nổi, vô luận khuôn mặt của chàng có to ra như thế nào đi chăng nữa, mặc dù chàng không động thủ, nhưng với đôi mắt tràn đầy nỗi bi thương và căm phẫn của chàng cũng đủ làm cho người khác nhìn vào mà phải run rẩy tâm can. Có thể cảm nhận rất sâu trong đôi mắt đó ẩn chứa ngàn vạn tình thâm, thế nhưng tròng mắt lại chứa đầy những tia huyết mang vằn đỏ! Thiếp thực sự không hề muốn nhìn thấy chàng trong bộ dạng đó một chút nào, thậm chí dù cho thiếp và tất cả bọn họ có phải bỏ mạng đi chăng nữa, thì thiếp vẫn không muốn, không hề muốn chàng phải vì chúng thiếp mà đi báo thù, cũng chẳng hề muốn nhìn thấy cảnh chàng sát nhân. Hình ảnh của chàng trong tâm trí của tất cả bọn thiếp là hình ảnh của một nam nhân tuấn mĩ, đáng yêu, chứ chẳng phải là một ai khác không hề có lấy một điểm thiện lương, một con người vô lại, vô lương tâm. Nhớ lại hồi chàng đả bại Địa Kiệt, là lần mà thiếp hạnh phúc nhất trong cuộc đời, không phải bởi vì sự cường đại và mị lực tà ma của chàng, đơn giản là vì chàng đã tha mạng cho Địa Kiệt vậy.

Hy Bình đảo mắt nhìn sang hai nữ nhân bên cạnh, chợt đứng dậy đi ra giữa phòng, rồi dừng lại, sau đó nhìn Xuân Điệp trên giường mới hỏi: "Nàng muốn ta tha mạng cho bọn chúng sao?"

Xuân Điệp trầm mặc hồi lâu, nói: "Thiếp sợ phải nhìn thấy sự thù hận và đau đớn trong đôi mắt của chàng…"

"
Giết được hai tên khốn kiếp đó rồi, thì nàng sẽ chỉ thấy nụ cười luôn hiện trên đôi môi của ta. Có lẽ ta là một nam nhân cực kì vô lại, nhưng, chắc chắn là đối với một số vấn đề, ta rất nghiêm túc. Hy Bình nói rất kiên quyết, vừa nói hắn vừa tiến lại phía giường và ngồi xuống, âu yếm vuốt ve lên khuôn mặt diễm lệ của Xuân Điệp, tiếp tục nói: "Nữ nhân của ta tử nạn, trái tim của ta có thể không đau đớn được sao? Bọn chúng khiến ta đau lòng, ta có thể bỏ qua chúng được sao? Nàng thật quá hiền lành rồi, đừng sợ, ta trước đây vẫn vậy và cho mãi về sau này cũng vẫn vậy, không hề đổi thay, thậm chí nếu ta có vì giết người mà trở thành loài dã thú đáng sợ nhất, thì loài dã thú này vẫn có trái tim, đối với nàng, cũng như đối với mọi người thân đều vẫn rất ôn nhu, hòa nhã."

"
Muội yêu cái thú tính trong con người đại ca!" Tiểu Nguyệt nhớ lại hồi gặp bầy sói lang, chính Hy Bình đã vì cứu nàng mà trở nên bạo phát thành cường đại thú tính. Lúc đó hắn đã hóa cả linh hồn và thân thể thành loài dã thú, rõ ràng địa vị của Hy Bình trong trái tim của Tiểu Nguyệt đã không còn ai có thể thay thế được. Nàng biết, người đại ca này của nàng, vì yêu mến nữ nhân, mà có thể làm bất cứ việc gì - đại ca chắc chắn không phải là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, thì chỉ có thể là loài dã thú cuồng hoang mà thôi.

"
Nhưng muội thích huynh là một đại ca bản chất vô lại mà thôi, bởi vì khi đó ở đại ca muội luôn cảm nhận được những tình cảm thân thiết nhất."

Lúc đó trên mặt của Hy Bình xuất hiện những tia cười hoan hỉ, từ khi gặp được ba người Lãnh Tinh Oánh cho đến giờ thì đây là lần đầu tiên hắn lại mỉm cười, khi nụ cười này xuất hiện thì mặt hắn lại như sưng to lên, khiến cho ba nữ nhân cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hắn vẫy Tiểu Nguyệt lại, nói: "
Nguyệt nhi, lại đây để ta ôm muội nào, đã hai ngày rồi ta không ôm muội."

"
Hiện giờ huynh chỉ biết như vậy thôi sao!" Tiểu Nguyệt nũng nịu, đến bên Hy Bình, Hy Bình liền ôm chặt lấy Tiểu Nguyệt, xoa lên bắp đùi của nàng, véo cái mũi của một cách điệu nghệ, hôn nhẹ lên vùng mềm mại ở tai nàng, rồi nhỏ nhẹ nói với nàng những lời êm ái: "Nguyệt Nhi thực đúng là bảo bảo vô cùng khả ái và đáng yêu."

"
Thực vậy sao?" Tiểu Nguyệt cao hứng vô bì, hầu như quên mất tất cả mọi thứ xung quanh mà vô tình hỏi thật lớn, sau đó giấu mặt vào ngực Hy Bình, hai tai đỏ hồng lên.

Vưu Túy nói: "
Hy Bình, chàng và Tiểu Nguyệt đang nói về cái gì mà làm cho tiểu muội của chàng e thẹn, đỏ mặt vì hoan hỉ tột cùng thế kia?"

Hy Bình nói: "
Không có chuyện gì đâu, Túy tỷ, nàng ngồi xuống đi! Đứng lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, nàng không cảm thấy gì sao, thế nhưng hài tử của ta vẫn chưa cần phải học đứng đâu."

Vưu Túy hờn dỗi nói: "
Ta đâu có bảo hài tử của ngươi đứng, áy náy cái gì chứ hả? Nếu thật sự có lòng hảo tâm như vậy, thì trước tiên ngươi nên làm sao cho thật xứng đáng với hài tử này đi?" Vừa nói nàng vừa tìm ghế để ngồi.

Hy Bình nghe nàng nói một thôi một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra là nàng đang phàn nàn về hắn là trước kia đã hí lộng nàng, thật không cần phải nói nhiều lời, quay sang Tiểu Nguyệt nói: "
Nguyệt nhi, có người đang hờn giận kìa, muội giúp đại ca thuyết phục đi nào, Nguyệt nhi tài giỏi!"

Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, quay sang nhìn Vưu Túy, sau đó đứng thẳng lại thoát khỏi vòng tay của Hy Bình, nàng đi đến trước mặt Vưu Túy, nắm lấy tay của Vưu Túy và nói: "
Tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài chơi đùa với mọi người đi, để đại ca xấu ở lại một mình bồi tiếp Xuân Điệp tỷ tỷ vậy, được không?"

Vưu Túy quay sang nhìn Hy Bình, trề môi, quay đầu lại, mỉm cười nói Tiểu Nguyệt: "
Được thôi, chúng ta đi nào."

Hai nữ nhân đi ra ngoài, Hy Bình đóng cửa lại, xoay người lại, thì nghe Vưu Túy nói vọng ở ngoài: "
Tiểu Nguyệt này, tại sao muội lại luôn miệng gọi ta là tỷ tỷ vậy? Muội xem ta là đại tẩu của muội sao?

Tiểu Nguyệt tươi cười nói: "Muội rất thích gọi như vậy, tỷ là đại tẩu của muội, cũng là tỷ tỷ của muội, nhưng muội thích là người sau hơn là người trước, hi hi, tỷ tỷ, mặt của tỷ đỏ lên hết rồi kìa."

Lúc này, hai nữ nhân đi sát vào nhau, Hy Bình trong phòng khẽ lắc đầu, cảm thán nói: "Muội muội cũng là nàng, kiều thê cũng là nàng."

Xuân Điệp nói: "Muội muội của chàng đích thực rất đáng yêu."

Hy Bình nói: "
Rất đáng yêu,nhưng cũng là muội muội của ta vậy, chỉ bởi nàng là thê tử của ta thôi."

Hy Bình nói ra những lời tận đáy lòng một cách vô tư, đồng thời cũng đã đem đến cho Xuân Điệp cảm giác vô cùng thân thiết, nàng nói: "Chàng hãy giúp thiếp hạ sinh cho chàng hài tử, chàng đồng ý đi?"

"
Tất nhiên rồi!" Hy Bình nói: "Nhưng mà phải đợi đến sau khi nàng hồi phục hoàn toàn đã, ta sẽ tận lực gieo hạt giống trên mảnh đất màu mỡ này."

"
Chàng thật là hư hỏng một cách đáng yêu!", Xuân Điệp buồn buồn nói: "Kì thật các tỷ tỷ rất muốn sinh hài tử cho chàng, chỉ là đã không dám nói ra mà thôi, họ lo sợ chàng sẽ cự tuyệt họ. Chúng thiếp biết, lúc này chàng đang có rất nhiều vụ việc phải lo toan, chỉ có thể dằn lòng lại mà thôi, nếu như chàng không muốn, thì chúng thiếp cũng chẳng oán than."

Hy Bình nói: "
Ta làm sao có thể cự tuyệt nàng đây? Chỉ bởi nàng không nói ra, nếu nàng nói ra thì ta cũng sẽ lo thu xếp để giành thời gian bên nàng mà thôi, có phải nàng sợ sẽ có vấn đề đột ngột nảy sinh chăng?

Xuân Điệp thở dài nói: "Cuộc đời của các tỷ tỷ đã trải qua rất nhiều cực khổ, gian lao!"

Hy Bình nhớ về năm nữ nhân, tự nhiên muốn khóc, mắt như nhòe lệ, vội lấy tay chùi đi những giọt nước mắt đang chực trào ra, tức thời Xuân Điệp đưa tay kéo Hy Bình vào lòng.

Bàn tay khác lau những giọt lệ trên mặt hắn mà rằng: "
Có lẽ nam nhân không bao giờ thích nhỏ lệ, nhưng những giọt lệ của chàng vào lúc này đây, thậm chí chỉ là rất ít thôi, cũng đủ để thấy được tình cảm sâu đậm của chàng đối với các tỷ tỷ và thiếp rồi."

Hy Bình hỏi: "
Nàng hạnh phúc sao?"

Xuân Điệp khẽ cúi đầu.

"
Sau này ta sẽ thường xuyên khóc trước mặt nàng vậy, như thế khỏi cần phải nói chuyện tình cảm chi cho phiền phức nữa nhé."

Xuân Điệp đột nhiên nhìn hắn một cách cực kì nghiêm túc, trên mặt Hy Bình hiện lên những nét tươi cười, Xuân Điệp nói: "
Nước mắt nam nhân đối với nữ nhân mà nói chính là những lời lẽ tình cảm chân thành nhất."

Hy Bình trầm mặc, trong khi đang trầm mặc thì hắn nghe thấy tiếng gõ cửa - rất khẩn cấp!

Có phải là Vưu Túy cùng Tiểu Nguyệt quay trở lại không vậy?

"
Vào đi!" Hy Bình mở cửa thì nhìn thấy Hoa Tiểu Ba.

"
Tỷ phu, người Đông Dương đã đến, đang ở trước viện." Hoa Tiểu Ba nói một cách nặng nề và lo lắng.

Hy Bình phóng ra ngoài, phía sau thanh âm của Xuân Điệp vọng đến: "
Hy Bình, đừng giết quá nhiều người."

Hy Bình xoay người lại, nhìn Xuân Điệp nói: "
Ta không phải là ai khác, ta vẫn chính là ta, nàng hãy tin tưởng ta."


Xuân Điệp nói: "
Đã có những lời này của chàng, ta rất yên tâm. Chàng đi đi! Nhớ, cái mà mọi người muốn là ở chàng là nước mắt, chứ không phải là máu."

Nàng nói rất hay, cái mà nữ nhân muốn là nước mắt, là tình cảm chân thành, chứ không phải là máu đỏ hận thù.

Nhưng mà Hy Bình thì sao?

Khi Hy Bình xoay người lại lần nữa, Hoa Tiểu Ba đã cảm giác thấy ở tỷ phu xuất hiện những tia huyết khí tà ác phi thường khiến cho hắn cảm thấy tâm trạng vô cùng bất ổn, không yên.

Hắn nhìn thấy ở đôi mắt Hy Bình rực đỏ những huyết mang vằn vện, chợt rùng mình cúi đầu hỏi: "
Tỷ phu, huynh sao thế?"

"
Nước mắt ta giành tặng cho những người yêu thương, còn máu, ta sẽ trao cho kẻ thù!"

Hy Bình lạnh lùng nói đúng một câu rồi nghiến chặt hàm răng lại, cơ thể Hoa Tiểu Ba như cứng lại, khi đó Hy Bình đã xăm xăm đi trước, hắn chỉ còn có thể lặng lẽ bám theo.

Trên giường, Xuân Điệp nói: "
Tiểu Ba, nếu tỷ phu quả không thể điểu khiển được bản thân, ngươi hãy để Nguyệt nhi ngăn cản chàng. Trên thế gian này, người có thể ngăn cản chàng trở nên cuồng loạn, có lẽ chỉ có thể là muội muội thuần khiết ấy thôi."

Nàng là người đầu tiên có mối quan hệ tương hảo với Hy Bình, hầu có khả năng làm tiêu tán mọi thú tính chực chờ bạo phát nơi Hy Bình, nàng ấy cũng không hiểu một cách rõ ràng, tại sao Hy Bình lại có thể đánh mất lương tri vào những thời khắc đó? Cho đến bây giờ, nàng vẫn không minh bạch lắm, chỉ là nàng ấy mới lờ mờ biết được Hy Bình có thể đột ngột bạo phát ra một lực lượng vô cùng đáng sợ , điều này đã thể hiện khi hắn đánh bại Địa Kiệt, nàng ấy cũng chỉ có thể biết đến thế mà thôi. Khi Hy Bình trở nên cuồng loạn thì điều này có thể sẽ dẫn đến một cái giá phải trả là rất đắt, tuy nhiên đây cũng chỉ là sự nghi ngờ, nhưng nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng mãi không yên.

Vì lo lắng trong lòng, nàng đã chọn Tiểu Nguyệt. Nàng không tiếp xúc với Tiểu Nguyệt nhiều lắm, từ khi nàng biết được tình cảnh mà Hy Bình đã vì Tiểu Nguyệt mà giải nguy hồi trước, thì nàng đã thấu hiểu Tiểu Nguyệt đã chiếm giữ một địa vị mà con tim của Hy Bình không thể nói ra, lúc Hy Bình nhìn Tiểu Nguyệt thì trong mắt luôn chan chứa nhu tình lẫn ngàn vạn ái ý, tình thâm, chính điều đó có thể dung hóa hận thù trong tâm can của chàng.

"
Tỷ khẳng định Tiểu Nguyệt có thể làm được điều đó sao?" Hoa Tiểu Ba trầm trọng nói.

Hắn hiểu điều Xuân Điệp lo lắng không phải thừa, chính mắt hắn đã nhìn thấy Hy Bình với một tấm thân Cửu Dương Trọng Thể đã bị ma tính xâm hại tột cùng. Mà trước đây khi Tiểu Nguyệt sắp rơi vào miệng sói thì Hy Bình đã hóa thân thành loài dã thú cường hoành, với lại vừa mới đây hắn cũng tận mắt chứng kiến màu máu đang lưu chuyển không ngừng trong đôi mắt của Hy Bình. Đôi mắt đỏ một màu của máu này, Hoa Tiểu Ba cũng đã thấy qua ở Độc Cô Minh, chỉ là trong mắt của Hy Bình thì lại trở nên đỏ rực, sáng chói, chấn nhiếp tận cùng!

"
Tỷ phu gần như trở nên điên cuồng rồi!"

Xuân Điệp nhắm mắt lại, nói: "
Chỉ có thể đánh cuộc một lần."

"
Thật lòng mà nói, nhìn thấy tỷ phu trong bộ dạng như vậy, cả đệ cũng muốn trở nên điên cuồng cùng với huynh ấy!" Nói xong, Hoa Tiểu Ba vội đóng cửa, phi thân đi mất.

Trên giang hồ, luận về độ nhanh chóng, thì ngoại trừ Hoa Tiểu Ba ra, cũng chỉ có thể là Ba Tiểu Hoa mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment